Lục quản gia một quyêng mang theo khí thế mãnh liệt đánh ra, Giang Nhất Đường nghiêng người chống đỡ, nhưng thân thể đang bị thương nên chậm một nhịp.
Lại một quyền nặng nề, oanh kích lên ngực, dánh trúng vào thương thế cũ, một đoàn huyết vụ phun ra, thân thể bay lên như diều đứt dây, nặng nề va đập vào vách tường, khiến bức tường cũng phải sụp đổ.
Lúc này, nhưng tử y bịt mặt còn lại đã giải quyết toàn bộ dư nghiệt của Giang gia, sau đó hai gã tử y bịt mặt trên người có thêu kí hiệu đặc biệt, đi vào trong phòng, thấy Giang Nhất Đường đang hấp hối nhưng không chết, liền tiến lên trói lại.
Giang Nhất Đường, miệng thổ ra máy ngụm máu lơn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Lục quản gia, vẫn chấp nhất nói:
-"Ngươi là Lục Vô Yên ?"
Lục quản gia nghe xong, đột nhiên nhắm mắt lại, trong miệng nỉ non:
-"Thật lâu không nghe người ta nhắc tới cái tên này ,
-Thu sương hóa trì thủy, Thảo lư tịch vô yên, Giang phong khởi ba lan, Tuyết lạc mãn sơn đồ, Ngư hỏa chiếu vô miên..." (Thơ không biết dịch nên để nguyên )"
Nghe những lời này Giang Nhất Đường đột nhiên mở to hai mặt, bạo xa ra một đạo tinh quang, nói:
-"Thật không nghĩ tới, năm tông thi phương Bắc đã sớm tiêu diệt Thu gia và Lục gia, Lục gia đến nay vẫn còn có hậu nhân, lại cống hiến cho nhà họ Đồ, chẳng lẽ họ Đồ không đưa họ đến tuyệt lộ ?"
Lục quản gia lúc này mở mặt, hiện lên một mảnh băng hàn, nhìn Giang Nhất Đường nói:
-"Tiền triều, Cũng bới vì họ Giang hèn hạ vô sỉ bán đứng, nếu không họ Thu họ Lục cũng không bị đồ sát, nhưng các người không thể nào nghĩ tới, hậu nhân của họ Lục và họ Thu vẫn còn tồn tại, cùng với tín niệm duy nhất là tận diệt Giang gia !"
-"Hừ, tâm si vọng tưởng, tiền triều sao lại tha cho đám dư nghiệt mai danh ẩn tích trong họ Đồ, còn dám hung hăng ngang ngược !"
Giang Nhất Đường trả lời một cách mỉa mai.
-"Tốt cho một câu tiền triều dư nghiệt, ha ha !"
Lục Vô Yên cười to, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Nhất Đường nói:
-"Nếu không phải bị họ Giang bán đứng, họ Lục và họ Thu đường đường là võ đạo thế gia, làm sao có thể bị đông nam bảy họ áp chế, tiền triều dư nghiệt, hừ họ Giang ngươi cùng tiền triều âm nghiệt loạn đảng lớn nhất Mạc gia câu kết, muốn vọng tưởng chiếm lấy thiên hạ Đại Đường, đây mới là tâm si vọng tưởng, hôm nay Đại Đường cường thịnh thái bình, "Tuyết vực thánh võ tông " sao có thể để cho các ngươi tiếp tục hung hăng ngang ngược ?"
Nghe được "Tuyết vực thánh võ tông " mấy chữ này, Giang Nhất Đường mỉa mai, cười nhạt một tiếng nói:
-"Tuyết Vực Thánh Võ Tông đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, một thứ có tiếng mà không có miếng, Giang gia chúng ta có gì phải sợ, Lục Vô Yên chết trong tay người thật sự là thống khoái, chết trong tay đệ nhất mĩ nam một thời cũng đáng...ha ha.."
Lục Vô Yên cười lạnh nói:
-"Nhưng rất đáng tiếc m ta sẽ không cho ngươi cơ hội, Thu Hàn !"
-"Vâng "
Một vị tử y bịt mặt đột nhiên lên tiếng, tiến lên chắp tay.
Lục Vô Yên nói:
-"Ngươi tùy ý xử lí người này !"
-"Vâng !"
Vị được gọi là Thu Hàn quay đầu lại, mang theo anh mắt thù hận, nhìn Giang Nhất Đường, vung đao lên, chém mạnh xuống ,máu phun ra thành vòi, trên mặt đất một cái đầu người rơi xuống.
Thu Hàn lấy ra một cái bao vải, nhặt cái đầu nhét vào trong đó, quay người lại, cúi người thi lễ nói:
-"Đa tạ, Lục thúc đem toàn bộ đầu người Giang gia đến bái tế họ Thu !"
Lục Vô Yên lúc này nhắm mắt lại, có chút tiếc nuối, nói:
-"Lần này, kẻ chạy thoát chính là tiểu tử mới lớn tài trí văn võ song toàn, phe cánh lớn dần theo từng ngày ,nếu thực sự để cho hắn chạy trốn, sau này chắc chắn sẽ là mội họa khổng lồ ,mà Đồ gia đời thứ ba, chúng ta sao có thể tiếp tục nương tựa để hoàn thành tâm nguyện cuối đời ? "
-"Có " Thu Hàn thình lình nói một câu.
Lục Vô Yên mở choàng mắt, quay người hỏi:
-"Ai ?"
-"Đồ Thiên Hà !"
Thu Hàn khẳng định đáp.
-"Làm sao ngươi biết ?"
-"Trực giác !"
.....
Trong thành Lợi Châu quá trình thanh tẩy đồ sát, vẫn không ngừng diễn ra khắp nơi, cho đến khi sắc trời có chút sáng lên mới chịu lắng xuống.
Những người trong thành dậy sớm, bước ra ngoài cửa hít phải một loại mùi vị nồng đậm máu tanh, nhiều người hoảng loạn nôn mửa, mau me rơi vãi khắp nơi, nhiều khoảng đất đã biến thành bằng phẳng.
Ngủ yên trong nhiều năm, gia tộc họ Đồ lần này thức tỉnh giống như mãnh hổ xuống núi, trong một đêm đã đem toàn bộ dư nghiệt trong thành Lợi Châu thanh trừ, thậm chí ngay cả trong nội bộ gia tộc cũng tiến hành thanh tẩy.
Đại sự như vậy chỉ diễn ra trong một đêm, khiến cho các gia tộc nhỏ bé trong thành Lợi Châu hiểu được thực lực cường đại khổng lồ của Đồ gia, khiến cho bọn họ sợ hại từ trong tâm khảm.
Rất nhiều gia tộc thầm kêu may mắn vì không có liên quan tới họ Giang ở Dư Châu, nếu không bây giờ họ chỉ là những cỗ thi thể.
Tin tức làn truyền khiến cho toàn bộ phương Bắc chấn động.
Thậm chí còn kinh động đến tận kinh thanh, rồi cả thiên hạ.
Mà bên trong Đồ gia, lần này toàn tộc tiến hành thanh tẩy, cũng khiến cho rất nhiều người trong thâm tâm rung lên hồi chuông báo động.
Nhất là Nguyễn gia cùng với Đồ gia có quan hệ thông gia, bởi vì Nguyên Ngọc Linh chính là con quỷ đầu sỏ ẩn núp trong Đồ gia, nên Nguyễn gia ở lợi châu phải gánh chịu dính líu khổng lổ, trong vòng một đêm đã bị nhổ tận gốc rễ.
Nguyễn Ngọc Linh hướng Đồ Chính Minh kể lại mọi chuyện, nàng không còn mặt mũi nào gặp lại trượng phu và con gái, nên viết một bức thư xám hối, rồi trong đêm đó uống thuốc tự vẫn.
Toàn bổ đám quỷ ẩn náu trong Đồ gia bao nhiêu năm đã bị nhổ bỏ, mặc dù đò gai nguyên khí cũng tổn thương, nhưng đối với họ Đồ qua lần này, gia tộc càng thêm đoàn kết, vững chắc. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trải qua lần thanh tẩy này, họ Đồ giống như một cái đầm vớt hết đi toàn bộ rong rêu, sạch sẽ chào đón đại hội võ thuật.
Tuyết rơi thật nhiều, đại hội võ thuật đã săp tới, trong không khí vẫn lan tràn mùi huyết tinh, dần được che dấu dưới những bông tuyết, dần phai nhạt đi, thành Lợi Châu lại khôi phục lại vẻ phồn vinh vốn có, nhưng trong lòng mọi người không thể nào xóa đi những hình ảnh tanh máu lúc trước.
Sau khi Vân Thiên Hà được Hắc bá thả khỏi mật thất, trong lòng hắn cũng biết một đêm kia trôi qua nhất định là phát sinh chuyện lớn, bởi vì trong đêm đó mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, chứng tỏ đã có rất nhiều người chết.
Nhưng đối với hành động của Đồ gia, Vân Thiên Hà cũng không có lắm mồm mà đi hỏi, hắn chỉ hỏi Đồ Chính Huy một câu:
"Con quỷ kia rốt cuộc là ai ?"
Đây mới là thứ mà hắn thấy hứng thú.
Hắc bá nghe được Vân Thiên Hà không hỏi đêm đó tại sao lài giết nhiều người như vậy, lại hỏi chuyện quỷ, trong lòng kinh ngạc ,nhưng thản nhiên nói.
Nghe được kẻ cầm đầu là Nguyễn Ngọc Linh, Vân Thiên Hà có chút giật mình, hắn cũng từng hoài nghi nữ nhân này, nhưng trong lòng không tìm ra được động cơ để nư nhân này tiến hành ,hơn nữa chuyện nhắm hắn bỏ thuốc, Nguyễn Ngọc Linh không chiếm được bất kì chỗ tốt nào, nhưng nghe Hắc bá kể lại, Vân Thiên Hà mới ý thức được mình đã quên đi bối cảnh gia thế của Nguyễn Ngọc Linh, mà những điều này hắn không thể biết nhiều vì hắn không phải sinh ra từ thế giới này.
Đồ Chính Lâm cũng đã chết ,chính là bị con đẻ của mình Đồ Thiên Lạc bóp chết, hắn vẫn luôn chịu sự khống chế của Nguyên Ngọc Linh, điểm này khiến cho Vân Thiên Hà rất ngoài ý muốn, những suy nghĩ đi suy nghĩ lại về động cơ, Vân Thiên Hà rất nhanh hiểu rõ.
Đồ Chính Lâm chỉ là công cụ để lợi dụng, chẳng qua là hắn bị thiến nên đã phá hủy kế hoạch của Nguyễn Ngọc Linh, mà chính mình giam cầm nửa năm đã bộc lộ tài năng, khiến cho Nguyễn Ngọc Linh để ý tới muốn sắp xếp một màn hạ độc để cho Đồ gia hiểu lầm, là Đồ Chính Lâm làm, củng cố địa vị của chính mình.
Song, Nguyễn Ngọc Linh không ngờ được rằng, chỉ là một lần bỏ thuốc, đã khiến cho lão gia tử của Đồ gia chú ý, tại sao nàng phải bỏ thuốc gây hại cho cả Đồ Chính Lâm và Vân Thiên Hà, hai người đã có mẫu thuẫn rất lớn trong Đồ phủ.
Lão gia tử không phải là kẻ ngu, tự nhiên đã hoài nghi, sợ là Đồ Chính Lâm biết được mọt số bí mật nên mới tiến hành mượn dạo giết người diệt khẩu, mà Vân Thiên Hà bị bỏ thuốc chính làm hắn hiện tại là người dược Đồ gia coi trọng, đối với địch nhân mà nói đây chính là một mối tai họa ngầm, cũng có thể trở thành một con cờ để lợi dụng.
Một tên phế vật, bị hạ độc tự nhiên chết đi, Đồ gia sẽ không qua mức chú ý.
Mà Vân Thiên Hà bị hạ độc, chẳng khác nào bóp chết một kì tài của Đồ, hơn nữa hắn phải chịu tám năm khuất nhục trong Đồ gia, sẽ khơi lên lòng oán hận của hắn đối với Đồ gia, Nguyễn Ngọc Linh hạ độc nhưng không muốn để cho Vân Thiên Hà chết ngay, nhưng mà Đồ Chính Lâm đã nổi lên sát cơ đối với Vân Thiên Hà, nên nàng ta phải hạ thủ Đồ Chính Lâm, để cho hắn không còn khả năng làm bất cứ chuyện gì, từ từ mà chết.
Ngày mà Vân Thiên Hà bị hạ độc, Nguyễn Ngọc Linh bố trí người của Đồ gia đến nhằm vào hắn, nhắm kích khỏi mối oán hận trong long hắn, cuối cùng đợi đến khi thời cơ thỏa đán, mới sử dụng giải dược mang đến, lôi kéo Vân Thiên
Hà, khiến cho hắn từng bước trở thành một trái bom hẹn giờ trong Đồ gia.
Hắc bá kể lại một hồi, Vân Thiên Hà rất nhanh hiểu được bố cục, khiến cho hắn nhìn nhận rõ ràng hơn đối với nội tình của Đồ gia tộc, nhất là tổ chức bí mật "Thiên Đồ" kia, bộc lộ ra sự cường đại của Đồ gia, khiến cho toàn bộ phương Bắc không còn dám to gan vọng động.
Chẳng qua là Vân Thiên Hà có một loại trực giác, Đồ gia đối với lực lượng cường đại sau lưng kia, vẫn còn có những nhược điểm trí mạng, mà nhược điểm kia là gì, hắn vẫn còn rất mơ hồ.
Nhưng mà hôm nay mỗi họa ngầm đã bị thanh trừ, Vân Thiên Hà cũng không muốn tìm hiểu sau hơn về lực lượng bí ẩn kia, biết nhiều, ngược lại sẽ đưa hắn thêm nhiều phiền toái.
Bây giờ điều hắn thực sự muốn biết đã biết được, như vậy cũng nên chôn vùi sóng gió, tiếp tục chuyên tâm vào việc mà hắn muốn làm, cả họ Đồ giống như cái hồ sâu không thấy đáy, trong đáy hồ có nhưng bí mật gì, rất ít người biết được, khi hắn đạt được thực lực nhất định, tất nhiên có thể lặn trới đáy, hiện giờ tốt nhất là đè nén lòng hiếu kì, không nên thử lắn xuống đáy hồ nước này quá sớm.
Tiếp tục cuộc sống không buồn không lo, tiếp tục da tăng thực lực chính mình, đó mới là vương đạo.!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...