Đồ Nguyên Đồ, ở Đồ thị thủy chung vẫn là một ít tồn tại cực kỳ thần bí, rất ít xuất hiện, cũng rất ít có người biết chỗ ở của hắn.
Hắn giống như là một u linh, ẩn giấu ở trong đáy nước Đồ gia.
Mà đệ tử Đồ thị xung quanh cũng chỉ biết đến một điểm, đó chính là tam đệ Đồ Nguyên Tán tên gọi Đồ Nguyên Đồ, bọn họ đều gọi tam thúc bá, chuyện khác lại một mực không rõ. Vân Thiên Hà cũng chỉ biết đến như vậy.
Lúc này từ trong rừng cây, tựa hồ như quỷ ảnh, một vị mặc áo choàng xích sắc (màu đỏ), che đậy diện mạo toàn thân, cả người như bao trùm một cổ khí tức thần bí, hắn phảng phất từ trên ngọn cây cất bước, mỗi lần chạm qua ngọn cây, chỉ thấy phát sinh rung động rất nhỏ.
Con ngươi Giang Thụ Hành kịch liệt co rút lại. Hắn tự nhiên trong lòng kinh hãi, ở đây đã xuất hiện một vị Tông Sư tới trợ giúp, như vậy chiến đấu ngoài bìa rừng có phải là đã kết thúc, kết cục Giang thị ra làm sao?
Đối mặt một vị Tông Sư, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác vô lực và bi ai.
Người đến chính là Đồ Nguyên Đồ, hắn bồng bềnh bước đi trên ngọn cây như u linh, toàn bộ thân thể bao phủ một lớp sương mù, giống như đang nuốt vân thổ vụ.
Vừa tới gần chiến trường, một cổ uy áp phô thiên cái địa liền kéo tới. Luồng lãnh ý băng hàn cực độ, khiến nhiệt độ xung quanh rừng cây chợt giảm xuống, ngoại trừ Vân Thiên Hà không bị ảnh hưởng ra, những người khác bỗng bị lạnh tới mức thân thể tự run lên, động tác không khỏi trở nên cứng ngắc.
Đồ Nguyên Đồ vừa tới liền phóng xuất sát khí, không thể nghi ngờ lời nói của Giang Thụ Hành đã kích giận vị Tông Sư thần bí này, lúc hắn tập trung nhìn Giang Thụ Hành, khí thế bức tới, làm cho Giang Thụ Hành cảm giác được mình giống như một cây khô đứng sừng sững trong trời đông giá rét, tiếp nhận phong sương băng tuyết tàn phá thân mình. Chỉ là khí thế Tông Sư cường đại kéo tới đã khiến hắn sắc mặt tái nhợt, thể xác và tinh thần sợ hãi tuyệt vọng khiến bản thân hắn phải run rẩy.
Một vị Tiên Thiên chênh lệch với một vị Tông Sư như mặt đất so với bầu trời.
Lúc này nếu không ai tới cứu viện Giang Thụ Hành, thì hắn chỉ có thể như một đầu sơn dương đợi người tới giết, làm thịt!
Hắn vừa có ý muốn trốn, nhưng tốc độ Đồ Nguyên Đồ nhanh như quỷ mị, khí thế băng hàn lại bao trùm cả người hắn khiến động tác trở nên cứng ngắc, thi triển không ra.
Khi thân ảnh của Đồ Nguyên Đồ tới gần, khí thế cuồng bạo như mưa rền gió dữ mang đến sóng gió động trời, liên tục không ngừng phóng tới. Giang Thụ Hành ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, cổ cường thế cự áp vừa đập tới, tim nhói lên miệng liền phun tiên huyết, thân thể liên tục bạo thối.
Giang Thụ Hành vừa lui mấy bước, Đồ Nguyên Đồ đột nhiên vươn tay, nhìn qua có vẻ khô gầy, phảng phất chỉ còn có khung xương, nhưng lại như bàn tay tử thần đòi mạng, khi hắn quét quanh một vòng tròn, liền hướng Giang Thụ Hành hạ xuống
Oanh!
Đây là nhất thủ vô hình, sát chiêu mang theo luồng sát khí sắc bén phong duệ, hai người cự ly cách xa gần hai trượng, nhưng một chưởng này lại nặng nề oanh kích quanh thân Giang Thụ Hành, chỉ nghe một tiếng bạo liệt vang lên kinh thiên, đại địa như rung động, cành lá bay tung tóe, giống như một quả đạn pháo nổ, xung quanh Giang Thụ Hành, đều bị phá nát thành bụi cám.
Mà nơi Giang Thụ Hành đứng, bị ngạnh chưởng sinh ra một hố sâu, nếu đổ đầy nước, có thể làm một hồ nuôi cá.
Vân Thiên Hà nhìn một màn này, tự nhiên không khỏi mắt trợn mồm há hốc, dưới sức mạnh của Đồ Nguyên Đồ, Giang Thụ Hành rõ ràng ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được, đã bị bạo thể.
Một kích này tạo ra lực sát thương thật lớn, quả nhiên cường hãn, đây là thực lực Tông Sư sao!
Đồ Nguyên Đồ một kích giết Giang Thụ Hành xong, liền phi thân đứng giữa không trung, hai tay tung chưởng. Vài tên hắc sát chiến sĩ bên phía Giang Thụ Hành giống như con kiến trên mặt đất, giãy dụa bị bóp chết.
Mỗi một chưởng đánh ra, hai ba gã hắc sát chiến sĩ bỏ mạng. Chỉ mấy nhịp hô hấp, Đồ Nguyên Đồ đã diệt sát hơn mười gã hắc sát chiến sĩ. Truyện Tiên Hiệp -
Còn sót lại vài tên đang cùng Thiên Đồ chiến sĩ giao chiến, có thể là Đồ Nguyên Đồ sợ ngộ thương người một nhà, mới không đối với bọn chúng trực tiếp giết, bất quá lúc này ưu thế của Thiên Đồ chiến sĩ cực kỳ rõ ràng, dưới sự vây công của mười mấy người tựa như thái rau. Những Hắc Sát chiến sĩ vừa bị phá trừ hộ thể kình khí, liền bị loạn đao của Thiên Đồ chiến sĩ chém nát.
- Lập tức trở ra trợ giúp đại ca.
Đồ Nguyên Đồ thấy nguy cơ ở đây đã hóa giải, cũng không có dừng lại, thanh âm âm trầm vang lên khắp nơi, thân hình như quỷ mỵ, bay nhanh về phía bìa rừng, trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh.
Hắc Bá quệt vết máu nơi khóe miệng xong cũng không dừng lại, nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, mau theo ta đi ra ngoài.
Vân Thiên Hà gật đầu, xoay mặt hướng Tinh Mông nhìn lại. Chỉ thấy hắn đang cõng Tinh Diệu bị trọng thương, còn Thu Phi đang ôm lấy thi thể Thu Liên, nhìn thấy Vân Thiên Hà chỉ gật đầu, sau đó liền theo hướng Thiên Đồ chiến sĩ đi tới.
Từ vị trí này nhìn qua, Vân Thiên Hà liền cảm ứng được, lúc này vị trí phụ cận huyệt động trong sơn có vài nhóm người đi tầm bảo, nơi nào cũng vang lên tiếng đánh nhau.
Bất quá việc trong núi, hắn đã không còn bận tâm suy nghĩ, vội vàng hướng ngoài rừng chạy đi.
Bên ngoài tình hình chiến đấu Đồ Thị và Giang thị đã đạt đến trình độ thảm liệt, người Giang thị và Đồ Thị giao chiến chỉ có chết. Cừu hận song phương khiến cho bọn hắn trong lúc giết địch, đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trước khi ngã xuống, còn muốn cấp cho địch nhân một vài thương tổn, tạo cơ hội cho người sau lại xông lên bổ sát.
Khắp nơi, máu đã nhiễm hồng!
Mùi tinh huyết nồng đậm cả dặm. Khi Vân Thiên Hà theo Hắc Bá lao ra khỏi rừng cây thì vừa nhìn thấy tràng diện chém giết đầy máu tanh này, trong lòng hắn bỗng trào dâng nhiệt huyết.
Bởi đi lúc trước thanh kiếm mang theo đã đánh rơi tại quận Nam Giang, nên Vân Thiên Hà lúc này tùy ý nhặt một thanh tại chiến trường. Trước tiên quan sát một chút tràng diện.
Lúc này trận quyết đấu của hai đại cao thủ Tông Sư Đồ Nguyên Tán và Giang Thụ Hùng đang ở một mảnh đồi núi, xem ra rất khó phân thắng bại. Bọn họ cường cường quyết đấu, xung quanh như bị thiên lôi địa hỏa tập kích, một mảnh hỗn độn, những người khác cùng không dám tới gần đó, tránh khỏi bị tai ương.
Mà tại phụ cận gần rừng cây, người Giang thị đều bị vây đánh xuống núi. Đối thủ Đồ Chính Minh là một vị nhìn rất bình thường, nhưng thực lực không chút kém hắn. Lão giả này cũng là một vị cao thủ Tiên Thiên.
Đồ Nguyên Đồ vừa quay lại, đã thuận thế đánh chết hai gã Giang thị ở trước mặt hắn. Xong liền thẳng hướng gò đất đi trợ giúp Đồ Nguyên Tán, Giang Thụ Hùng cùng Đồ Nguyên Tán vẫn ở trạng thái giằng co, thế nhưng khi Đồ Nguyên Đồ tiến đến, hai vị cao thủ Tông Sư giáp công, rốt cục khiến Giang Thụ Hùng xuất hiện thế nhược. Không khỏi bạo rống liên tục, mắng to đê tiện.
Ở đây không thể nghi ngờ đều là sinh tử cừu địch, ai rỗi hơi giảng võ đức với ngươi, Vân Thiên Hà liếc qua Giang Thụ Hùng, kiếm trong tay run lên, bày ra một đóa kiếm hoa sắc bén, xử lý một tên đệ tử Giang thị muốn đánh lén từ sau lưng hắn, nhãn thần đảo tứ phía, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Giang Ngọc Tề đâu.
Người kia lẽ nào bị ta khiến cho tức đến chết, đùa, thế nào còn chưa xuất hiện, hay Giang thị dấu hắn đi?
Vân Thiên Hà nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi vấn. Lại quay đầu nhìn đệ tử Giang thị giao thủ chung quanh. Trong những người này, ngoại trừ mười mấy tên Hắc Sát chiến sĩ tinh nhuệ ra thì đồng lứa tới cũng không nhiều. Trung niên cũng chỉ có ba bốn vị, thế hệ trước đã chết có Giang Thụ Hành, còn có cha của Giang Ngọc Tề.
Khả năng trong tộc Giang thị không chỉ có ít người thế này. Vậy những người khác đã chạy đi đâu?
Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, Vân Thiên Hà hướng phía Hắc Bá vọt tới, từ bên trong chiến trường bỗng xuất hiện một tên đệ tử Giang thị đồng lứa. Người kia tựa hồ không có nhìn rõ Vân Thiên Hà, chỉ nghĩ hắn là một đệ tử phổ thông nên huy kiếm xông tới.
Vân Thiên Hà cười lạnh, hoa kiếm tung ra, vận dụng Thần Ý Quyết đem tinh viêm kình khí đặt lên thân kiếm, một luồng khí vô hình nhưng tựa như hữu hình ngăn thế kiếm của tên kia lại.
- "Đinh!".
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Vân Thiên Hà dựa thế đem kiếm đối phương đẩy bay. Lập tức vung một nhát đầy sắc bén, nhằm thẳng yết hầu đối phương chém tới, một kích mất mạng ngay tức thì.
Gạt bỏ cản trở xong, Vân Thiên Hà mới tới được bên cạnh Hắc Bá.
Hắc Bá vừa một côn đánh bạo một đầu tên hắc sát chiến sĩ xong, thấy thực lực Vân Thiên Hà giết địch, trong tâm không khỏi âm thầm giật mình, tiểu gia hỏa này... khoảng chừng mới hơn một năm, đã đạt bát cấp Võ Sư, quả thực là tốc độ tấn cấp của quỷ mà.
Hiện tại mới mười bảy tuổi, Hắc Bá không thể tưởng tượng người này tại Kinh Thành rốt cuộc xảy ra kỳ ngộ dạng gì, nhưng tốc độ đề thăng này... trong đám đệ tử Đồ Thị, đã đem Đồ Thiên Thanh và Đồ Thiên Nhai ném về phía sau, ba tháng trước Đồ Thiên Nhai vừa thành công tấn cấp thất cấp Võ Sư, toàn gia vì hắn ăn mừng một phen.
Nhưng hiện tại thấy thực lực tiểu gia hỏa này, ngẫm lại Giang Nhất Minh tự nhiên mất mạng kỳ lạ, Hắc Bá trong lòng không khỏi hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu, hay là hiện tại ngay cả chính mình cũng không phải là đối thủ của tiểu gia hỏa này đi. Dự định lần tiểu tử này trở về, chính mình chuẩn bị đem bộ Phong Ma Côn truyền thụ cho hắn, nhưng hiện tại xem ra, hình như đã không còn ý nghĩa.
Vân Thiên Hà đến cạnh Hắc Bá, cùng hắn sóng vai chiến đấu, Vân Thiên Hà hỏi:
- Hắc Bá, Lợi Châu bên kia có hay không bố trí, để tránh khỏi có người thừa cơ đánh lén?
Hắc Bá một côn tảo thương một gã hắc sát chiến sĩ. Đưa hắn bức lui, nói:
- An lão tọa trấn tại quý phủ. Thiên Nhai ở võ đường, còn có mấy thúc bá khác của ngươi đều ở Lợi Châu, hẳn là có thể ứng phó mọi chuyện có thể xảy ra!
Thực lực An lão Vân Thiên Hà trong lòng biết rõ, thế nhưng hắn tự nhiên cảm thấy mơ hồ, nghĩ có gì không thích hợp, liền lại hỏi:
- Hắc Bá, trước đó tộc trưởng lão gia tử đã bố trí những gì?
Hắc Bá vô pháp chuyên tâm giết địch, nghe Vân Thiên Hà hỏi điều này, hắn biết tiểu gia hỏa này trí tuệ siêu quần, vì vậy nói:
- Trước đó, tộc thúc đã liên hệ Ngư thị ở Định Châu, Diệp đại nhân phủ thủ Dư Châu!
Nói đến đây, Hắc Bá trong lòng cũng không nhịn được nổi lên nghi hoặc, nói:
- Tin tức thì lúc chúng ta ly khai liền phát đi, Ngư thị thế nào đến bây giờ còn không có một người tới, hơn nữa Dư Châu phủ bên kia cũng không có tin tức truyền đến, chuyện này thật quái dị!
Vân Thiên Hà đột nhiên nghĩ tới chính mình trên đường trở về, có một số kẻ theo đuôi, muốn chính mình dừng lại Tuyên Châu, thêm nữa tiến nhập Dư Châu mấy ngày này, cũng không có liên hệ với tình báo doanh Tuyên Châu, có thể hay không xảy ra biến cố gì, dẫn đến Ngư thị không có tới trợ giúp, về phần bên Dư Châu phủ. Nếu như là Giang Thụ Hùng dẫn người Giang thị tới Xà Bàn sơn trước, hắn sẽ biết tin tức. Nhưng ngẫu nhiên lại không hẹn mà gặp Đồ thị tại chân núi Xà Bàn, phát sinh một hồi chém giết.
Nghĩ tới một loại khả năng, Vân Thiên Hà nhân tiện nói:
- Hắc Bá, chúng ta mau chóng giải quyết trận tranh đấu này. Cháu đoán, thế lực tông môn có khả năng cũng sẽ tham gia, tuy rằng Giang thị đến Xà Bàn sơn đều là chủ lực, nhưng cháu nghĩ có chút kỳ lạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...