Vợ Đừng Bắt Nạt Anh

Sở Dương đưa Hạ Điềm đến bệnh viện, cô cũng cảm thấy có chút không khỏe nên nghe lời anh, hai người rất nhanh đã đi vào trong.

Để Hạ Điềm ngồi xuống nghỉ ngơi, Sở Dương đi bốc số chờ khám, sau đó mới trở lại chỗ cô. Thấy dáng vẻ thất thần thiếu sức sống của cô gái luôn vui vẻ kia, hắn chợt cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hạ Điềm, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Cô nói tôi biết được không?”

Anh ngồi xuống trước người cô, dáng vẻ rất thành khẩn, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Sau khi khóc hết, Hạ Điềm rõ ràng đã bình tĩnh hơn chút đỉnh, cô nhắm mắt lại, nói:

“Chỉ là… chia tay rồi, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.”

Sở Dương sững người, chuyện gì kêu không nghiêm trọng? Bọn họ chia tay? Cái này… hắn hoàn toàn không nghĩ đến, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Lạc Thần chặn không cho hắn phát thiệp cưới đi. Nhưng là… lý do?

Hắn nhăn mày, cố gắng cứu vớt tình hình:

“Tôi nghĩ Lạc Thần có nỗi khổ riêng, hai người đã nói chuyện với nhau chưa?”

“Không cần đâu, tôi hỏi lý do chia tay, anh ấy không nói, có nghĩa là không tôn trọng tôi. Chuyện này dừng ở đây được rồi, đừng hỏi sâu vào.”

Hạ Điềm suy nghĩ một lúc, cũng hiểu được chuyện này liên quan đến Vương Tuyết Tình, nhưng lại không tiếp tục truy cứu. Cô cùng Lạc Thần ở bên nhau thời gian không lâu, cũng tương đối hiểu anh rồi. Ngẫm kỹ, nếu chuyện khiến họ chia tay ngay cả anh đều không thể giải quyết được, vậy nói cho cô có tác dụng gì chứ? Cô… chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường không hơn.

Sở Dương còn chưa chịu thôi, muốn nói thêm mấy câu, nhưng là lúc này đã đến lượt Hạ Điềm vào khám. Bọn họ chọn khám tổng quát sức khỏe, nên mất kha khá thời gian, được một lúc, cô thấy hơi chóng mặt.


Bác sĩ hỏi cô một chút về tình hình mấy ngày này, Hạ Điềm một mực đáp hết.

Kết quả, thị lực không vấn đề, cơ thể trong ngoài không vấn đề, chỉ là…

Bác sĩ liếc nhìn Sở Dương, lại nhìn Hạ Điềm, nói:

“Đừng lo lắng, cô không bị bệnh gì cả, cô nên vui mới phải. Chúc mừng hai vợ chồng.”

Cả hai người đều khó hiểu nhìn bác sĩ, Hạ Điềm thì có cảm giác không lành… Quả nhiên, bác sĩ chợt cười:

“Sức khỏe của cô vẫn ổn, là do có thai nên mới dẫn đến triệu chứng mệt mỏi và chóng mặt.”

“Có thai?” Hạ Điềm kích động bật dậy, mà Sở Dương cũng đồng thời kêu lên.

Bọn họ phản ứng quá mãnh liệt, làm bác sĩ giật mình cũng suýt nhảy dựng, may mà ông kịp đè xuống nhịp tim, vội nói:

“Đúng vậy, cũng ba tuần rồi.”

Hạ Điềm vừa mới tìm về chút lý trí đột nhiên lại muốn khóc lên:

“Không… không thể… Sao lại như vậy… Sao lại là lúc này...”

Lần này cô bị kích thích mạnh, trực tiếp nghiêng người ngất xỉu, dọa cho bác sĩ hoảng hồn, cũng dọa Sở Dương chân tay lạnh ngắt.

Sở Dương còn đang chưa thoát khỏi hai chữ “có thai” kia, cánh tay vươn ra ôm lấy Hạ Điềm, ngơ ngác đứng ở đó.

Kết quả là bọn họ phải trụ lại bệnh viện, Hạ Điềm bị sốc nặng, trong thời gian ngắn sẽ không thể tỉnh lại.

Sở Dương ngồi bên cạnh giường, vừa rồi bị bác sĩ tức giận nói cho một trận mà giờ nghĩ lại không khỏi buồn cười. Ông hỏi, hắn làm gì để vợ chịu kích thích tinh thần đến mức ngất đi thế? Hắn chỉ biết ngậm miệng không nói… hắn căn bản không phải chồng cô, đứa nhỏ trong bụng cô cũng không phải của hắn.

Đưa tay sờ lên gò má của cô gái trên giường, nhìn bên mi mắt còn ẩm ướt, hắn không đành lòng chút nào.

Hạ Điềm nói đúng, cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, nếu Lạc Thần không nói, vậy họ cũng hết cách.

Hắn vốn định gọi cho Lạc Thần, nói cho bạn tốt biết Hạ Điềm mang thai rồi, nhưng cầm điện thoại trong tay, hắn không nhúc nhích.

Chuyện của Hạ Điềm, đành để cô tự giải quyết. Nếu cô muốn cho Lạc Thần biết, vậy thì để chính cô tới nói.

Hắn nghe theo bác sĩ đi mua chút đồ bổ cho cô, lúc quay lại, người con gái trên giường đang ngồi ở nơi đó, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chăm chăm vào không khí.


“Có đói không?”

Sở Dương đến gần, đặt thức ăn lên bàn. Tuy phòng bệnh không quá rộng, nhưng cũng là phòng riêng, tạm xem như sạch sẽ thoáng mát.

Ngoài dự đoán của hắn, Hạ Điềm không tiếp tục im lặng đờ người ra mà gật đầu bảo đói. Cô không chấp nhận được việc mình mang thai, nhưng đây là sự thật, cô không thể để con của cô chịu đói.

Hạ Điềm ăn rất chậm, trong miệng không nghe ra bất kỳ mùi vị gì cả.

Sở Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, hỏi:

“Cô không định nói cho Lạc Thần biết?”

Lần này, Hạ Điềm chần chờ không đáp. Cô nghĩ mình nên nói cho anh biết, nhưng rồi lại không có đủ dũng khí để mở lời...

Làm sao bây giờ? Làm sao mới tốt đây?

Hạ Điềm cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị số điện thoại của Lạc Thần, cô đưa tay vuốt ve màn hình. Sở Dương thấy vậy biết ý đứng lên, giúp cô dọn những thứ trên bàn rồi đem ra ngoài.

Cuối cùng, cô vẫn gọi cho anh.

Lạc Thần thấy số điện thoại của cô, không chần chờ chút nào đã bắt máy. Cô chỉ nói một câu đơn giản:

[Lạc Thần, em… mang thai rồi.]

“Em… có thai? Em mang thai rồi?” Lạc Thần sửng sốt.

Cô vẫn còn gọi cho anh, có nghĩa là cô không hận anh đến mức mất lý trí! Lạc Thần vui sướng hỏi lại:


“Là con trai hay con gái?”

[Ba tuần, chưa nhìn ra.]

Nam nhân ngồi trên giường, ánh mắt bình tĩnh hơn một chút, nói:

“Anh xin lỗi.”

[Em chỉ muốn báo anh biết vậy thôi.]

Lạc Thần đột nhiên thở ra một hơi như trút được gánh nặng:

“Hạ Điềm, vừa rồi anh thật sự có chuyện cần nói với em, chỉ là không tiện nói, em phản ứng cũng quá ác liệt, còn vứt cả nhẫn...”

Nghĩ đến cảnh bị Lạc Thần đá, Hạ Điềm quát lên giận dữ:

[Đồ khốn! Anh còn dám nói tôi ác liệt?]

“Em bình tĩnh, chúng ta nói chuyện trước…”

Tít tít.

Lạc Thần vốn có trăm ngàn lời muốn nói với cô, lại bị cô ngắt ngang điện thoại mà tịt lại trong cổ họng. Anh bấm gọi, tiếng chuông reo inh ỏi, sau đó tiếp tục kêu lên tít tít, người bên kia cũng đã tắt nguồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui