Hắn đi là đi biền biệt, từ lúc Chư Nhị đứng nhìn qua cửa sổ thấy xe của hắn chạy khuất đến khi mặt trời lặng hẳn hắn vẫn chưa về.
Mặc dù Chư Nhị đã quyết định sẽ chấm dứt kiểu quan hệ ân ái tình nồng với Hạc Lập Duân.
Song, tình cảm vẫn còn đó.
Có thể lúc đứng trước mặt hắn cô tỏ ra thờ ơ đôi chút nhưng trong lòng không khỏi lo lắng cho hắn.
Ban sáng cô đã nói năng có chút khùng điên nhằm chia xa khoảng cách giữa hai người cũng chẳng nghĩ đến việc hắn giận tới độ đã mười hai giờ đêm mà không thấy bóng dáng hắn đâu.
Hôm nay cô cũng không đi học, chỉ nhờ một anh vệ sĩ đến trường nộp đơn xin nghỉ rồi nhốt mình trong phòng.
Cửa phòng bị hắn đạp đổ cũng đã có người vào sửa lại giúp cô.
Chư Nhị gác đầu lên cánh tay mình, hướng mắt ngắm nhìn quang cảnh về đêm tĩnh lặng bên ngoài với những hạt mưa trĩu nặng đột ngột rơi xuống.
Tiết trời chuẩn bị vào hè, mấy ngày nay vì vậy mà ông trời cứ thả ngọc nước xuống nhân gian mãi.
Chư Nhị thích mưa nhưng mưa quá buồn, giống như đang khóc nhờ cho tâm trạng lộn xộn của cô.
Mãi cho đến khi mi mắt cô mệt mỏi sắp nhắm lại, tiếng động cơ ô tô vang lên làm thức tỉnh cơn say của Chư Nhị.
Cô giật mình, nhón người nhìn xuống sân.
Quả nhiên là hắn đã về.
Chư Nhị mím môi, tay vuốt vuốt ngực, đầu óc lông bông suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Cô cứ chực mình dùng tình cảm và lý trí của bản thân đem ra đôi co với nhau mà không nhận ra từ bao giờ Hạc Lập Duân đã cất bước tiến vào nhà.
Dưới phòng khách cũng truyền đến loáng thoáng âm thanh nho nhỏ mà hắn gây ra.
Thôi kệ vậy! Chư Nhị chùn lòng, quyết định không xuống đón hắn.
Cô nhảy lên giường, cuộn mình trong chăn.
“Không được yếu lòng! Không được yếu lòng!” Cô lẩm bẩm.
“Duân! Anh về rồi!” Nhưng câu nói mười phần hết sáu phần dịu dàng, bốn phần mừng rỡ của cô gái tên Lưu Sở Nhị nào đó phát tán khiến tâm trạng Chư Nhị gợn như sóng.
Chư Nhị chậc miệng, kéo chăn đắp cao hơn đầu, cuối cùng làm thế nào đấy mà bản thân vẫn nghe được tiếng bộ đôi nọ thủ thỉ chuyện trò văng vẳng bên tai!
“Thật là…!” Chư Nhị cắn răng.
Cuối cùng, cô ngồi bật dậy đi mở cửa phòng, lén lén di khẽ từng bước chậm rãi xuống cầu thang.
Đôi chân trần Chư Nhị chỉ còn cách ba bậc thang là chạm đất thì đã ngừng đi hẳn.
Tim cô cũng xốn xan hơn bao giờ hết, biểu cảm gương mặt bình tĩnh, cố gắng hít thở đều nhìn hai con người đang làm gì ngoài phòng khách.
Hạc Lập Duân nửa người đã dính nước mưa, tóc tai cũng rũ rượi che lấp phần trán của hắn, quần áo ôm chặt vào da, mặt mũi đen xì, sắc thái dường như cũng không tỉnh táo lắm.
Chư Nhị liền đoán được hắn vừa uống rượu, mà nếu bộ dạng tàn tạ thế này ắt phải uống rất nhiều vì thường ngày tửu lượng của hắn rất tốt.
Chư Nhị nửa muốn chạy tới chỗ hắn hỏi han như bao thời gian trước, nửa dè đặt vì trước mặt hắn hiện tại Sở Nhị đã sừng sững.
Hạc Lập Duân ngồi thụp xuống ghế sô pha, bàn tay to lớn che tầm nhìn của mình.
Sở Nhị nhân cơ hội hắn chút tỉnh chút mê này cẩn thận khép nép bên cạnh, tay cô ta nhẹ nhàng đặt lên đùi hắn.
“Anh uống rượu à?”
Hắn không trả lời ngay, phải im hơi gần nửa phút mới: “Ừm.” cho có.
Sở Nhị thở dài, tay ả ban nãy còn để trên chân hắn giờ đã chạm vào má hắn rồi.
Cô ta khẽ khàng vuốt ve gương mặt điểm trai của Hạc Lập Duân, nhân tiện gỡ cánh tay kia ra để thấy toàn vẹn nam sắc của hắn.
“Uống ít thôi… Anh có biết nếu anh dày vò bản thân thế này, em cũng sẽ rất buồn không?” Cô ta xụ mặt, giọng nói cứ mềm mại, ngọt ngào.
Chư Nhị đứng từ xa nghe lỏm mà lạnh cả sống lưng, tay cô bất giác túm chặt lấy tà váy ngủ màu đen.
Ánh mắt nhìn hai con người kia xám đục.
Hạc Lập Duân say rồi, hắn chắc cũng chẳng nhận diện được vấn đề nữa.
Nếu là ngày thường hắn sẽ để cho Sở Nhị tự ý đụng chạm vào người mình như vầy ư?
Và cũng bởi vì hắn say rồi! Nên ngay giây kế đó, hắn đã không thiết biết người ngồi cạnh rốt cuộc là ai, bàn tay to lớn của hắn vòng ra sau lưng ôm lấy toàn eo Sở Nhị đẩy một phát cả người cô ta đã nằm trong lòng hắn…
Miệng còn luôn kêu gọi: “Tiểu Nhị…”
Chư Nhị trợn trừng mắt.
Mẹ nó! Đã vậy còn kêu cái tên đó, một kiểu gọi mà không ai biết là gọi cô hay Sở Nhị kia.
Đùng đùng Sở Nhị ngồi hết lên người hắn, đã vậy còn được hắn ôm ấp thân mật, vuốt ve tình tứ.
Sống mũi Chư Nhị cay xè.
Riêng Sở Nhị thì khỏi ai ơi cũng biết cô ta vui tới độ nào, cô ta bá vai bá cổ hắn, nhỏ nhẹ đáp lại: “Duân! Anh có yêu em không?”
Giữa không gian tĩnh mịch, hơi thở khó khăn vì rượu ngấm của hắn liên tục trút xuống, song hắn ồm ồm trả lời: “Ừm… anh yêu em…”
Chư Nhị vừa bị sét đánh trúng.
Không chỉ mặt, toàn thân cô đều bị mây đen che kín, hốc mắt không cảm xúc hiện hữu, chút cảm giác đau lòng cũng chẳng biểu lộ.
Cô cười nhạt, nụ cười lạnh lùng và thờ ơ, rồi Chư Nhị xoay lưng rời đi.
Cô không cần phải ở lại để xem kế tiếp hai người họ có hôn nhau thắm thiết rồi đè nhau ra đệm làm trò nam nữ không nữa.
Vì kể từ giây phút ấy, tâm Chư Nhị đã chóng chết rồi…
Sau khi cánh cửa phòng của cô khép lại, Sở Nhị hay Hạc Lập Duân vẫn không hề biết màn tình chàng ý thiếp vừa rồi đã bị Chư Nhị âm thầm ghi vào sổ đen.
Sở Nhị vẫn còn hân hoan, cô ta cười ngoáp cả miệng ra, ép gương mặt của mình dần tiến gần tới cánh môi mỏng quyến rũ của Hạc Lập Duân.
Tuy nhiên, cô ta còn chưa kịp làm gì xa hơn, Hạc Lập Duân đột nhiên dịch người cử động.
Chỉ trong một chốc Sở Nhị đã té nhào ra thềm đất, đôi đồng tử co giật ngó người đàn ông cao lớn vừa đứng thẳng dậy đối diện.
Hắn hình như cũng chưa tỉnh lắm, có điều sau đó đã vô tâm lướt qua Sở Nhị rồi khuất khỏi tầm mắt ả.
Sở Nhị cay đắng cắn chặt môi, tức giận: “Hạc Lập Duân!!”
…
Chư Nhị hôm sau dậy từ sớm, mặc đồng phục học sinh tươm tất, chỉnh tề như bình thường.
Chải tóc gọn gàng, búi lên thành một kiểu đuôi ngựa vừa thanh cao vừa xinh xắn.
Nhìn cô chẳng có gì khác lạ, biểu cảm nhàn hạ như thể trong kí ức của cô vốn chưa từng có điều khúc mắc.
Thậm chí, tâm trạng của Chư Nhị tốt hơn đến cái mức mà cô cầm thỏi son dưỡng tô một vòng lên môi.
Son dưỡng không có màu nhưng môi Chư Nhị vốn đã mọng hồng nên bôi lên thêm nhìn rất có sức sống.
Ngắm bản thân trong gương, cô nhận ra mình trước đây hoàn toàn chả để ý tiểu tiết rằng cô là kiểu nữ sinh rất dễ được lòng người từ cái nhìn đầu tiên.
Chư Nhị luôn cho rằng cô không cần phải ăn diện, không cần phải thật hoàn hảo bởi vì có đi hết một vòng trái đất song cô vẫn muốn ở bên hắn, ngoài hắn ra không cần ai nữa.
Nhưng cô nghĩ lại, chắc mình đã sai rồi.
Thất vọng cũng tốt, tâm chết cũng ổn, vì nó khiến Chư Nhị thấy được một con người khác từ bản thân.
Nếu đã nhất quyết chia tay thì nên làm cho trót!
Ăn vận xong xuôi, Chư Nhị bước xuống lầu, người giúp việc đi ngang nhìn cô ai nấy đều bất ngờ trầm trồ.
Chư Nhị không mấy quan tâm, cô đi thẳng tới bàn ăn, gặm nhấm vài miếng bánh mì sandwich cùng ly sữa tươi nóng bên cạnh cho ấm bụng.
Quản gia vừa từ ngoài vườn bước vào, nhận ra Chư Nhị, ông ấy không tiếc lời hỏi: “Tiểu thư? Sao hôm nay cô dậy sớm vậy? Thường ngày giờ này tiểu thư vẫn còn ngủ…”
Chư Nhị uống cạn sữa, cười cười với ông ấy: “Chỉ còn một tháng nữa chúng cháu sẽ thi tốt nghiệp.
Cháu lên trường sớm một chút.”
Quản gia ồ ạt: “Ôi vậy sao? Vậy là tiểu thư sắp tốt nghiệp rồi? Than trời! Mới ngày nào tiểu thư còn bé bé đứng chỉ ngang tới bụng tôi mà giờ tiểu thư sắp thành người lớn mất!”
Cô bật cười vui vẻ.
Trông thể trạng cô tốt đến độ ắt chẳng ai nghĩ Chư Nhị mấy hôm trước và Chư Nhị sáng nay là cùng một người.
Quản gia vì thế mà vui lây, trìu mến: “Tiểu thư tâm trạng thật tốt! Hi vọng hôm nay sẽ là khởi đầu tốt đẹp của cô!”
Chư Nhị cứng đờ người, chăm chú chút vệt trắng do sữa để lại trên thành ly thủy tinh.
“Cháu cũng hi vọng vậy… một khởi đầu mới…” Chư Nhị đã dùng cả đêm mở mắt thao láo để suy nghĩ rất nhiều, một tiếng cuối cùng trước khi mặt trời mọc, cô nhắm mắt và quyết tâm thay đổi.
Chư Nhị thở ra, đứng dậy quyết định đi học.
Bỗng dưng từ trên cầu thang, tiếng bước chân giòn giã vang lên.
Cô đứng người, tay hơi run, mắt liếc nhìn về phía ấy.
Hạc Lập Duân đã lấy lại phong thái cao lãnh, uy nghiêm, cùng bộ vest đen tuấn tú đi xuống.
Hắn nhận ra cô từ khi nào đã xuất hiện trước hắn ở phòng ăn, “Sao dậy sớm vậy?”
Chư Nhị buồn chả muốn nói, cúi đầu chào hắn chín mươi độ, tôn hắn lên như cha hay ông chủ, giữ khoảng cách xa nhất có thể: “Chào chú buổi sáng!”
Hạc Lập Duân nhíu mày, hắn bỏ áo khoác lên thành ghế sô pha, chậm rãi tiến tới chỗ cô.
Chư Nhị còn tưởng mình sẽ mạnh mẽ đối mặt được, ai dè tới khi gặp hắn thì tâm lại vào tâm, loạn vẫn hoàn loạn.
Cô thấy hắn sắp gần chạm đến mình rồi thì đột ngột thốt lên:
“Cháu có việc, cháu đi học trước!”
Nói xong cô chạy ngang qua hắn, Hạc Lập Duân bất ngờ, vẫn nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lại.
Chư Nhị đỡ không kịp đã bị hắn tóm giữ cằm mình.
Hắn đưa ngón tay vuốt nhẹ cánh môi anh đào của cô.
“Cái gì đây? Son? Bây giờ cả son cũng biết dùng?!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...