Diệp Cương Tiêu thông qua Diệp lão đã biết thân phận của Tầm Nguyệt.
Cho nên lúc nhìn thấy Tầm Nguyệt mới hướng Tầm Nguyệt chắp tay thi lễ nói:
- Từ lúc tông môn Nam Minh Quang Thiên kiềm chế Trường Sinh Giáo, nhưng phòng bị của chúng ta vẫn không hề buông lỏng với Thần Thụ quốc. Chẳng qua gần đây xuất hiện một hòn đảo di động do một cái cây hình thành, chúng ta không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thường những người tiếp xúc lên đó đều thần bí biến mất. Tới lúc phát sinh hiện tượng này, hòn đảo di động kia đã chắn ngang thông lộ của chúng ta và tử lưu đảo, khiến liên lạc giữa hai bên triệt để bị gián đoạn, hơn nữa gần đây trên biển cuồng phong luôn xuất hiện tàn sát bữa bãi, thường xuyên phát sinh sóng thần, cho nên chúng ta lo lắng dị linh có thể mượn đường hải vực xâm nhập vào đây, gấp gáp trở về hội báo, hi vọng đem tin tức đến tay Thần Điện xem xét coi trọng chuyện này.
- Đã như vậy, ta đi trước điều tra một chút.
Dứt lời, Tầm Nguyệt hướng Diệp lão dặn dò:
- Diệp lão, việc này phiền phức ngươi đi Thần Điện trước, hội báo sớm một chút, đợi ta khảo sát trở về sẽ tụ hợp cùng ngươi.
- Đã rõ.
Diệp lão gật đầu.
Mọi người nghe xong cũng không lưu lại đều tự ly khai.
...
Tầm Nguyệt ngự không phi hành, tốc độ rất nhanh, nàng đi tới Đông Hải chỉ thấy quả như lời Cương Tiêu nói, trên mặt biển xuất hiện một hòn đảo di động lẳng lặng trôi phập phềnh ở đó. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hòn đảo này xác thực có chút khác thường, từ trên cao nhìn xuống có một tầng sương mù dày đặc bao phủ suốt bề mặt hòn đảo, không thể thấy rõ tình huống trên đảo.
Tầm Nguyệt vừa muốn xuống dưới kiểm tra thì bỗng nhiên có một cỗ cự kình dòng xoáy hấp lực từ trên đảo mạnh mẽ hướng xung quanh phát ra.
Nước biển dần dần xoay tròn thành xoáy nước, phạm vi ngoài khơi xung quanh hòn đảo nếu có vật gì đang trôi bồng bềnh đều bị dòng xoáy đó hút vào.
Tầm Nguyệt vừa muốn tiếp cận xem xét xoáy nước này thế nhưng chỉ hơi đến gần đã cảm giác được bản thân phảng phất như bị một luồng lực lượng cường đại kéo vào trong xoáy nước.
Tầm Nguyệt lắc mình thoát khỏi lực hút, minh bạch nguyên nhân tại sao người thường không thể tiếp cận nơi đây.
Ngay cả cảnh giới hiện tại của nàng cũng bị lực hút ảnh hưởng, miễn cưỡng thoát ra, nếu là võ giả bình thường sợ rằng mới tiếp cận sẽ trực tiếp bị hút vào, vậy thì binh lính tuần tra cảnh giới phổ thông lại càng không cần phải nhắc tới.
Lúc này, ở một nơi khác trên hòn phù đảo, Nam Minh Quang Thiên cũng đồng thời tới đây kiểm tra tình hình, phát hiện thấy Tầm Nguyệt liền lướt qua.
Tầm Nguyệt thấy vậy cất tiếng từ xa hỏi:
- Tiền bối, người có điều tra được điều khác biệt của hòn phù đảo này không?
- Hòn phù đảo này ẩn tàng một cỗ lực lượng, vượt qua sự tưởng tượng của lão phu, cả hòn phù đảo này được đặt trên một cái cây rất kỳ lạ, chống đỡ toàn bộ hòn đảo, ngay cả lão phu cũng vô pháp lên trên mặt đất điều tra rõ ràng, tuy vậy ở đây không gian có chút ba động, lão phu suy đoán sợ rằng nó có liên quan đến phong ấn và dị linh.
- Nếu như phong ấn không gian dị linh bị yếu đi bởi hấp lực của hòn đảo này thì chúng ta thật vô pháp dừng lại, có điều hòn đảo này lại ở giữa lộ tuyến tử lưu đảo và đại lục, nếu nó tiếp tục di chuyển hướng về phía lục địa, sợ rằng sẽ mang đến lốc xoáy và sóng thần. Hơn nữa trên hòn đảo này tử khí rất đậm có thể mang theo cả ôn dịch tràn vào đại lục, thiết nghĩ hậu quả không thể gánh đỡ được, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn chặn lại mới được."
Nam Minh Quang Thiên gật đầu nói
- Chúng ta đã bố trí Càn Khôn đại trận tại các vị trí trung ương trên đại lục, thế nhưng trên mặt biển thì không có cách nào lập trận, giả dụ những dị linh thoát được phong ấn thông qua hải vực mà đi đường vòng, xem ra cũng là một chuyện thập phần nan giải.
- Những dị linh này rõ ràng giảo hoạt như vậy?
Nam Minh Quang Thiên lắc đầu:
- Không phải những dị linh này giảo hoạt, hẳn là trong bọn hắn có một kẻ có trí tuệ, có lẽ thực lực cường đại hơn cả dị linh vương, sợ rằng chúng ta cũng không thể đối phó được.
- Đã như vậy, chích dị linh vương kia không lẽ là nguồn gốc mọi rắc rối? hiện tại dị linh bị phong ấn ở đầu không gian bên kia đều tiến về đây, giả dụ bọn chúng không có một quân vương trí tuệ có lẽ rất dễ tiêu diệt rồi.
- Ngươi nói không sai.
Một tiếng nói từ xa vọng đến, Tầm Nguyệt liếc nhìn về phía Nam Minh Quang Thiên
Tuy vậy chỉ thấy hắn lắc đầu xong hướng phía xa nhìn
Chỉ là khi bọn họ quay lại nhìn thì lấy làm kinh hãi, chỉ thấy một tòa núi nhỏ phảng phất từ hư không bay đến, từ trên đó xuất hiện luồng ba động phát ra, chỉ thấy một cô gái trong chớp mắt đã xuất hiện nơi phụ cận.
Cô gái này vừa xuất hiện chỉ ngắm qua Tầm Nguyệt giây lát liền quay mặt đi, vận công đánh ra từng đạo cổ quái phù văn lên phạm vi xung quanh hòn phù đảo, thậm chí không thèm liếc mắt để ý tới Nam Minh Quang Thiên đang đứng ở một bên.
Đạo phù văn này vừa hoàn thành, bao trùm cả hòn đảo thì giống như vật thể sống lại, liên tục xoay chuyển xuyên cả mặt nước biển, từng chữ lóe sáng lam sắc quang hoa, hội tụ với nhau thành một hình cầu đem cả một vùng hải vực lẫn hòn đảo phiêu phù lên không trung.
Lúc này, ngọn núi nhỏ kia bay tới càng ngày càng gần, Tầm Nguyệt hiếu kì nhìn lại, đột nhiên nàng thấy một thân ảnh ở dưới ngọn núi, chỉ sử dụng một cánh tay nâng cả tòa núi kia hướng phía nàng mà đến.
Tuy Tầm Nguyệt thấy tòa núi có chút quen thuộc, nhưng khi thấy thân ảnh kia, trong lòng bỗng vui mừng, hận không thể lập tức lướt qua đó, nhào vào trong lòng hắn, muốn được hắn vuốt ve an ủi
Hai người này, rõ ràng là Trữ Vọng và Vân Thiên Hà mang theo địa phù trực tiếp đuổi đến đây.
Vân Thiên Hà đi Nguyệt Miểu Sơn lấy Địa Phù xong đến đây, hắn liền phát hiện Tầm Nguyệt và Nam Minh Quang Thiên đang đứng đó.
Tuy rằng đã đến nơi, nhưng hắn bây giờ còn tạm thời không có thời gian để ý đến gia quyến, mới để Trữ Vọng đi đầu chuẩn bị, hắn mang theo địa phù phía sau, sử dụng lực lượng không gian của nó trấn áp khắp hải vực để tránh dị linh thông qua khe hở này xâm nhập đại lục.
Sau khi Trữ Vọng bố trí thêm một vài vòng trận phù văn xong, lúc này mới nói với Tầm Nguyệt và Nam Minh Quang Thiên:
- Hai người các ngươi lùi về phía sau lưng của ta, một lát nữa chủ nhân sẽ mang địa phù đến trấn áp nơi này, khả năng sẽ xuất hiện lực chấn động không gian mà các ngươi không chịu nổi.
Tầm Nguyệt và Nam Minh Quang Thiên nghe xong đều không do dự, liền phi thân về phía Trữ Vọng, nàng điểm tay, vẽ ra vào đạo phù văn bố trí xung quanh hai người xong, quay lại nhìn Tầm Nguyệt vài lần nói:
- Long nhân tộc cộng sinh, thật hiếm thấy.
Tầm Nguyệt đứng ở bên người Trữ Vọng, cảm giác có chút không được tự nhiên, áp lực mạnh mẽ xuất phát từ cô ta khiến bản năng của nàng báo hiệu kinh sợ, cho nên nghe Trữ Vọng nói, nàng chỉ có thể trả lời:
- Vâng.
- Lúc chủ nhân trấn áp hải vực, thu hồi hòn phù đảo mang lực lượng bản nguyên chi mộc, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy nhiễu, mặt khác các ngươi cũng không phải đối thủ của chích dị linh vương kia, tốt nhất cứ ở trong vòng trận này không nên tùy tiện đi ra, nếu như ngươi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũng không thể hướng phía chủ nhân giải thích tốt được.
- Vâng.
Ầm
Ngay lúc Trữ Vọng vừa nói xong, thì trên biển đột nhiên trào lên sóng lớn ngập trời.
Chỉ thấy ngọn núi trên tay Vân Thiên Hà đang cuồn cuộn xuất hiện từng đạo phù văn luân chuyển liên tục quanh thân, cấp tốc mở rộng biến lớn cả tòa địa phù trở thành một hòn núi nguy nga hùng vĩ, hắn lại vẽ thêm mấy đạo phù văn, di chuyển hòn địa phù bay tới trên hòn thụ phù kia.
Không gian xung quanh như bị vặn vẹo, ba động chấn vang liên hồi, hòn thụ phù bị tòa địa phù kia bao phủ liền rung động mãnh liệt, khiến nước biển xung quanh xoắn ốc bay quanh nó.
Ầm vang!
Tựa hồ bị cỗ lực lượng cường đại của tòa địa phù áp bách không thể chống đỡ được nữa thì bỗng nhiên, sương mù dày đặc bao quanh thân hòn thụ phù tan hết. Chỉ thẩy đó là một hòn đảo như bị ăn mòn gần hết, bên trên có một cái vực sâu. Không ngừng có dị linh từ nơi nào xuất hiện, hướng phía tòa địa phù trên đầu hét lên ầm ĩ.
Vân Thiên Hà liền khống chế tòa địa phù này ép dần xuống phía dưới, mỗi lần tòa địa phù hạ xuống được vài phân thì hòn địa phù lại trầm xuống mất vài phần, đại lượng nước biển bắt đầu tràn lên đảo, bao phủ quanh thân các dị linh.
Từ trong cái vực sâu kia phát ra một trận thanh âm quái tự khiến cho các dị linh trên đảo đều điên cuồng hẳn lên.
Vân Thiên Hà thấy đám dị hình đang cuồng khiếu cũng chỉ cười nhạt, tiếp tục điều khiển địa phù đảo ép dần xuống dưới, đồng thời xuất thủ tung ra một đoàn lam sắc hỏa diểm mạnh mẽ phun ra.
Khôn Lam Chi Diễm.
Ngọn Khôn Lam Chi Diễm này vừa tiếp xúc không khí liền cấp tốc bùng phát, không ngừng di động, thôn phệ khí tức quanh hòn đảo.
Phừng phừng.
Vân Thiên Hà lại xuất ra một đóa hỏa diễm ném tới trung tâm trên đảo.
Ầm Ầm
Đóa hỏa diễm này vừa chạm vào hòn đảo, liền như một giọt nước rơi vào trên mặt hồ yên tĩnh, cực kỳ mãnh mẽ thiêu cháy, lan tỏa ra xung quanh
Dị linh gặp phải loại hỏa diễm này thập phần sợ hãi, đều đồng loạt phát ra âm thanh thê lương, thảm thiết. Sau đó bọn chúng trực tiếp nhảy xuống biển thế nhưng tuy ở trong nước nhưng ngọn lửa vẫn tiếp tục thiêu đốt cho đến khi bọn chúng hầu như không còn sót lại bất cứ thứ gì đi nữa hỏa diễm mới dần biến mất trong biển.
Lúc này toàn bộ phù đảo giống như một phiến địa ngục, toàn bộ đều là hỏa diễm hừng hực.
Mà trong hang ổ chính giữa đảo, những tên bị Khôn Lam Chi Diễm thiêu đốt đã lao ra. Vân Thiên Hà liền nhìn thấy một bóng người giống như lưu tinh đang lao từ trong sào huyệt ra ngoài.
Dị linh vương này chính là Vân Thiên Hà nhìn thấy tại Cốt Tàng Nguyên lần trước. Lần trước hắn bị đả thương vẫn một mực trốn ở trong này tu dưỡng.
Lần này bị buộc xuất hiện, tuy nhìn nàng chật vật nhưng khuôn mặt đầy dữ tợn, lục sắc quang mang trên người nàng ảm đạm đi nhiều, trong mắt nàng mang theo cực hạn oán độc và cừu hận, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh đạm nhiên trấn định ở trên đỉnh đầu tòa địa phủ kia.
Vân Thiên Hà lại không thèm quan tâm nhãn thần của dị linh vương, chỉ biết nguyên nhân dị linh vương này trúng phải Khôn Lam Chi Diễm, còn có năng lượng tiếp tế của nàng đã bị cắt đứt, cho nên sức mạnh dần dần suy yếu hẳn.
Đương nhiên, Khôn Lam Chi Diễm cũng vô pháp hủy diệt dị linh vương này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...