Vợ Đừng Bắt Nạt Anh

Hạ Điềm không giống những minh tinh khác trong Lạc Hoa, bọn họ phải cạnh tranh rất dữ dội mới có thể bò lên vị trí cao hơn, nhưng cô thì khác, bởi vì liên quan đến Sở Dương nên cao tầng khá chú ý đến cô. Mặc dù hiện tại cô thể hiện cũng không có gì nổi bật, rất bình thường, không hơn không kém những người mới trong công ty, nhưng cô có bệ đỡ tốt, vì vậy thái độ của cao tầng cũng cực kì tốt.

Mấy hôm nay Tô Ngữ liên tục gọi điện thoại chúc mừng và hỏi han Hạ Điềm rất nhiều, bởi vì bạn tốt nhìn thấy cô trên tạp chí nên cực phấn khích, theo lời của Tô Ngữ thì...

"Tạp chí nhỏ, không phải ảnh bìa cũng không sao, cứ từ từ phát triển! Tớ sẽ là fan đầu tiên của cậu!"

Ngẫm lại vẻ mặt của Tô Ngữ khi video call cùng cô, Hạ Điềm không khỏi buồn cười.

Hoạt động lần này kết thúc xong, Sở Dương lập tức sắp xếp cho cô vài khóa học cấp tốc, không, là thuê dân chuyên về dạy riêng cho cô mới đúng. Hiện tại mỗi sáng, trưa, chiều, cô đều phải chăm chỉ học tập, buổi tối mới mò mặt về nhà, cũng may mà Sở Dương luôn ở bên cạnh đưa đón.

Nói ra cũng thật kì lạ, Sở Dương rất chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ làm bạn trai giả của Hạ Điềm, chăm chỉ đến mức Lạc Thần nổi cáu. Vì cái gì nhà của anh lại biến thành nơi tình tính tang của hai người bọn họ? Sở Dương hết nấu ăn, làm bánh, đến rửa bát cũng giành với Hạ Điềm. Anh không chịu được, phải hỏi một câu:

"Sở Dương, nhà có máy rửa bát, sao cậu không dùng?"

"Không sao, rửa bằng tay cho có tâm ý!"

Sở Dương cười càng thêm dịu dàng, chọc cho Lạc Thần muốn ói. Cái tên này đúng là giỏi giả vờ giả vịt! Chăm chỉ ra dáng như vậy không phải vì bạn gái cũ của cậu ta, cũng chính là em gái của anh - Lạc Hy, về nước sao?

Con bé vừa mới nhắn tin nói ít hôm nữa sẽ về, Sở Dương liền biến thành bộ dáng này, đi ba bước sẽ nhắc tên Hạ Điềm một lần, nếu không biết còn nghĩ cậu ta yêu cô rất sâu đậm...

Hạ Điềm thì không phản ứng gì nhiều, giữ khoảng cách vừa phải, vẫn đối xử với Sở Dương như thường. Ở bên ngoài, khi có người nhìn bọn họ, cô cũng phối hợp cười nói một chút. Dù sao cái mác bạn gái của Sở Dương đã bị người ta gán khắp các trang mạng, cô còn sợ gì nữa chứ?


Chỉ là mấy ngày này, thái độ của Sở Dương hơi nhiệt tình. Cô nhạy cảm nhận ra anh có chuyện muốn nói, cho nên sau khi kết thúc buổi tập của mình, cô liền thu dọn đồ đi đến văn phòng của anh.

Sở Dương đang bận rộn xem hồ sơ, thấy Hạ Điềm đi vào thì cười nhẹ:

"Tới rồi? Có mệt không?"

Thiếu nữ lắc đầu, đáp:

"Vẫn ổn. Mấy hôm nay anh cư xử hơi khác thường, có chuyện gì phải không?"

Sở Dương nghe xong hơi khựng một chút, sau đó nghiêm túc tán thưởng:

"Cô thật sự rất thông minh."

Hạ Điềm nhún vai, đi đến bên cạnh bàn làm việc của Sở Dương, chống tay xuống bàn anh, nói:

"Có chuyện gì vẫn nên thẳng thắn với tôi thì hơn, anh thế này, tôi sẽ nghĩ là anh thật sự thích tôi đó?"

Nghe ra ý tứ trêu đùa trong lời nói của Hạ Điềm, nam nhân ý cười càng sâu:

"Nếu tôi thích thật thì sao?"

Chỉ là hắn vừa nói xong, thấy đuôi mắt cong cong của cô gái trước mặt liền không biết phải tiếp tục mở lời như thế nào, không dám trêu chọc cô nữa. Hắn chậm rãi xếp giấy tờ trên bàn lại, bất đắc dĩ giải thích:

"Bạn gái cũ của tôi, là em gái của Lạc Thần. Sau khi chia tay thì cô ấy đi du học, bây giờ sắp về nước..."

"A..."

Hạ Điềm ngạc nhiên mở to mắt nhìn Sở Dương, khóe môi hơi co rút một cái. Mối quan hệ của mấy người này sao lại phức tạp thế nhỉ? Mà em gái Lạc Thần về nước thì liên quan gì tới cô?

Như hiểu được thắc mắc trong lòng Hạ Điềm, Sở Dương nói tiếp:

"Con bé vốn dĩ sẽ đi du học 4 năm, nhưng sau khi nghe tin tôi có bạn gái thì lại quyết định bỏ học giữa chừng..."

"Cũng vì không tin anh có bạn gái mới nên muốn quay về chứng thực?" Hạ Điềm bổ sung thêm.

"Đúng."


Sau lời này, không khí trong phòng bắt đầu trở nên căng thẳng, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm. Hạ Điềm nghiêm mặt lại, mày hơi nhíu. Mấy cô tiểu thư nhà giàu này tính tình đều rất chua ngoa, đanh đá, một Vương Tuyết Tình đã suýt hại cô bị hủy cả đời, bây giờ lại nhiều thêm một Lạc Hy... Ngày sau cô còn sống thế nào đây?

Hạ Điềm xoa xoa trán:

"Sao ngay từ đầu anh không nói cho tôi biết?"

Sở Dương mang vẻ mặt hối lỗi nhìn cô:

"Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ con bé lại dứt khoát bay về như thế."

Sở Dương đã xuống nước nhận lỗi, bảo cô làm thế nào cho tốt đây? Sao cô có thể trách anh được?

Hạ Điềm cảm thấy nhân sinh của mình quá thảm, bắt đầu từ khi cô tiếp xúc với Lạc Thần, cuộc sống của cô đã không còn yên bình nữa rồi. Cô nhớ lại sự việc lần trước, hơi run lên:

"Đừng nói Lạc Hy sẽ giống như Vương Tuyết Tình, cho người tấn công tôi đấy?"

"Không đâu, Lạc Hy là một cô bé hiểu chuyện. Chỉ cần con bé thấy tôi thật sự quan tâm cô, chắc sẽ chết tâm thôi."

Mặc dù người này khẳng định không sao, nhưng trong lòng Hạ Điềm vẫn cảnh giác vô cùng. Nam nhân bọn họ làm sao hiểu được nữ nhân chứ? Lòng ghen tị có thể khiến thiên sứ hóa thành ác quỷ!

Đang lúc cô âm thầm tính toán đường chạy sau này, Sở Dương chợt nhớ ra một việc, vội nói:

"Tôi đã cho người sắp xếp xong những hợp đồng mà hiện tại cô có thể nhận, từ ngày mai quản lý riêng của cô sẽ lo liệu mọi việc, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

"Cảm ơn anh. Hôm nay anh phải tăng ca, vậy tôi bắt taxi về trước"

Hạ Điềm gật đầu chào rồi rời đi, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc. Gần đây việc học tập ở công ty thật sự làm cô có chút mệt, thân thể đều rã rời, nhưng mà để đuổi kịp những người khác, cô phải nỗ lực hơn nữa.


Cuối tháng mười, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, không khí ngày càng khô hanh. Hạ Điềm đứng trước cửa công ty chờ bắt xe, không khỏi bị gió thổi run cầm cập. Buổi sáng vẫn còn rất ấm áp, nào ngờ sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ đã tuột nhanh như vậy! Thân nhiệt của cô lại còn rất thấp, rất sợ lạnh!

Đúng lúc này, một lớp áo khoác mỏng nhẹ nhàng phủ lên vai Hạ Điềm. Cô giật mình ngẩng đầu lên, còn chưa kịp né ra xa đã phát hiện khuôn mặt đẹp trai của Lạc Thần ngay sát bên cạnh.

"Dự báo thời tiết không đáng tin, ra ngoài tốt nhất vẫn nên mặc ấm một chút."

"A, cảm ơn anh..." Hạ Điềm hơi ngượng vì khoảng cách gần gũi này, lặng lẽ lui ra sau hai bước.

Lạc Thần cũng không để ý, chỉ đơn giản đưa mắt nhìn xung quanh. Đại bộ phận nhân viên đều đã về hết, công ty cũng chỉ còn lại vài người, cho nên anh mới dám tiếp cận Hạ Điềm như vậy. Nếu đám nhân viên mà nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, vậy ngày mai rất có thể cô sẽ nhảy lên trang nhất của tờ báo nào đó vì tội danh bắt cá hai tay, dựa vào kim chủ để nổi tiếng.

Anh liếc mắt về phía Hạ Điềm, thấy cô cứ đứng ở đó không nhúc nhích thì cười bảo:

"Về thôi, chẳng lẽ có tài xế miễn phí như tôi còn chê, muốn bắt taxi về sao?"

Thiếu nữ nào đó "hửm" một tiếng, rồi mới sực nhận ra ý của anh, cười hì hì đáp:

"Gần đây tôi chỉ đi cùng Sở Dương, quên mất trong nhà còn một người là anh."

"..."

Hạ Điềm không nói thì tốt, cô vừa nói xong, Lạc Thần thật muốn vứt cô ở đây cho cô tiếp tục đón gió lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui