Gió nhẹ hiu hiu thổi...
Không khí quanh Xà Bàn sơn tràn đầy tinh huyết, không ngừng đưa đến nhiều người tới đây tầm bảo, theo đó phát sinh mâu thuẫn, tranh đấu cũng nhiều lên.
Phụ cận cửa động phúc sơn, tranh đấu thập phần kịch liệt, xung quanh rất nhiều người, nhưng Tuyết Lang Vương đứng trước cửa động, khiến bọn họ không dám tiến vào.
Thế nhưng thời gian càng lâu thì càng nhiều người tới, Tuyết Lang Vương cũng không đủ lực uy hiếp, khởi điểm tới chỉ là một ít Võ Sư có thực lực, những người này đều có tâm cảnh giác, bảo tồn thực lực, cũng không muốn liên hợp lại đối phó Tuyết Lang Vương, cho nên một mực cứ giằng co.
Sau đó tới mấy Tiên Thiên cao thủ. Tình huống nơi này liền xảy ra biến hóa, các Võ Sư đến từ lúc đầu đã ý thức được bỏ lỡ thời cơ vào động tầm bảo tốt nhất, hiện tại cường giả lai tập, cơ hội của bọn họ càng thấp, thôi thì cũng chỉ có trông mong nhân gia ăn thịt, bọn họ chỉ xin bát canh.
Tiên Thiên cao thủ tới đây, toàn bộ đều cường đại, khiến Tuyết Lang Vương căn bản không có biện pháp ngăn cản những người tiến nhập huyệt động nữa, nhưng Tuyết Lang Vương là sinh vật thông minh, mắt thấy không địch lại, rống to một tiếng xong, liền buông tha huyệt động, chạy vào rừng sâu.
Tuyết Lang Vương vừa thoát đi, thấy đã không còn trở ngại, mọi người liền hùng dũng tiến nhập huyệt động, về phần một tràng chém giết ở bên ngoài sơn lâm, những người này đều tránh né chọn đi đường vòng, tranh đấu giữa mấy dòng họ võ gia trong đó, căn bản không phải là nơi những người thường như bọn họ tham dự.
Ngoài sơn lâm, giao phong chém giết giữa Đồ Thị và Giang thị trong lúc đó đã nhanh chóng đến giai đoạn kết thúc.
Giang thị lần này đưa người tới, xét bình quân thực lực không bằng Đồ Thị, mà ngoại trừ vị Tông Sư cấp Giang Thụ Hùng này ra là người đứng đầu, còn có Tiên Thiên đỉnh cấp Giang Thụ Hành, nhưng đã bị Đồ Nguyên Đồ đánh chết trong rừng, lúc này những cao thủ khác, thực lực đều không phải là đối thủ của mấy nhân vật cường đại trong Đồ gia. :
Tuy Giang lão đầu đối kháng với Đồ Chính Minh, hai bên đều có thực lực Tiên Thiên xấp xỉ như nhau, thậm chí hơi thấp một chút, thế nhưng tại phương diện kinh nghiệm và từng trải, phong phú hơn so với Đồ Chính Minh, cho nên hai người tranh đấu trên trăm hiệp, căn bản vẫn khó phân thắng bại.
Chỉ là sau khi Hắc Bá tiêu diệt người nhà Giang thị đang du đấu xung quanh, liền phối hợp trợ giúp Đồ Chính Minh. Khiến Giang lão đầu bắt đầu trầy trật, mới hơn mười hiệp, hắn đã bị thương tổn, trúng một cự côn đánh lén của Hắc Bá, Đồ Chính Minh chớp lấy cơ hội, Bạo Liệt Thiên Cương quyền liền bùng phát tung ra.
"Ầm" một tiếng vang lên, lão đầu Giang gia lúc này vội vàng đáp trả, trúng một kích cuồng bạo liệt diễm, thân hình liên tục bạo thối, tiên huyết cuồng phun, bản thân bị trọng thương.
Hắc Bá thấy Giang lão đầu trọng thương, nhanh chóng xông tới, tung một chiêu Phong Ma cự côn cường tập, lão nhân kia vốn đã là gỗ mục khó chống, lại phải liên tiếp mạnh mẽ chống đỡ trọng áp bạo tập, Đồ Chính Minh theo sát tiến đến tung Bạo Liệt Thiên Cương quyền, tiếp nối oanh kích, triệt để đánh gục Tiên Thiên cao thủ của Giang gia.
Vân Thiên Hà chạy khắp chiến trường, giết chết mấy người, lúc này liếc mắt nhìn lại, đại đa số hắc sát chiến sĩ đã bị diệt sát, chỉ còn lại một ít đang ngoan cố chống chọi.
Hắn cũng không tiếp tục đồ sát, trước đó quyết đấu với Giang Nhất Minh đã khiến đại lượng tinh linh chi khí tiêu hao, phủ tạng kịch liệt chấn động, khiến hắn nội thương nhẹ, nên lúc này cảm giác tinh thần đã có chút uể oải.
Cho nên Vân Thiên Hà mới cần dành chút thời gian, vận chuyển Vô Lượng Tinh Kinh chậm rãi khôi phục.
Trong cơ thể đệ nhất tinh tú bây giờ tinh khiếu toàn bộ chiếu sáng, trong thời gian vận chuyển chu thiên tuần hoàn luôn tạo ra tinh linh chi khí phong phú không ngừng tiến đến các tinh khiếu, bổ sung đại lượng tổn thất tinh linh chi khí trước đó đối phó với Giang Nhất Minh.
Vừa được bổ sung tinh linh chi khí, Vân Thiên Hà mới cảm giác trạng thái tinh thần có chút uể oải đã giảm bớt.
Lúc này, hai phương nhân mã chém giết đã cơ bản kết thúc, chỉ còn sót lại một số người Giang thị đang ngoan cố chống lại, cuối cùng dưới những cao thủ thực lực cường đại như Đồ Chính Minh và Hắc Bá tiến công, toàn quân bị diệt! Giang Thụ Hùng bị hai vị cao thủ Tông Sư Đồ Nguyên Tán và Đồ Nguyên Đồ vây công, đã thành độc mộc chẳng chống vững nhà, mà hắn càng đánh càng nóng lòng, càng đánh càng phẫn hận.
Trong lúc chống đỡ, con mắt không khỏi vẫn hướng bên này liếc sang.
Nhưng cứ vừa nhìn, chỉ thấy đệ tử thân gia đã bị người nhà Đồ thị tàn sát hầu như không còn, Giang Thụ Hùng quả thực muốn vong hồn bạo khiếu, tức giận đến cuồng phun một ngụm tiên huyết, đôi mắt trở nên huyết hồng.
Bi phẫn, tuyệt vọng, nổi giận, khiến hắn cảm nhận được một cổ phức tạp khó hiểu tự nhiên đâm xuyên ở trong lòng, cả người càng trở nên thêm điên cuồng!
- Đồ lão nhi, nạp mạng đi.
Rống lên một tiếng bi thống, lúc này Giang Thụ Hùng như cuồng hóa thành sư tử, như kẻ mất đi lý trí, khí thế phóng xuất mang theo một cỗ tuyệt vọng, ý chí muốn ngọc thạch câu phần, đầy điên cuồng như gió táp, gầm thét như sóng biển, phô thiên cái địa hướng một phương nhân mã Đồ thị phóng qua.
- Bất hảo, lão cẩu này muốn liều mạng !
Đồ Nguyên Tán nhìn thấy Giang Thụ Hùng hiện lên ý chết, khí thế như thủy triều cuốn tới, khiến thân hắn ở giữa trận quyết đấu, trực tiếp cảm nhận được quyền ý Giang Thụ Hùng lúc này thả ra trong đó đã bao hàm tuyệt quyết, Đồ Nguyên Tán lúc này không dám có chút sơ ý, hướng phía đệ tử Đồ thị quát to:
- Toàn bộ tránh ra.
Lập tức, Đồ Nguyên Tán phóng xuất khí thế như liệt diễm hỏa hải, bên cạnh Đồ Nguyên Đồ cũng không chậm hơn bao nhiêu, dùng sức mạnh kéo đi luồng đại hải triều kia, xé rách cả khoảng không, âm thanh bạo liệt vang khắp nơi, đại địa kịch liệt chấn động. Đối với người quanh đó đều cảm thụ được cỗ lực lượng cường hãn của Tông Sư, mà toàn bộ giải đất ngoài sơn lâm, lại càng bị tàn phá nghiêm trọng.
Đồ Chính Minh muốn đi qua trợ giúp, nhưng vừa nghe Đồ Nguyên Tán hét lên, hơn nữa hắn cảm thụ thấy cổ khí thế cường đại không gì sánh được kia, lập tức biến sắc, nhanh chóng mang theo mấy người bên cạnh hướng sâu trong rừng cây triệt thoái.
Đệ tử Đồ thị rút lui rất nhanh, Vân Thiên Hà theo sau Đồ Chính Minh, thỉnh thoảng liếc nhìn phương hướng ba vị Tông Sư quyết đấu, Giang Thụ Hùng đã điên cuồng, hắn tạo ra trận thế như vậy, thật là muốn cùng Đồ Nguyên Tán đồng quy vu tận, tiện thể đem người nhà Đồ thị liên lụy chôn cùng hắn.
Nhưng mà Đồ Nguyên Tán và tất cả mọi người không có lường trước đến trong vẻ điên cuồng của Giang Thụ Hùng, còn mang theo một tia hồ ly giả dối.
Trong lúc Giang Thụ Hùng phát động cuồng bạo chi thế của Tông Sư dưới sự giáp công Đồ Nguyên Tán và Đồ Nguyên Đồ, Giang Thụ Hùng cư nhiên liều mạng bỏ một cái giá đại giới, tuy bị Đồ Nguyên Tán một chưởng trọng thương, thân hắn bị bay ngược lại cực nhanh, kì lạ là trong khi thoái bước, ở giữa đường còn hướng phía Đồ Nguyên Tán nhe răng cười một tiếng.
Đồ Nguyên Tán thấy vẻ cười này, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn tựa hồ minh bạch nụ cười của Giang Thụ Hùng bao hàm âm mưu, lúc này con mắt đỏ lên, dùng hết tu vi lực lượng, hướng Giang Thụ Hùng đang thoái bộ điên cuồng đuổi theo
Phương vị Giang Thụ Hùng lùi lại, chính là góc sơn lâm Vân Thiên Hà và Đồ Chính Minh rút đi, khi Đồ Nguyên Tán ra sức đuổi theo, Giang Thụ Hùng tựa như người thực hiện được âm mưu cứ nhe răng cười, miệng tràn máu, giống như một con quỷ dữ tợn, vừa bị thế tiến công của Đồ Nguyên Tán và Đồ Nguyên Đồ đẩy lùi, lập tức cường hành quay thân, điên cuồng lao hướng phía phương vị Vân Thiên Hà đang thối lui phóng đến.
Vân Thiên Hà hoàn toàn không có ngờ tới, lão đầu Giang Thụ Hùng này dưới tình thế điên cuồng như vậy, cư nhiên mục tiêu tập trung muốn đồng quy vu tận lại là hắn.
Lúc này khí thế Tông Sư uy áp bức tới, Vân Thiên Hà liền như bị bão tố tàn sát phá hoại, hắn cảm thụ chính mình hình như bị một cổ cao áp mấy chục lần đè trên người, khiến cả người hắn bị dồn nén cực độ, như bị ép cho bạo tạc.
Mặc dù hắn đang thối lui, thế nhưng tốc độ rõ ràng không bằng vị Tông Sư Giang Thụ Hùng này, Giang Thụ Hùng chỉ dùng mấy lần hô hấp công phu đã tới gần.
Ở trong loại nguy cơ trước mắt, Vân Thiên Hà liền cảm giác tử vong như tiếp cận đến mình!
Hắn chưa từng e ngại, nhưng hắn cũng không có chạy tiếp, một vị cường giả cấp Tông Sư liều mạng bản thân bị trọng thương mà chiếm được cơ hội, nếu như muốn đánh chết một người còn không đến cảnh giới Tiên Thiên, kết quả ai cũng có thể nghĩ ra.
Vân Thiên Hà lúc này đột nhiên đứng hẳn lại, hắn xoay người, nhìn Giang Thụ Hùng dần dần tiếp cận hắn, khuôn mặt phảng phất như tử thần đòi mạng, lúc này trong đầu hắn bỗng trống rỗng. Thật giống như trước lúc chết, thế giới ký ức đều tại giờ khắc này quay ngược lại một lần nữa!
Con người lúc đối mặt tử vong, đều giãy dụa một lần cuối, đây là một loại bản năng!
Vân Thiên Hà cũng không ngoại lệ, khi hắn cảm giác bị một bóng ma tử vong bao phủ, tức thì hắn nghĩ tới Khôn Nguyệt Bích, điều duy nhất có thể có cơ hội mang đến cho hắn một đường sinh cơ.
Vì vậy, Vân Thiên Hà liều mạng đem tinh linh chi khí tụ trong cơ thể đưa vào Khôn Nguyệt Bích, nhất thời một luồng nguyệt lực phóng ra, dưới hành động liều mạng điên cuồng quán thâu của Vân Thiên Hà, ngân mang của Khôn Nguyệt Bích phảng phất như chùm sao vờn quanh, soi sáng một vầng trăng cong, một cỗ ngân mang từ trong cơ thể hắn bắn ra, trong nháy mắt hình thành một mặt quang mang, tạo thành màng bảo vệ trong suốt.
Có thể hay không chống đỡ thế tiến công cuồng bạo đồng quy vu tận này của Giang Thụ Hùng, phải thử một lần!
Lúc này, Đồ Chính Minh ngừng lại. Hắc Bá cũng ngừng lại, bọn họ bất giác cảm thấy âm mưu, loại chuyện đang xảy ra để cho bọn họ cảm giác được khủng hoảng lan tràn.
Bọn họ chẳng bao giờ gặp phải loại cảm giác khủng hoảng này, mà ngày hôm nay, là lần đầu tiên.
Nhãn cầu Đồ Nguyên Tán lúc này thật muốn bạo liệt, hắn thấy Vân Thiên Hà đứng lại, này... thuần túy là chuẩn bị muốn tìm chết, nôn nóng và nổi giận để hắn tại giờ khắc này làm ra một quyết định.
Hắn có thể chết, nhưng hài tử này lại vạn nhất không thể có việc tử!
- Lão tam, giúp ta….
Đồ Nguyên Tán điên cuồng hét lên một tiếng, vận dụng cước lực cực nhanh cấp tốc truy đuổi Giang Thụ Hùng, hắn cũng không có truy sát mà phi thân lại chặn trước người Đồ Nguyên Đồ, chỉ có một loại tình huống để hắn trong thời khắc nguy cơ này có thể hóa giải sát chiêu của Giang Thụ Hùng đối với Vân Thiên Hà làm ra việc đồng quy vu tận!
- Há!
Đồ Nguyên Đồ lĩnh hội ý đồ Đồ Nguyên Tán, bởi vì hắn cũng phát hiện nếu muốn cùng truy đuổi Giang Thụ Hùng, bọn họ sẽ chỉ có thể trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà bị Giang Thụ Hùng giết chết.
Không có bất luận do dự gì, Đồ Nguyên Đồ đột nhiên quát lên một tiếng lớn, đứng ở phía sau Đồ Nguyên Tán, vận công lực bình sinh, nặng nề tung chưởng.
- Ầm!
Một tiếng nổ bạo liệt vang lên, Đồ Nguyên Tán lúc này thân thể nương theo lực đạo Đồ Nguyên Đồ đẩy mạnh, phảng phất như viên đạn nổ mạnh bắn ra, tựa như thiểm điện đánh tới, như lưu tinh phá thiên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...