Sau khi Lưu Lão Tam nhìn thấy Trần Bảo Khánh, sắc mặt trắng bệch, môi nhúc nhích vài cái, nhưng không nói ra được lời nào.
Trần Bảo Khánh tiến tới ôm quyền hướng về phía Vân Thiên Hà nói:
- Tiểu huynh đệ, lần này nhờ có ngươi cứu giúp đúng lúc, Gia Anh mới không bị ba tên gian tặc này hại chết, trên dưới La gia trang chúng ta vô cùng cảm kích, sau này…
Vân Thiên Hà nghe những lời nói cảm kích này, lập tức xua tay ngắt lời:
- Nhấc tay nhấc chân mà thôi, Trần đại ca không cần khách khí!
Trần Bảo Khánh nói:
- Ba người này đến từ Chú Kiếm Phường, cùng La gia chúng ta là địch, có thù không đội trời chung, tiểu huynh đệ, có thể giao bọn họ cho La gia trang chúng ta xứ trí hay không?
- Vậy tùy ý Trần đại ca xử trí!
Vân Thiên Hà nói:
- Chỉ là Chú Kiếm Phương này có địa vị gì, tiểu đệ không giải thích được, Trần đại ca có thể giải thích nghi hoặc cho tiểu đệ?
Trần Bảo Khánh để mấy hán tử đến trói ba người này lại rồi buộc vào lưng ngựa, lúc này mới nói:
- Còn chưa biết quý tính tiểu huynh đệ?
- A, tiểu đệ họ Vân, Trần đại ca tùy ý xưng hô là được!
Trần Bảo Khánh nghe ra Vân Thiên Hà không muốn tiết lộ tính danh, cũng không muốn hỏi nhiều, nói:
- Vân huynh đệ, Chú Kiếm Phường này kỳ thực chính là binh khí tác phường danh nghĩ của Thiên Phong Hào tại Lợi Châu, Thiên Phong Hào chắc Vân huynh đệ biết được, tổng hào ở Kinh Thành, chi nhánh của bọn họ trải rộng các châu, mà từng địa phương có chi nhánh của Thiên Phong Hào đều có một chú tạo tác phường, thống nhất gọi là Chú Kiếm Phường!
Vân Thiên Hà nghĩ thầm, chi nhánh Thiên Phong Hào trải rộng thiên hạ, phía sau nhất định phải có một tập đoàn lợi ích khổng lồ chống đỡ, liền hỏi tiếp:
- Trần đại ca, vậy La gia trang các ngươi có phải là chú tạo binh khí?
Trần Bảo Khánh cười cười nói:
- Vân huynh đệ, ngươi có ân đối với La gia trang chúng ta, ta cũng không muốn gạt ngươi, nếu như muốn chế tạo bất cứ loại binh khí nào, chỉ cần ngươi mở miệng là được, chỉ là La gia chúng ta và Thiên Phong Hào có ân oán, thế lực phía sau Thiên Phong Hào rất mạnh, chúng ta không đánh lại họ, chỉ có thể ở ẩn, bình thường chỉ chế tạo một ít nông cụ mà thôi, rất ít người biết chúng ta còn chế tạo binh khí, vì vậy hi vọng Vân huynh đệ không nên tiết lộ chuyện này ra ngoài!
- Đã như vậy, hôm nào đó tiểu đệ chuẩn bị tài liệu, nhất định sẽ tới bái phỏng một lần nữa!
Trần Bảo Khánh nhíu nhíu mày:
- Vân huynh đệ, lời này của ngươi có chút khách khí rồi, ngươi muốn chế tạo loại binh khí nào, cứ nói thẳng là được, La gia chúng ta cái gì cũng không có, thế nhưng tài liệu luyện khí vẫn lấy ra được, sao có thể để ngươi chuẩn bị tài liệu, La gia trang chúng ta há là người có ân mà không báo sao?
Vân Thiên Hà rất thưởng thức sự ngay thẳng của hán tử này, cười cười nói:
- Trần đại ca nói như thế, tiểu đệ cũng không từ chối nhân tình, bởi vì tiểu đệ muốn chế tạo binh khí có chút đặc thù, làm đao có thể đâm, làm kiếm có thể chém, hôm nào đó tiểu đệ tự mình đăng môn thiết kế hình thức, mới có thể chế tạo!
Trần Bảo Khánh suy nghĩ một chút, cũng không hiểu rốt cuộc binh khí Vân Thiên Hà muốn chế tạo theo như lời nói rốt cuộc có hình dáng gì, nói:
- Đã như vậy, La gia trang tùy thời xin đợi Vân huynh đệ!
Vân Thiên Hà thấy phía sau còn có người đang đợi, không muốn dừng La Gia Anh được nhanh chóng trị thương, không tiếp tục nán lại trò chuyện với Trần Bảo Khánh, hai người ôm quyền thi lễ cáo biệt, tại chỗ đường giao nhau mỗi người đi một ngả.
…
Khi chạng vạng, tà dương sắp lặn, ánh nắng chiều thê mỹ, màu sắc giống như máu bao phủ cả thiên địa.
Vân Thiên Hà cưỡi ngựa từ phía cửa tây tương đối yên lặng vào thành, nơi này là một khu vực cổ lão, có rất nhiều bình dân, khi chạng vạng tới, ở đây khói xanh lượn lờ, có vẻ tường hòa mười phần.
Tới khu lão thành, trước đó hắn đã từng đi qua nơi này, đến Vĩnh An Tửu Phường một lần, còn có chuyện gặp phải Lão Cái nơi đầu cầu, vì vậy thúc ngựa chạy chậm, rẽ hướng sang ngõ nhỏ nơi Vĩnh An Tửu Phường.
Đầu ngõ, hiện tại quả thực còn dựng một giá trúc, mặt trên có treo một lá cờ, chính giữa lá cờ có viết một chữ "tửu" thật to, phía dưới là một hàng với bốn chữ nhỏ: "Vĩnh An Tửu Phường".
Hiện tại Vĩnh An Tửu Phường dựng lên một chiếc biển quảng cáo, lập tức sinh ra hiệu ứng, sinh ý thoạt nhìn khá hơn trước kia rất nhiều, từ số lượng người ra vào nơi đầu ngõ là có thể đoán ra.
Vân Thiên Hà cưỡi ngựa tiến vào ngõ nhỏ, đi tới cửa lớn Tửu Phường, xuống ngựa rồi dắt tới cọc trước cửa buộc lại, rồi tiến vào trong tửu phường.
Vừa mới vào phòng tửu phường, chợt nghe một thanh âm thanh thúy và non nớt vang lên:
- Quái ca ca, ngươi tới nữa rồi!
Quay sang, chỉ thấy tiểu hài đồng trước kia đang nở nụ cười vô cùng ngây thơ, chạy tới trước mặt chào đón, Vân Thiên Hà nhịn không được nhéo nhéo cái má béo phì khả ái đầy vẻ trẻ con của nó, cười nói:
- Quái ca ca lần này tới lại muốn lấy một chút men rượu của nhà các ngươi đây, Nhạc nhi tiểu chưởng quỹ, nhanh nhanh lấy cho quái ca ca nào!
- Vâng!
An Nhạc gật đầu thật mạnh nói:
- Quái ca ca, cha của ta đã nói, đề nghị lần trước của ngươi gia gia đã tiếp thu rồi, hiện tại sinh ý của nhà chúng ta đã tốt hơn nhiều, ngươi vô luận lúc nào tới lấy men rượu, chúng ta đều chuẩn bị cẩn thận!
Người uống rượu trong phòng không ít, tam giáo cửu lưu, có lành nghề phạt rượu, có vung quyền chơi trò oẳn tù tì, nhìn qua khá ầm ĩ, cũng không thấy có chỗ nào trống, bất quá ánh mắt Vân Thiên Hà rơi xuống một dãy bàn bên cạnh cửa sổ, hơi hơi dừng lại một chút, liền quay đầu sang tiểu Nhạc nhi nói chuyện. Tại
Lúc này một vị tiểu nhị thoạt nhìn còn tương đối trẻ tuổi tiến tới gần cười nói:
- Vị tiểu ca này, ngươi muốn mua rượu sao?
Vân Thiên Hà ngẩng đầu quan sát người tiểu nhị này, thoạt nhìn hẳn là sinh ý của tửu phường tốt hơn nhiều mới thuê thêm người, trông hắn mười tám mười chín tuổi, thân hình không cao, mặt nhỏ vuông, đôi mắt nhỏ, cười rộ lên liền híp lại thành một đường kẻ, làm cho người khác cảm giác rất nhiệt tình.
An Nhạc vẫn túm lấy một góc áo của Vân Thiên Hà, nghe tiểu nhị hỏi, liền trẻ con nói:
- Tiểu Tô ca ca, vị quái ca ca này là quý khách của chúng ta, cha nói, hắn tới mua rượu, cứ dẫn hắn tới hậu đường!
Nói xong, An Nhạc kéo Vân Thiên Hà.
- Quái ca ca, chúng ta đi thôi, ta mang ngươi đi tìm cha ta!
Vân Thiên Hà gật đầu với tiểu nhị tên là Tiểu Tô, liền theo An Nhạc đi qua phòng, tiến vào trong hậu đường.
Trước một bàn rượu tại góc sâu nhất phía cửa sổ, một vị lão giả đầu tóc bạc trắng, bên người còn có một vị thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, người này mặc thanh sam, da trắng nõn, hình dạng tuấn tú, ánh mắt khiêm tốn ôn nhã, tư thế uống rượu mười phần đoan chính ưu nhã, như tỏa ra làn gió nho nhã phiêu dật, hình như là người đọc sách đến từ các đệ tử gia tộc thế gia nào đó.
Bên cạnh hắn còn có một vị thiếu niên, cũng mặc thanh sam, đôi mắt sáng ngời, vừa nhìn qua liền cảm thấy có chút kinh diễm, giống như là một vị thiếu niên xinh đẹp tuyệt thế, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra, trong đôi mắt trong trẻo của thiếu niên vô cùng lạnh lùng đạm mạc, khí chất băng lãnh, nếu như nhìn nhiều, sẽ cảm giác như thấy một tòa băng sơn trắng xoa, tỏa ra khí thế thoạt tục, không cho phép tiếp cận, hiển nhiên là một thiếu nữ giả nam.
Lúc này, vị lão giả kia hướng về phía tiểu Tô vẫy vẫy tay, tiểu Tô vội chạy tới nhiệt tình hô:
- Khánh quan, xin hỏi có việc gì quân phó?
Lão giả hỏi:
- Tiểu ca, chúng ta tới gặp lão chủ nhân của tửu phường này, chủ nhân nhà ngươi không có mặt, vì sao thiếu niên kia cứ như vậy đi vào, có phải là chủ nhân cá ngươi đối với mấy người lão phu có cái nhìn phiến diện nào đó?
Tiểu Tô vừa nghe, liền giải thích nói:
- Lão tiên sinh, vị tiểu ca vừa rồi đối với tiểu điếm từng có ân, cũng quen biết với ông chủ, vì vậy An Nhạc liền dẫn hắn tới hậu đường, chỉ là lão tiên sinh tới gặp lão phương chủ, lại không muốn lộ tính danh, hôm nay phường chủ xác thực không có ở nhà, ông chủ cũng không thể truyền được, xin thứ lỗi!
Lão giả nghe xong, lại hỏi:
- Thiếu niên vừa rồi ngươi có biết là hài tử nhà ai?
Trong mắt tiểu Tô hiện lên một tia cổ quái, chợt lóe qua rồi biến mất, nói:
- Điều này tiểu nhân không biết, đây là lần đầu tiên tiểu nhân nhìn thấy vị tiểu ca kia, hắn có quen biết với ông chủ trước kia tiểu nhân đến!
- A, như vậy không quấy rối ngươi nữa, ngươi cho bàn chúng ta một bình rượu Thanh An Tửu tốt nhất của các ngươi đi!
Lão giả thấy không khỏi được gì, liền mất đi hứng thú nói chuyện.
- Tốt, xin các vị chờ chốc lát!
Tiểu Tô cười tủm tỉm gật đầu rồi chạy đi.
Khi tiểu Tô đi rồi, lão giả mới uống hết chén rượu, thanh niên bên cạnh mở miệng nói:
- Sư phụ, vì sao người mang con và sư muội tới Lợi Châu gặp lão phường chủ ở đây, theo đồ nhi biết, Vĩnh An Tửu Phường từng gặp phải tai họa chiến tranh, phương pháp nhưỡng An Tư Tửu đã thất truyền từ lúc Đại Đường khai quốc rồi, phỏng chừng ở đây đã không còn lưu trữ nữa rồi!
Lão giả liền lắc đầu nói:
- Tuấn nhi, con có biết lai lịch của An Tư Tửu vì sao đặt tên là An Tư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...