Đóa đóa nhìn nam tử đứng bên hồ lại nói:
Bóng đêm hạ xuống long hồ, quang cảnh có vẻ thập phần yên tĩnh, có một vài đội thuyền qua lại, cũng không có nghe được tiếng động ầm ĩ nào quá lớn vang lên.
Canh tư, khi trời vừa hửng sáng thì thuyền đến Nam Ngạn.
Vân Thiên Hà ôm Nhạc Nhi đang ngủ say, rồi cùng Vân Bôn xuống thuyền, chỉ tùy ý cảm ơn Vũ Phương Khinh Thần, rồi cũng không có để ý đến những người ở trên thuyền, lên ngựa nghênh ngang rời đi.
Đóa Đóa nhìn Vân Thiên Hà đi như vậy, tức giận cắn răng nói:
- Bà ngoại chẳng nhẽ cứ để tiểu tử này đi như vậy?
- Chủ thuyền cũng không có giữ lại, chúng ta vì sao lại phải làm việc này! Phụ nhân nói tiếp:
- Hài tử này vội vội vàng vàng, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn làm, chúng ta sao không chờ hắn làm xong việc rồi sẽ cùng hắn nói chuyện!
- Theo ta thấy, tiểu tử này chẳng có việc gì để làm cả, mà cũng không biết đến khi nào hắn mới xong việc!
Đóa Đóa nói:
- Còn không bằng dùng Mê Hoa Thiển, tới lúc gạo đã nấu thành cơm, tiểu tử này còn dám trái lời sao.
Phụ nhân nói:
- Chúng ta lo lắng không tìm được hắn, ngươi vội làm gì!
Trong chủ thất của chiếc thuyền, bạch sam nữ tử cùng lão giả đang đả tọa, Vũ Phương Khinh Thần, đến nói:
- Sư thúc, hắn ly khai đi rồi, chúng ta có nên đi theo hay không?
- Không cần, hắn còn trở về, chúng ta cứ đậu thuyền ở đây chờ!
Lão giả nói xong, tựu nhắm mắt, tiếp tục đả tọa.
Thanh niên không hiểu được ý tứ của sư thúc, nghĩ mãi cũng không ra, lúc này lão giả mở mắt, nhíu mày nói:
- Hai cái lão dở hơi này lại đuổi tới, Thần Nhi đi thu dọn hai khoang tàu, cấp cho hai lão oan gia này đi!
- Ha ha, Triều Đại Nam Minh Khai, ngươi cũng coi như thức thời đi, lão tử cũng đã đi nhiều ngày, vừa lúc cũng cần nghỉ ngơi một chút. Hắc, hắc.
Bên ngoài thuyền vang lên một trận cười to, chỉ thấy Đông Lâm Toại Khuê tùy tiện đi vào trong khoang, trực tiếp đi đến trước bàn ngồi xuống, tựu lấy ra một bầu rượu, uống được một hơi thì hết sạch, lại trừng mắt nhìn Vũ Phương Khinh Thần nói:
- Tiểu tử, nhanh đi mang rượu tới.
Vũ Phương Khinh Thần biết lão nhân này và sư thúc quen biết nhau, gật đầu rồi đi ra ngoài khoang lấy rượu.
Triều Đại Nam Minh Khai bất đắc dĩ nhìn lão oan gia nói:
- Đông Lâm lão đầu, thất vực thánh các ngươi tại bắc vực sao lại làm náo động lên vậy, ngươi càng già càng trở nên cuồng vọng, già mà không đứng đắn gì cả.
Đông Lâm Toại Khuê cười nói:
- Lão tử trong môn quy giới luật luôn luôn bị ước thúc, nay khó khăn lắm mới phụng mệnh ra ngoài lịch lãm một lần, đương nhiên phải tùy tâm sở dục. Bất quá trên Sư Mệnh Ma,Triều Đại Nam Minh lão đầu ngươi đã thua dưới tay ta. Đương nhiên ngươi kém ta một bậc, ta xem hiện nay ngươi cũng không có đánh lại ta!
Nghe cuồng ngữ như vậy, bạch sam nữ tử ở bên cạnh có chút mất hứng, khẽ hừ một tiếng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đông Lâm Toại Khuê quay sang nhìn bạch sam nữ tử vài lần nhân tiện nói:
-Tiểu oa đầu này hẳn là tôn nữ của Triều Đại Nam Minh lão tiểu tử kia sao, đương nhiên hai huynh đệ các người cũng không có đánh lại ta, tiểu nữ oa này ta xem cũng chỉ mới là tiên thiên, so với tôn nữ của lão phu vẫn còn kém một chút!
Nghe thấy vậy bạch sam nữ tử càng mất hứng, đang muốn phát tác, Triều ĐạiNam Minh lại nói:
- Tuyết nhi, không được vô lễ, lão tiểu tử này chính là ngoài miệng không buông tha cho người, ngươi coi như không nghe thấy gì là được!
Nói xong, Triều Đại Nam Minh lại nói:
- Lỗ Cốt A Đạt lão nhân kia cũng cùng ngươi đến đây sao, lần này sư môn các vực đều phái người tới, đều là người hiểu biết, lão phu cũng không rõ đây là ý gì?
Đông Lâm Toại Khê phụ họa nói:
- Nghe ngươi nói như vậy. Lão phu cũng cảm thấy buồn bực, nếu như lão phu không phải cùng ngươi quen biết, bằng không hiện tại không phải vì tiểu oa nhi kia lão tử đã đi lâu rồi, đâu có nhiều thời gian ngồi đây tán gẫu với ngươi!
- Đông Lâm lão thất phu, ngươi vẫn ba hoa như vậy!
Lúc này một mùi hương từ bên ngoài bay tới, chỉ thấy một vị phụ nhân nam vực và Lỗ Cốt A Đạt bước vào trong khoang.
Đông Lâm Toại Khuê quay đầy ngắm phụ nhân này vài lần, không khỏi tấm tắc khen:
- Tinh Thần Hoa Diệu, không hổ là thánh nữ Hoa Tinh Thần Giáo, trú nhan thuật quả nhiên có chút ý tứ, lão phu cảm thấy quái lạ ngươi lên thuyền lại bỏ chạy đi mất tiêu, hóa ra là vì mỹ nhân, thực sự rất quyến rũ a. Sợ rằng lão già kia mà thấy được cũng đủ để khiến lão sắc quỷ này đầu óc mê mang choáng váng. Hắc hắc.
- Uy, lão già này, ngươi câm miệng không được nói bà ngoại ta như vậy!
Đóa Đóa thập phần khó chịu nói.
- Ha ha, tiểu oa nhi tử này quả nhiên là một tinh thần hoa diệu, ngoại hình cũng rất hấp dẫn a, tinh mệnh tiểu oa nhi kia chắc hẳn các ngươi cũng đã gặp qua, bất quá lần này lão phu đi hơi vội, không thể mang theo tôn nữ. Bằng không những tiểu nữ oa các ngươi có nhiều gấp mười lần đi chăng nữa thì tôn nữ của ai gia cũng có thể cân dẫn được tiểu oa nhi kia. Ha ha.
Mọi người bạo hãn, đều trưng mắt nhìn lão già dở hơi này, Lỗ Cốt A Đạt nói:
- Lão già kia, chúng ta không cùng ngươi khẩu thiệt chi tranh, tất cả mọi người đều là thất vực thánh. Tất nhiên là quen biết đã lâu, đều vì phụng sự sư môn nên mới đến đông vực Đại Đường, hôm nay ở đây gặp nhau, hay là nói chuyện về tinh mệnh tiểu oa nhi kia đi ha!
Lúc này trời cũng đã sáng, Nhạc Nhi rốt cục cũng đã tỉnh lại, lấy tay day day mắt để xua tan cơn buồn ngủ, hai tay vẫn ôm lấy cổ Vân Thiên Hà, nói:
- Đại ca ca, Vân Bôn phi thật nhanh a, ngươi cũng mệt rùi, để ta xuống ta cũng muốn cưỡi ngựa!
Trên đường đi Vân Thiên Hà một mực ôm Nhạc Nhi đang ngủ say. Thấy hắn tỉnh dậy, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, liền đưa hắn quay ra phía trước, ngồi trên Vân Bôn, để hắn ngồi sát trong lòng, hai người đồng thời cưỡi ngựa.
- Đại ca ca, sao lại không có yên cương ngựa a!
Nhạc Nhi nhìn Vân Bôn đang chạy, hai tay vịn lấy bờm của Vân Bôn hiếu kỳ hỏi.
Vân Thiên Hà:
- Ngựa này của ta không cần yên cương, tự nó biết được cần phải chảy đi đâu!
- Thật tốt, sau này ta cũng muốn có một con ngựa như vậy!
Nhạc Nhi nói.
- Ân, chờ sau này đại ca ca có cơ hội. Nhất định sẽ kiếm giúp ngươi một con!
Vân Thiên Hà lên tiếng, dường như rất hài lòng.
Mặt trời càng ngày càng lên cao, dưới tốc độ của Vân Bôn chẳng mấy chốc mà đi tới một tòa tiểu thành, nơi này là Tuyên Châu biên giới phía nam. Vân Thiên Hà có quen một người ở trong tiểu quận thành này tên là Tập Xuyên Bái.
Lúc hai người đến trước cửa thành thì vừa đúng lúc thành mở cửa. Vân Thiên Hà liền mang Nhạc Nhi vào thành. Chỉ thấy cách đó không xa một người đứng trên vách tường là một tiểu hài tử động tác giống như quỷ hòa phù, người bình thường xem căn bản không hiểu ký hiệu.
Dọc theo chỉ thị của ký hiệu, Vân Thiên Hà, tới khu dân cư ở thành nam, rẽ vào một cái hẻm nhỏ, đến trước một căn hộ liền gõ cửa.
Một vị trung niên hán tử ra mở cửa, nhìn Vân Thiên Hà thấy xa lạ nên hỏi:
- Ngươi tìm ai?
- Ngươi trước gia môn ứng với quải một đôi đèn lồng!
Vân Thiên Hà nói.
- Kia quải hồng đăng lung, đèn xanh lung, hay tử đèn lồng?
Hán tử kia nghe thấy vậy, thần sắc trịnh trọng hẳn lên hỏi.
- Quải hoàng đèn lồng!
Vân Thiên Hà nói.
- Mời!
Trung niên nhân lập tức thở dài thi lễ, mời Vân Thiên Hà vào trong phòng, một bí đạo trong nhà mở ra, bên trong có ba người đi ra nói:
- Xin chào thiếu chủ!
- Không cần đa lễ!
Vân Thiên Hà dắt Nhạc Nhi vào trong phòng nói:
- Thu Diệp, ta còn có chút chuyện quan trọng muốn xử lý, hài tử này các ngươi lập tức hộ tống hắn về Lợi Châu, trên đường đi ta đã đưa tin cho Thu Phi và Tinh Diệu, bọn họ sẽ ở Lợi Châu giáp ranh đợi các ngươi, đi đường phải bí mật không được quá lộ liễu, bất luận thế nào cũng phải về được Đồ phủ ở Lợi Châu, các ngươi ở đó đợi lệnh. Thu Phi và Tinh Diệu sẽ nói cho các ngươi biết bước tiếp theo phải làm gì. Các ngươi tạm thời không cần phản hồi sát thủ doanh!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Thu Diệp ba người dõng dạc trả lời, Vân Thiên Hà ngồi xổm xuống nói với Nhạc Nhi:
- Ba vị thúc thúc này đều là người mà ta tín nhiệm, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi, ngươi trước tiên theo họ về nhà đi ha!
Nhạc Nhi có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu:
- Đại ca ca, ta sẽ nghe lời ba vị thúc thúc, ta tin tưởng đại ca ca nhất định có thể cứu được cha ta ra!
Thu Diệp đến bên cạnh Nhạc Nhi, Vận Thiên Hà nhân tiện nói:
- Được rồi, lập tức xuất phát đi!
- Vâng!
Ba người Thu Diệp tuân mệnh, Thu Diệp ôm lấy Nhạc Nhi rồi đi ra khỏi cửa.
Khi Nhạc Nhi ly khai, không muốn Vân Thiên Hà nhìn thấy cảnh hắn khóc. Hắn lau nước mắt, vùi đầu vào vai Thu Diệp thầm nghĩ: "Đại ca ca, ta nhất đinh luyện võ cho thật giỏi, tương lai nhất định vì mẫu thân và gia gia bảo thù!"
Vân Thiên Hà thấy Nhạc Nhi đi rồi lúc này mới rời đi. Hắn ở trong dòng người qua lại ngây người một canh giờ. Sau đó căn cứ vào trí nhớ, thay đổi dung mạo thành một trung niên hán tử, râu ria xồm xoàm, rồi lại thay đổi một bộ quần áo mộc mạc, lập tức ly khai quận thành đi về phía bắc.
Bến tàu Long Tu Hà.
Trong khoang chính của một chiếc thuyền lơn, lúc này mọi người vẫn đang ở trong khoang tranh luận sôi nổi, đột nhiên Tinh Thần Hoa Diệu đột nhiên biến sắc, nói:
- Triều Đại Nam Minh Khai, ngươi không phải nói tiểu oa nhi kia sẽ trở lại sao. Thế nào hắn lại đi về phía bắc?
Triều Đại Nam Minh Khai nghe nói, trầm tư trong chốc lát, nói:
- Lẽ nào tiểu oa nhi này không phải đi về phía nam, mà là muốn vào kinh?
- Nãi Nãi, ngươi không phải thề non hẹn biển là tiểu oa nhi kia sẽ trở về sao, lão phu một mực đi theo tiểu oa nhi, chỉ biết người này rất quỷ quái, lão nhân ngươi làm sao có thể tính được tiếp theo hắn sẽ làm gì!
Đông Lâm Toại Khê, có vẻ thập phần khó chịu. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, phía sau Lỗ Cốt A Đạt gọi lại hỏi:
- Lão thất phu, ngươi muốn làm gì, ngươi định đi đâu?
- Lão tử đi nhà xí không được sao!
Đông Lâm Toại Khê vuốt vuốt chòm râu, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Triều Đại Nam Minh Khai lại lắc đầu nói:
- Lão gia hỏa này quả nhiên cũng là một lão kẻ dối trá. Hắn đâu có đến nhà xí a, lão lặng lẽ ly khai thuyền đi về phía bắc rồi!
- Lão thất phu này thật giả dối!
Lỗ Cốt A Đạt khua chân múa tay mắng to, xong rồi cũng vội vã đi ra khỏi khoang.
Triều Đại Nam Minh Khai cười khổ nói:
- Xem ra chúng ta vừa thương nghị định ra minh ước, còn chưa đến hai canh giờ, đã bị hai người này vứt bỏ, đã như vậy, Tinh Thần Hoa Diệu, ngươi rất tự tin, có vẻ như ngươi không có dự định gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...