Vân Thiên Hà không có trực tiếp nhìn bạch y nữ tử kia, mà đạm mạc liếc mắt một cái. Nhận thấy được nhãn thần của nữ tử này có chút nghi hoặc, phỏng chừng trong lòng cũng không có xác định. Vì vậy mà mới nói một câu như vậy.
Nhưng hắn cũng không có trả lời, trên mặt không tỏ vẻ bận tâm, hình như không có nghe thấy câu hỏi của bạch y nữ tử này, chỉ cầm chén rượu lên uống một ngụm, vẫn tiếp tục quan sát bên ngoài.
Vị lão giả cũng nhìn ra ngoài của sổ, đạm đạm nhất tiếu nói:
- Cảnh đêm của Long Hồ đảo cũng có rất phong vị, không biết long ngư trong hồ đêm nay có phát quang hay không, giống như buổi chiều mấy hôm trước vậy. Tinh quang ánh sáng ngọ, trong hồ long ngư liên tiếp nhảy lên mặt nước. Ngoài mặt thân thể phát ra một ít quang mang. Cũng là một nam tử trung niên mà bình sinh ít thấy cảnh này a!
Vân Thiên Hà vẫn làm bộ không nghe thấy gì, vẫn đạm mạc như cũ.
Thanh niên Vũ Phương Khinh Thần thấy Vân Thiên Hà vẫn đạm mạc như vậy, quả thật là du diêm không tiến, hắn cùng với sư muội nói chuyện, thần sắc lúc nào cũng hứng khởi nhưng trong lòng hắn lại nổi lên một sự nghi hoặc, chẳng nhẽ sư thúc đang nhìn hắn?
Đúng lúc này, Vân Thiên Hà rốt cục cũng phát hiện phụ cận quan cảng kia có động tĩnh, chỉ thấy có hai người phục sức bình thường tay xách rổ được dẫn tới, thủ vệ kiểm tra xác thực một lúc rồi hai người đó đi vào trong trang viên của quan phủ.
Đợi khoảng chừng nửa canh giờ, lúc này mới thấy hai người xách rổ ra ngoài, mà có một người tay không xách rổ đi ra.
Sau khi hai người đi ra, Vân Thiên Hà cũng nhớ kỹ dung mạo hai người này, liền móc tiền ra để trên bàn, nhanh chóng đi xuống lầu.
Lúc Vân Thiên Hà mới đi khỏi, Vũ Phương Khinh Thần, không giải thích được nói:
- Sư thúc, ngươi nói vị Vân huynh đệ kia rất kỳ lạ, cùng với thường nhân có chút khác nhau, ta xem thấy thực sự khác biệt. Bất quá ta thấy hắn là một người lạnh lùng, hẳn là không dề dàng kết bạn. Ngoại trừ….này, còn có cái gì đó đặc biệt?
Lão giả đạm mạc nói:
- Thần nhi. Lúc ngươi chủ động báo tính danh cho hắn biết. Ta thấy hắn dường như biết dòng họ của ngươi, tại phương đông là Đại Đường đế quốc. Còn một chi tiết nhỏ nữa, lúc ngươi ôm quyền thi lễ cũng tập quán của Đại Đường. Hắn cũng là một người cẩn thận nên cũng nhìn ra chút mánh khóe. Mà Hàn nhi nhìn ra hắn cải trang đã thay đổi dung mạo rồi lại làm trò trước mặt hắn muốn hắn phải kích động, cái này cũng chính là thói quen của người Đại Đường, tự nhiên sẽ không có để ý, các người vẫn còn chưa trải qua sự đời mấy a!
- Nguyên lai là như vậy a!
Vũ Phương Khinh Thần khẽ cười, thần sắc có vẻ xấu hổ nói:
- Sư thúc, nếu hắn đối với chúng ta tâm sinh cảnh giác, nếu lưu lại ấn tượng không tốt, vậy phải làm sao bây giờ?
- Không cần sốt ruột, chỉ cần để hắn biết chúng ta đối với hắn không có địch ý là được!
Lão giả nhàn nhạt nói một câu, đoạn lại nâng chén rượu lên uống một ngụm, không khỏi khen:
- Rượu ở đông vực Đại Đường quả nhiên có thể so với rượu ở Thiên Đảo vực cũng có chút tư vị a!
Bạch sam nữ tử lại nói:
- Sư thúc, nếu không thể xác định là hắn, hay chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, sư tổ giao nhiệm vụ cho chúng ta lên phía bắc, chúng ta không thể dừng lại ở đây được!
Lão giả lại nói:
- Hàn nhi, không nên vội vàng xao động, biết trước lão phu đã dẫn các ngươi đến gặp nhóm nữ tử kia tại tửu lâu Long Hồ Trấn đi a?
Vũ Phương Khinh Thần nói:
- Sư thúc, bọn họ đều mang khăn che mặt, trang phục cũng là của nữ tử Đại Đường, hơn nữa thủy chung luôn có hai thị nữ xách theo một lẵng hoa, bất quá ánh mắt họ Thần nhi vẫn nhận ra. Rõ ràng họ là người của Hoa Tinh thần giáo trong Bách Tinh Thần Hoa quốc!
Lão giả gật đầu nói:
- Thần nhi nói không sai, nếu người của Hoa Tinh Thần giáo cũng xuất hiện ở đây, chúng ta cũng nên đi lên phía bắc, ha ha?
Vũ Phương Khinh Thần:
- Sư thúc, nếu như có thể xác định được hắn, ta xem hắn tại tửu lâu này cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hình như là chuẩn bị hành động, chúng ta có nên giúp đỡ hắn một chút không?
- Không cần!
Lão giả lắc đầu nói:
- Chúng ta chỉ cần theo giõi hắn, chờ đợi thời cơ!
Vân Thiên hà đi ra khỏi tửu lâu, liền đi đến phụ cận quan cảng tìm hai người khi nãy, theo họ đi tới khu dân cư phía bắc Long Hồ Đảo. Thẳng đến khi hai người đến khu dân cư, Vân Thiên Hà quan sát xung quanh một hồi nhưng cũng không có phát hiện được điều gì, lại trực tiếp đi theo vào khu dân cư.
- Ai?
Người trong khu dân cư thấy có người vào sân, bên trọng truyền đến tiếng quát của một nam tử. Vân Thiên Hà không có để ý đến trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng, chỉ thấy hai người, một nam một nữ, trông như là một đôi phu phụ trung niên.
- Ngươi là ai, đến nhà ta có việc gì?
Trung niên nhân canh gác nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vân Thiên Hà tiến đến, quan sát hai người, thản nhiên nói:
- Ta muốn biết hai người các ngươi vừa rồi tiến nhập trang viên của quan phủ làm cái gì?
Nói xong, Vân Thiên Hà hướng mắt về cái rổ bên cạnh hai người, rất nhanh phát hiện, bên trong rổ có một ít bát đũa, trên mặt còn lưu lại một ít thức ăn, xem ra hai người này mới vừa đi đưa cơm.
- Chúng ta dựa vào cái gì mà phải nói cho ngươi biết, mời ngươi ly khai. Bằng không chúng ta gọi thủ vệ tuần tra của quan phủ đến!
Trung niên nam tử kia lạnh lùng nói.
Vân Thiên Hà thần sắc lạnh lùng, nói:
- Đừng cho là ta không nhìn ra, hai vị một người là võ sư thất cấp một người là võ sư bát cấp, sao lại là bách tính bình thường được...Một khi ta đã đến đây cũng không sợ làm lớn chuyện, các ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời, đỡ cho ta phải tự mình tra hỏi. Đến lúc đó các ngươi cũng không có được nhàn hạ như bây giờ đâu!
Bị nói trúng tim đen, thần sắc đôi nam nữ biến đổi. Trung niên nam tử đang chuẩn bị hành động, nhưng Vân Thiên Hà đã sớm phát hiện, thân thể khẽ động. Tiên hạ thủ vi cường, lúc này một quyền xuất ra phóng xuất kình khí đánh trúng ngực trung niên nam tử hiến hắn chật vật lùi lại mấy chục bước đến khi đụng phải vách tường mới dừng lại.
Lúc này Vân Thiên Hà thuận thế xuất ra chưởng thứ hai phá hộ thể kình khí của phụ nhân, trực tiếp sử dụng phương pháp đơn giản nhất của sát thủ, ba ngón tay đặt lên yếu huyệt, tựu chế trụ phụ nhân. Phụ nhân chỉ là một võ vư thất cấp căn bản là không có sức phản kháng.
Trung niên nhân thấy Vân Thiên Hà phóng xuất ra thực lực cường đại, sắc mặt đại biến:
- Cửu cấp võ sư!
Vân Thiên Hà, đạm mạc nói:
- Ta chỉ cho các ngươi cơ hội một lần, sau ba lần hô hấp, nếu không nói thì phải có một người chết trước!
- Ngươi …
Trung niên nam tử thấy Vân Thiên Hà nổi nóng gia tăng kình khí mà phụ nhân kia thật sự khó thở, không các nào phản kháng, nhân tiện nói:
- Ngươi muốn biết cái gì, ta nói, không được giết nàng!
- Không! Không thể!
Phụ nhân giãy giụa muôn ngăn cản.
- Các ngươi vừa đi đến trang viên của quan phủ đưa cơm. Nơi đó rốt cuộc là địa phương như thế nào?
Vân Thiên Hà nói.
Trung niên nam nhân thấy phụ nhân hít thở không thông, nói:
- Nơi đó là một bí lao, chúng ta chỉ là người đưa cơm vào bí lao, còn đưa cơm cho ai chúng ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết có như vậy!
- Ba phần thật, bảy phần giả, ngươi cũng không có nói thật!
Vân Thiên Hà thần sắc lạnh lùng, ba ngón tay siết chặt cổ của phụ nhân hơn nữa, lúc này sắc mặt phụ nhân tái nhợt, việc hô hấp ngày càng khó khăn.
Trung niên nhân gấp đến nỗi huyết mắt đỏ bằng, quát:
- Tiểu tử, ngươi rốt cục là ai, có bản lĩnh thì hãy đấu với ta. Khi dễ nữ nhân sao là anh hùng!
Vân Thiên Hà lại cười nhạt nói:
- Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ tự cho mình là anh hùng hảo hán. Ngươi đã không nói ra vậy ta đây đề tỉnh giúp ngươi vậy. Trang viên kia không phải là của quan phủ mà là của một tông môn, Thiên Môn hay Địa Môn, các ngươi chọn đi!
Vân Thiên Hà cảm giác được rõ ràng thân thể của phụ nhân đang run rẩy, nhìn chằm chằm vào trung niên nam tử, nội tâm giãy giụa trong chốc lát. Cuối cùng mở miệng nói:
- Thiên Môn!
Phụ nhân nghe trung niên nam tử nói, lúc này dùng một ánh mắt phức tạp nhìn hắn, mà trung niên nam tử kia thì lại cúi đầu.
- Bố trí làm sao, có bao nhiêu cao thủ, giam giữ những người có địa vị gì?
Vân Thiên Hà thấy trung niên nam tử cũng ngập ngừng chưa có mở miệng, liền kết luận người này không phải là người của Thiên Môn, bằng không sẽ một hơi nói ra hết. Nhưng phụ nhân này chắc chắn có liên quan đến Thiên Môn.
Trung niên nam tử lúc này không có dám nhìn mặt phụ nhân nữa, tiếp tục nói:
- Nơi này có một bí lao, chỉ có một gã cửu cấp võ sư và hai gã bát cấp võ sư tọa trấn, bên ngoài đều là thủ vệ của quan phủ!
- Các người không phải là người của tông môn, hay các người nhất thời ly khai, bất quá nếu ta biết các người lặng lẽ báo tin, ta nghĩ tiểu nữ khả ái trong bức tranh ở trên bàn sẽ không sống được quá sang năm!
Vân Thiên Hà nhìn thoáng qua bức tranh ở trên mặt bàn. Sau khi nói xong, liền thả phụ nhân ra, ly khai nơi này.
Phụ nhân lúc này ngơ ngác té xuống mặt đất, nước mắt chảy ra, mà trung niên nam tử lúc này nâng nàng dậy, phụ nhân đột nhiên gạt tay hắn ra, kêu lên:
- Ngươi là người vong ân bội nghĩa, ta thật sự có mắt như mù mới gả cho ngươi!
- Tiểu Hồng, nếu như ta không có nói thật. Người nọ sẽ giết ngươi, ta như thế nào lại nhẫn tâm. Hơn nữa chúng ta ở chỗ này, tuân theo bọn họ giữ bí mật mười năm nay, cũng coi như đủ để báo đáp ân tình. Để con của chúng ta, chúng ta đêm nay lập tức ly khai!
Phụ nhân nghe những lời này. Tâm mềm nhũn, thoáng nhìn qua bức họa trên bàn, đi tới thu lại, nói:
- Phải, hiện tại Tiểu Lâm Nhi phỏng chừng đang chơi ở sát vách Triệu gia. Ta đi kêu Lâm nhi về, ngươi thu thập một chút đến Long Hồ Trấn chờ ta!
Nói xong phụ nhân liền đi khỏi.
Chỉ là phụ nhân đi khỏi, nhưng cũng không có đi đến vách Triệu gia, mà nhằm hướng đông bắc cấp tốc chạy đi, tại trong bóng tối, nàng không có phát hiện một đôi mắt băng lãnh đang tập trung nhìn nàng.
Ngay khi nàng chạy đến một địa phương không xa, một bóng đen chắn trước mặt nàng, chợt nghe thấy: "Ông" nhảy lên không lộn một vòng, tạo ra một đạo hàn quang lợi hại qua.
Phụ nhân muốn tránh nhưng mũi kiếm này quá lợi hại, mang theo ý chí cường đại, khiến hắn cảm giác tâm thần có thiên cùng trọng áp, nàng hầu như không thở nổi, tựu vội vội vàng vàng ngăn lại. Nhưng mũi kiếm quá băng lãnh sắc bén, nàng căn bản không thể ngăn cản, một cánh tay vì thế mà đứt lìa.
Sau đó nàng liền ngã xuống đất, chợt nghe một thanh âm lạ lùng thốt lên:
- Ngươi cho là cố ý làm như vậy, sẽ hấp dẫn sự chú ý của ta sao, ta tự thấy mình là một nam nhân si tình, nên không có hạ sát thủ, nhưng hiện tại lại làm cho ta quá thất vọng rồi.
Phụ nhân tắt thở ngay sau đó. Nghĩ tới nàng bị chính trượng phu của nàng giết chết, nàng biết hối hận cũng đã muộn, chỉ lẩm bẩm:
- Báo ân!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...