Giáo sư gọi Hạ Điềm tới để nhận xét và đưa ra ý kiến về luận văn của cô, bọn họ dùng gần một tiếng đồng hồ để trao đổi nhưng vẫn chưa xong, vì vậy phải hẹn lại thêm một lần khác.
Lúc này Hạ Điềm không biết rằng trong trường có một tên ngốc đang đi lòng vòng tìm cô để xin thêm chữ ký.
Trong nhóm chat riêng, mấy nam thanh niên vừa đọc được tin nhắn cũng thay nhau kêu gào: [Không tìm được thì chết với ông!]
Vậy nên cậu trai trẻ lo lắng gần chết, chỉ là trường học lớn gấp mấy lần công viên, bốn tòa cao tầng, muốn tìm được Hạ Điềm thật sự không dễ.
Kết quả cuối cùng nghĩ có thể biết, nam sinh viên bi kịch không tìm được Hạ Điềm, bị đồng bạn xử đẹp.
Từ trường học rời đi, Hạ Điềm không về thẳng nhà mà là hẹn Tô Ngữ đi dạo phố với mình. Ngày hôm qua Lạc Thần giận dỗi đưa cô về nhà xong quên luôn việc đi mua sắm, hiện tại cô phải đi bù.
Vừa gọi không bao lâu, Tô Ngữ liền bắt máy giả vờ khóc lóc ỉ ôi:
[Bao lâu rồi không thấy cậu liên lạc với tớ, tớ sắp cô đơn đến mức trọc đầu rồi đây hu hu…]
“Xin lỗi, dạo gần đây thật sự bận rộn, không có thời gian, bây giờ cậu đang làm gì, đi dạo phố với tớ không?”
[Chờ chút, tớ thay đồ xong đến ngay, hẹn chỗ cũ nha.]
“Được, chỗ cũ.” Hạ Điềm cười đáp.
Hai người là bạn tốt của nhau từ thời cấp hai đến bây giờ, cũng đã hơn mười năm. Nhà Tô Ngữ thuộc diện khá giả, học hành cũng ổn áp, hai người không hiểu sao có thể luôn giữa tình bạn mặn mà không đổi đến tận bây giờ. Hơn nữa kì quái là bọn họ chưa từng cãi nhau lần nào, nhiều nhất cũng chỉ giận dỗi nhẹ nhàng cho vui rồi thôi.
Chẳng mấy chốc, Tô Ngữ đã chạy đến quảng trường, bắt gặp bạn tốt của mình cùng một chị gái xinh đẹp đang đứng cùng nhau, cô giật mình hỏi:
“Bạn mới của cậu hả?”
“Đây là… ừm, chị bạn tốt của tớ, sẵn tiện muốn giới thiệu hai người với nhau luôn.”
Hạ Điềm đang định giới thiệu tên của số 7 thì mới sực nhớ, chị ấy chưa từng nói tên cho cô biết, luôn tự gọi mình là số 7. Nhưng mà đi cùng Tô Ngữ vẫn gọi bằng số hiệu thì có vẻ không được tự nhiên lắm.
Số 7 nhìn Tô Ngữ, gật đầu chào:
“Chị là Trình Tiêu.”
Giữa chừng nhảy ra thêm một người nhưng Tô Ngữ không hề giận, ngược lại có vẻ thích thú nói:
“Em là Tô Ngữ, bạn thân nhất của Hạ Điềm, cũng là fan trung thành nhất luôn, hì hì.”
Ba cô gái xinh đẹp đứng tụm lại một chỗ rất dễ gây chú ý, Trình Tiêu ra hiệu cho Hạ Điềm đội mũ lên, sau đó mới từ từ hộ tống họ đi dạo phố.
Vừa đi, Hạ Điềm vừa giải thích về mối quan hệ rắc rối của cô, Lạc Thần và Sở Dương cho bạn tốt nghe.
Tô Ngữ thích nhất chuyện bát quái, biểu cảm ngờ nghệch, còn không ngừng đưa ra mấy câu cảm thán khiến ba cả ba vui vẻ không thôi.
Nhân lúc này, Hạ Điềm nghĩ muốn tìm quà giáng sinh cho Lạc Thần, nhưng ngẫm đi ngẫm lại cũng không thấy bản thân có thể mua thứ gì đặc biệt cho anh. Vấn đề là tiền lương của cô khá ổn, cơ mà đem ra so với anh thì… thứ lỗi, thật không dám nhìn thẳng.
Chuyên gia tư vấn tình cảm Tô Ngữ sờ cằm suy nghĩ rồi nói:
“Theo như tớ thấy thì Lạc Thần rất có tiền, quà bình thường không có gì đả động được anh ta đâu. Như vậy, cậu mua một hộp quà thật to, sau đó lại mua một bộ quần áo sexy mặc lên, chui vào đó đợi anh ấy về mở ra, hợp tình hợp lý.”
“Ặc… cậu nghĩ cái gì trong đầu thế hả?”
Nhờ ơn suy nghĩ biến thái của Tô Ngữ mà ba người lại được một trận cười to, Tô Ngữ cũng chỉ đùa một chút. Dạo được mấy vòng, mua một chút quần áo mới xong, cô nàng lại phân tích:
“Cậu có thể đan khăn hoặc đan gì đó cho anh ấy, tính ra cậu rất khéo tay mà, học một chút là được.”
“Quà như vậy có tầm thường quá không?” Hạ Điềm hỏi.
“Quan trọng là tấm lòng thôi.” Trình Tiêu cũng lên tiếng.
Tô Ngữ vẫn chưa từ bỏ ý định cũ, nói:
“Nếu cảm thấy tầm thường thì theo kế hoạch ban đầu của tớ đi, bảo đảm có thể khiến Lạc Thần vui đến giáng sinh năm sau luôn.”
Trong đầu cô nàng này luôn có một mớ ý nghĩ đặc sắc như vậy, Hạ Điềm bó tay không dám cho thêm ý kiến.
Trình Tiêu đi theo bọn họ cũng không khỏi nở nụ cười. Đã rất lâu rồi cô không được thoải mái như lúc này, tất nhiên, mặc dù trông có vẻ lơ là nhưng cô vẫn rất để tâm đến xung quanh. Thân là một vệ sĩ chuyên nghiệp, lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần cảnh giác.
Sau khi chơi thỏa thích một lúc, Hạ Điềm quyết định sẽ đan khăn cổ cho Lạc Thần. Được rồi, ai bảo cô xuất thân nhà bình dân, không thể tặng những món đồ quý giá cho anh. Huống chi, anh cũng đâu thiếu mấy thứ ấy.
Bọn họ vào một tiệm kem gọi mấy ly đá bào để ăn, giữa mùa lạnh mà ăn kem thì không còn gì tuyệt hơn.
Tô Ngữ chợt nhớ ra một chuyện, vỗ vỗ đùi Hạ Điềm mà nói:
“Đúng rồi, cậu có thể trả Bánh Bao lại cho tớ rồi.”
Bánh bao? Hạ Điềm nghe xong hơi ngơ ngác, sau đó mới nghĩ ra là con cún ở nhà mình. Cả hai tháng nay Lạc Thần cứ gọi nó là Ngáo nên cô quên luôn cái tên nguyên bản mà má mi Tô Ngữ đã đặt cho nó.
Ở chung một thời gian, cô đã tạo thành thói quen thấy nó chạy nhảy trong nhà, lúc này không khỏi hơi buồn lòng. Nhưng mà dù sao cũng là cún của Tô Ngữ, không trả không được.
“Vậy ngày mai tớ sẽ đưa nó về nhà cho cậu.”
Tô Ngữ nháy nháy mắt:
“Có dẫn Lạc Thần theo không? Hì hì ~ Tớ muốn xem mặt anh ta quá.”
“Ừm, cậu muốn gặp thì để tớ bảo anh ấy đưa đi.” Hạ Điềm ngậm một muỗng kem, vì nuốt vội nên lạnh đến buốt cả óc.
Cứ như vậy, công cuộc chuẩn bị quà giáng sinh cho Lạc Thần đã bắt đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...