Vân Thiên Hà không biết đợi khi đạt đến cảnh giới võ đạo Hư Cảnh phải mất bao lâu, nhưng chỉ điểm của Thương Nguyệt không nghi ngờ sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều trên con đường tu luyện.
Phải biết rằng có thể được một nhân vật võ đạo đã đạt đến Thần Cấp tột đỉnh chỉ điểm cho, hắn có thể được coi như là người đầu tiên.
Kỳ ngộ như thế, chỉ có thể ngộ không thể cầu, nói vậy hắn chính là một kẻ rất may mắn.
Tại chỗ Thương Nguyệt tĩnh tọa, lúc này là một khoảng không, lúc lực lượng thần kỳ chống đỡ tại nơi này biến mất, nó cũng trở thành một hang động bình thường, không còn cái cảm giác mông lung mờ ảo như lúc trước nữa.
Mà lúc này băng điêu trong sảnh kia cũng nứt vỡ ra thành nước.
Ầm!
Một tiếng nổ vang kên, một nửa trước của pho tượng nam tử băng điêu ở giữa liền bị đổ vỡ. Băng vụn văng ra khắp nơi, bất quá băng vụn này so với vụn đá cũng khống nhau, cứng rắn không gì sánh được.
Vân Thiên Hà thấy những tác phẩm nghệ thuật này bị tổn hại, trong lòng có chút tiếc nuối, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không để ý tới băng điêu bị vỡ nữa, tìm kiếm chung quanh. Ở phía sau bức tường chỗ Khôn Nguyệt Bích tách ra, xuất hiện một cái động khẩu không lớn.
Nói vậy đây chính là bí thất mà Thương Nguyệt nói với hắn.
Vân Thiên Hà đi tới cửa bí thất, vươn tay đặt lên tảng đá màu xanh trắng đặc biệt đặt ở trước cửa, từ từ đem một cỗ tinh linh khí tiến nhập vào bên trong linh thạch này.
"Ầm ầm!"
Lúc này một thanh âm tựa như phần chốt cửa bị mở ra vang lên, từ trong động khẩu bắn ra một đạo ngân mang, sau đó hình thành một cửa động chỉ đủ cho một người tiến vào, Vân Thiên Hà liền bước vô.
Bí thất này cũng không lớn, bên trong cũng chỉ có một cái khung đá, mặt trên có một cây đao được điêu khắc rất hoàn mỹ. Từ đó có thể thấy được kỹ thuật điêu khắc của Thương Nguyệt đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, khiến trong trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi sinh cảm giác sùng bái.
Vân Thiên Hà cầm cây đao khắc lên, đây mặc dù là đồ vật không đáng một đồng trong mắt người thường, thế nhưng trong đó ẩn chứa một ít ý chí linh hồn của Thương Nguyệt, nên vật này ở trong mắt cao nhân lánh đời lại chính là một kiện bảo vật hiếm thấy.
Trên bàn đá ngoại trừ cây huyền đao này, còn có một chiếc hộp tinh xảo, nói vậy đây chính là cái hộp mà Thương Nguyệt nhắc tới.
Vân Thiên Hà cầm lấy chiếc hộp chỉ cảm thấy hàn ý bức người, đợi khi thích ứng được, liền rót vào đó một cỗ tinh linh khí, mở nó ra. Chỉ thấy trong đó có một khối nguyệt văn ngọc bằng bàn tay, mặt trên có khắc ký hiệu ánh trăng, mặt dưới là một đồ án hoa văn có chút cổ xưa. Còn có một số văn tự mà Vân Thiên Hà căn bản xem không hiểu, ngay cả chiếc dây lưng dùng để đeo nguyệt văn ngọc cũng không biết là do vật liệu gì làm thành, nó tản mát một cỗ khí tức kì dị. Khi cầm trong tay có cảm giác mềm mại, vô cùng thoải mái.
Đồ vật này vô cùng quan trọng, Vân Thiên Hà lấy tín vật kia đem cất vào trong trong túi, lại sợ không cẩn thận bị mất, vì vậy liền đeo lên cổ.
Khi vừa đem nó đeo lên cổ, đột nhiên thân thể Vân Thiên Hà run lên, hắn cảm thấy trên ngực mình truyền đến một cỗ khí tức băng hàn, tựa như muốn đem hắn hấp thu vào. Hơn nữa càng quỷ dị chính là khối Huyết Văn trên cổ hắn (di vật để tìm hiểu thân thế của Vân Nương) lúc này đột nhiên phát sáng lên.
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh hãi, cũng vô cùng hối hận, tại sao trước lúc Thương Nguyệt rời khỏi, hắn không có hỏi tới lai lịch của khối Huyết Văn Ngọc này, có thể Thương Nguyệt biết một chút manh mối, mà lúc này Vân Thiên Hà cảm thấy từ ngực truyền đến cảm giác đau đơn, giống như bị thứ gì đó đâm vào, đau đến nỗi hàm răng của hắn cũng run lên.
Vân Thiên Hà vội vàng cởi áo trên người ra xem, thì thấy Huyết Văn Ngọc lúc này dính sát vào ngực hắn, giống như muốn nhập vào trong cơ thể hắn vậy. Cỗ quang mang nhàn nhạt kia, mỗi lần phát sáng lại khiến ngực hắn đau nhức.
Vân Thiên Hà muốn đem Nguyệt Văn Ngọc này mạnh mẽ gỡ xuống, hắn mới vừa đưa bàn tay ra, lúc này đột nhiên cảm giác đau đớn bắt đầu yếu dần. Ánh sáng trên dây chuyền Huyết Văn Ngọc cũng dần trở nên ảm đạm, khôi phục hình dáng ban đầu, không còn bất cứ phản ứng gì, mà Nguyệt Văn Ngọc cũng đồng dạng không có bất cứ phản ứng gì nữa. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh ngạc, không hiểu nổi hai vật này rốt cuộc có mối quan hệ vi diệu gì. Vì vậy liền đem dây chuyền Huyết Văn Ngọc kia nhìn ngắm nhiều lần, nhưng cũng không nhận thấy manh mối gì, lại đem Nguyệt Văn Ngọc nhìn một chút, chỉ là khi Vân Thiên Hà cúi đầu xuống, liền thấy trên ngực mình có một đồ án cổ quái giống như hình xăm, vô cùng rực rỡ. Đồ án này cùng với cái trên Huyết Văn Ngọc giống nhau như đúc, bất quá ở trên đồ án lại có thêm một đồ án hình ánh trăng nhỏ, mà Huyết Văn Ngọc cùng với tín vật Nguyệt Văn Ngọc của Thương Nguyệt không biết có sự liên quan như thế nào, lúc này trong lòng Vân Thiên Hà là một mảng sương mù không thể nào hiểu nỗi, đáng tiếc Thương Nguyệt đã biến mất.
Bất quá chính là như vậy, Vân thiên Hà càng muốn hiểu được bí mật trên Huyết Văn Ngọc thì trong lòng càng hiếu kỳ đối với thân thế của Vân Nương, người thân của mẫu thân rốt cuộc là thần thánh phương nào nào, hắn nhất định phải điều tra.
Lo lắng mấy người Tinh Mông ở bên ngoài chờ đợi sốt ruột, Vân Thiên Hà lại tìm kiếm trong bí thất một hồi, cũng không có tìm thấy đồ vật đặc biệt gì khác, vì vậy liền chuẩn bị rời khỏi bí thất.
Chỉ là mới đi được vài bước, nghĩ đến cái hộp nhỏ kia, nghĩ đến lúc Thương Nguyệt đạt thành Hư Cảnh, thiên địa sản sinh ra dị tượng, Vân Thiên Hà lại dừng bước. Đem cái hộp nhỏ kia mở ra, rồi lấy một viên tinh thú đan thả vào, lần thứ hai dùng tinh linh chi khí tiến nhập vào trong hộp, thả lại chỗ cũ. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tà dị:
- Ở đây sinh dị tượng, nhất định sẽ có người tới nơi này truy tìm bảo vật, lão tử lưu lại chút đồ vật tốt, cho các người vì một viên tinh thú đan mà chó cắn chó đi, hắc hắc!
Rời khỏi bí thất, Vân Thiên Hà che kín cái động khẩu lại, bố trí xung quanh một phen, đưa hai đầu băng điêu tôn thú thủ lĩnh đến, chế tác thành hiện trường một người trấn thủ cửa động, những người lòng dạ tham lam nếu đến đây, nhìn thấy kỳ cảnh này, nhất định sẽ nghĩ bên trong có bảo khố, khẳng định sẽ dẫn đến tràng cảnh ngươi chết ta sống.
Vân Thiên Hà đem huyệt động bố trí xong, liền từ nơi hắn đi vào để ra ngoài, thế nhưng khi hắn tới đó, lại kinh ngạc phát hiện cái cửa vào tự nhiên biến mất.
Không có cửa thì mình làm sao ra ngoài đây?
Trong lòng Vân Thiên Hà phiền muộn không thôi, không thể làm gì khác hơn là trở lại trong sảnh, tìm kiếm các nơi khả nghi trong đó. Nghĩ tới tràng cảnh bầu trời đêm trước, đột nhiên trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, lần thứ hai trở lại hắn dùng Khôn Nguyệt Bích chạm vào địa phương đó, từ đấy nhìn vào quả nhiên có thể nhìn thấy đỉnh, nguyên lai từ nơi này có thể rời khỏi.
Vì vậy Vân Thiên Hà lại theo cái cửa kia, dọc theo một số tảng đá trên vách động leo lên, mà khi hắn leo đến cửa động sử dụng lượng lớn tinh linh khí mới mở ra tường bích trong suốt thần kỳ kia, đi đến trên một sân thượng nhưng tràng cảnh trước mắt lại khiến hắn triệt để trợn tròn mắt.
Xà Bàn sơn này cao hơn một nghìn thước so với mặt nước biển, càng đi lên cao càng trở lên khó đi hơn, nhưng lúc này trong lòng Vân Thiên hà muốn nhảy lên vách núi.
Vị trí của hắn lúc này là chỗ cao nhất của Xà Bàn sơn, hắn thực sự không nghĩ ra Tuyết Lang Vương dẫn hắn tiến vào động khẩu kia, hắn cảm thấy không có cao lắm, mà khi trở lại cái cầu thang kia cũng không có cách xa, nhưng không hiểu sao thoáng cái tới đỉnh núi mất rồi.
Chuyện này thật quá mức quái dị đi, nhưng ngẫm lại Thương Nguyệt nói ngọn núi này vốn gọi là Khôn Minh, mà Khôn Linh Bí Cảnh này tồn tại, nói vậy hẳn cũng có một số chỗ đặc biệt thần bí, bằng không mấy trăm năm qua, sợ rằng chỗ này sớm đã bị phát hiện rồi, cũng không đợi đến lúc hắn gặp may tìm được.
Không biết từ đâu có nhiều người như vậy, Vân Thiên Hà chỉ thấy xung quanh sơn lâm có rất nhiều người từ hai hướng đi tới, chí ít có hơn mười người, mục tiêu của bọn họ đều là nơi này.
Không tốt, có thể là người của Giang thị đã tìm ra nơi này rồi, nếu như bọn họ vây quanh đây, chính mình có chắp cảnh cũng không thể bay ra khỏi ngọn núi này.
Đúng lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên nghe được tiếng kêu lớn của Vân Tường, hướng theo nơi đó nhìn lại, chỉ thấy Vân Tường đang bay lượn vòng quanh trên đỉnh núi, Vân Thiên Hà đánh một thủ thế rồi giơ tay ra, Vân Tường đang bay rốt cục cũng nhìn thấy hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng rồi như mũi tên bay xuống.
Lúc Vân Tường hạ xuống, vô cùng thân thiết dùng lông chim mềm mại như tuyết trắng trên đầu cọ vào mặt Vân Thiên Hà, hắn vuốt ve nó, thấy ở móng vuốt của nó có buộc một ống trúc, liền lấy ra xem.
Trong ống trúc có chứa mấy tờ giấy, Vân Thiên Hà xem từng cái, bên trong một nửa là Đồ Nguyên Tán xác nhận vị trí của hắn, thoạt nhìn có vẻ lo lắng, mà sau cùng phần còn lại Đồ Nguyên Tán nói sẽ đái lĩnh người ngựa đi tới Xà Bàn sơn, và người Giang Thị đang quyết chiến, hỏi Vân Thiên Hà có sắp xếp gì không.
Xem xong tờ giấy, Vân Thiên Hà nhìn phía dưới chân núi thấy người đông như kiến, lúc này mới hiểu được vì sao nhiều người từ hai phương hướng chạy tới như vậy, xem ra Giang thị tìm khắp Dư châu không thấy mình, hơn nữa đêm đó trên trời xuất hiện dị tượng, tất nhiên nhận định mình trốn ở Xà Bàn sơn. Mà người của Đồ thị cũng không có thấy tin tức của mình, liền cũng chạy tới đây.
Xem ra hôm nay dưới chân Xà Bàn sơn, Giang thị và Đồ thị một đôi túc địch gặp nhau, tất nhiên muốn triển khai một hồi quyết chiến sinh tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...