Võ Động Thiên Hà


Hoàng hôn mang theo một chút lạnh, sương mù bắt đầu bao phủ đại địa, toàn bộ kinh thành dần trở nên náo động.

Phía trước Thịnh Tuyết Lâu, dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu, dòng người vẫn như nước thủy triều, tại thời điểm chiều tối như hiện tại sinh ý có vẻ náo nhiệt mười phần.

Vân Thiên Hà mặc một bộ cẩm sam màu xanh, đai lưng cẩm ngân, khoác lên mình một kiện áo choàng màu tro tôn lên bộ dáng phong lưu phóng khoáng. Phía sau hắn là Đồ Thất và Đồ Bát, cả hai diện một thân giáp trụ, dáng vẻ vô cùng anh tuấn uy vũ, cả ba người nghênh ngang hành tẩu trên đường, thong dong tự tại dạo phố, bộ dáng giống như những gã thiếu gia quần là áo lụa rêu rao khắp nơi, chuẩn bị tìm hoan mua vui.

Đi tới trước Thịnh Tuyết Lâu nghỉ chân, Vân Thiên Hà chỉ dừng lại trước cửa trong chốc lát, lập tức có một gã hào nô quần áo ngăn nắp chỉnh tề chạy đến hô hào mời gọi, nhưng chỉ một giây sau hắn liền nhận biết là ai tới, sắc mặt càng thêm tươi cười nói:

- Yêu, nguyên lai là thiếu gia Hầu phủ quang lâm, thất kính thất kính!

Vân Thiên Hà mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Gọi tổng quản các ngươi ra đi!

-Ách!

Gã hào nô lộ vẻ khó xử:

- Bẩm thiếu gia, sợ rằng có chút hơi khó, tổng quán đêm nay không có ở Thịnh Tuyết Lâu, không biết thiếu gia có chuyện gì quan trọng, nếu được xin cứ phân phó tiểu nhân một tiếng?

- Cũng không có gì cả, thôi quên đi!

Nói xong, Vân Thiên Hà liền cất bước tiến vào Thịnh Tuyết Lâu, vị hào nô kia sau một hồi sửng sốt liền chạy vào theo, cao giọng quát:

- Có khách quý đến, mời đường chủ ra tiếp đãi!

Hô lên xong, gã hào nô cũng không thấy Vân Thiên Hà có ý tứ ban thưởng, trong lòng không khỏi âm thầm oán thán một câu, sau đó lại thấy ra ngoài tiếp khách.

Lúc này, trên lầu lập tức đi xuống một nữ nhân dung mạo vẫn được bảo trì xinh đẹp, diện một thân y phục sang trọng, vóc người đẫy đã. Khi nàng vừa đi xuống lập tức quan sát Vân Thiên Hà vài lần, không khỏi chớp mắt hé ra một tia phong tình mê hoặc.

Vân Thiên Hà không chút biểu tình, khi nữ nhân này vừa xuống tới, chợt nghe một giọng như hoàng oanh xướng ca vang lên:


- Nghĩ không ra Thiên Hà công tử quang lâm bản lâu, lần trước giai tân vô cùng đặc biệt, nô gia với công tử nhưng thật sự ký ức vẫn còn mới mẻ đây!

- Ít nói nhảm đi, bản thiếu gia đêm nay là tới uống rượu giải sầu, chọn một nhã gian, gọi Tô Tuyết đến cho ta!

Vân Thiên Hà nói xong liền bước thẳng lên lầu hai, hắn sớm đã ngắm được một nhã gian không có người ngồi.

Nữ nhân kia nghe vậy liền sửng sốt một chút, không hiểu Vân Thiên Hà ý làm sao nhưng vẫn lập tức chạy theo lên nói:

- Công tử, ngươi có điều không biết. Tô Tuyết tiểu thư của Thịnh Tuyết Lâu chúng ta mỗi tháng chỉ tiếp khách ba lần vào ngày mười đầu tháng, hai mươi giữa tháng và ba mươi cuối tháng, hơn nữa thời gian đều là cố định từ sau giờ ngọ đến chạng vạng tối, đêm nay Tô Tuyết cũng không có trong lâu, thỉnh công tử thứ lỗi!

Nhưng thấy Vân Thiên Hà tựa hồ không để ý, vẫn hướng nhà gian kia đi đến, nữ nhân này lại nói:

- Không bằng như vậy, ta gọi Tô Á tiểu thư đến tiếp công tử, Tô Á tiểu thư cũng là hồng bài của bản lâu, hát hay múa giỏi, không gì không thông, không biết ý công tử ra sao?

Vân Thiên Hà không đáp lời, chỉ bước tới căn nhà gian kia, đưa tay đây cửa ra rồi bước vào. Khi hắn ngồi xuống trước bàn thì nữ nhân kia cũng chạy chậm tới, lúc này Vân Thiên Hà mới nói:

- Vậy gọi Tô Á đến đây!

Nữ nhân này vừa nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười phong tình rồi lập tức ra khỏi cửa, lúc này Vân Thiên mới hướng về phía Đồ Bát nói:

- Ngươi đi ra ngoài lưu ý một chút xem gã pha ly nam kia đi đâu, tiếp cận hắn xem hắn tiếp xúc với những người nào!

-Dạ!

Đồ Bát lên tiếng rồi cấp tốc ra cửa.

Chỉ chốc lát sau, có mấy thị nữ xinh đẹp bước vào trong nhà gian, bưng rượu, một ít hoa quả điểm tâm, theo phía sau là một nữ tử xinh đẹp diện váy màu vàng nhạt, dung mạo khí chất có vẻ quý phái cao nhã, tựa như cây mẫu đơn giữa hè, kiều diễm lóa mắt vô cùng, nữ tử diễm lệ này chính là Tô Á.

Tô Á vừa tới, sau khi cúi chào Vân Thiên Hà liền điềm đạm cười làm tăng thêm vẻ quyến rũ trên khuôn mặt khả ái, đợi nàng tới gần, Vân Thiên Hà quan sát vài lần, trong đôi mắt hiện lên một tia tinh mang, có điều thần sắc vẫn bất biến, thản nhiên nói:

- Tô Á tiểu thư không biết có sở trường tài nghệ gì?


- Tiểu nữ đối với cầm kỳ thư họa cũng biết một chút, bất quá gần đây mới tìm được một từ khúc mới, không biết công tử có hứng thú nghe qua?

Tô Á mở giọng, nhãn thần lấp lánh nhìn Vân Thiên Hà nói.

- Vậy đàn nghe một chút đi!

Vân Thiên Hà lơ đãng nói.

Nghe vậy, một thị nữ lập tức ôm đến một cây đàn cổ, đặt ngay ngắn trên bàn. Tô Á đi tới trước bàn, nửa quỳ về phía trước, đôi ngọc thủ mềm mại lướt nhẹ, nhất thời "Đinh" một tiếng thanh thúy vang lên, sau đó là một thủ khúc được mở màn, tiếng đàn êm như nước chảy, khi lại ầm vang, xác thực vô cùng cuốn hút.

Một nữ tử khác châm rượu cho Vân Thiên Hà, có điều hắn chỉ nhấp môi một chút rồi vân vê trên tay, cũng không có uống tiếp, tâm tư cũng không có đặt trên khúc nhạc mà chỉ chăm chú nhìn vào Tô Á đang gảy đàn, trong lòng đang suy nghĩ, nữ tử này cư nhiên lại là người Huyễn Vụ tộc, hiển nhiên thiên phú của nàng không thể được như Tô Tuyết và Túc Dao nhưng đối phó với người bình thường cũng xem như thành thạo.

Một khúc kết thúc, Vân Thiên hà chỉ đơn giản tán thưởng một câu:

- Từ khúc không tồi!

Tô Á nghe vậy, cắn chặt hàm răng, có phần trừng mắt tức giận, thầm nghĩ quả nhiên là một tên quái vật, trách không được ngay cả cầm khúc cùa thiếu tộc trưởng cũng không thể sản sinh một chút ảnh hưởng nào với hắn.

Vân Thiên Hà đặt chén rượu xuống, rồi đột nhiên đứng lên chậm rãi đánh tới bên người Tô Á, năm ngón tay nắm chặt cổ đàn, chỉ nghe "Binh" một tiếng, cả người Tô Á không khỏi run lên, chỉ nghe Vân Thiên Hà nói tiếp:

- Nếu Tô Á tiểu thư còn tinh thông thư pháp, ta đây muốn mời Tô Á tiểu thư viết một chữ?

- Viết chữ gì, thỉnh công tử cho biết?

Tô Á thấy ánh mắt Vân Thiên Hà không ngừng đảo qua trên người mình, mặt không khỏi mỉm cười, hơn nữa còn có chút đỏ ửng.

Nhưng sau khi nghe một chữ " Quỷ" Vân Thiên Hà nói, khuôn mặt đang tươi cười của nàng lập tức tái nhợt, bất quá nàng che giấu rất tốt, rất nhanh liền khôi phục lại như thường.

Có điều biến hóa này sớm đã bị Vân Thiên Hà thu vào trong mắt, nhìn sang thị nữ đứng một bên nói:


- Đưa giấy bút lên đây, để bản công tử được giám định và thưởng thức tài nghệ của Tô Á tiểu thư.

Thị nữ ứng tiếng trả lời rồi lập tức đưa giấy bút tới đặt trên bàn.

Lúc này Ván Thiên Hà đột nhiên nắm lấy cổ tay Tô Á, chỉ cảm thấy thân thể nàng hơi run lên, sau đó liền kéo nàng đi tới trước bàn mới buông tay ra, nói:

- Thỉnh Tô Á tiểu thư xem kỹ!

Nói xong liền đặt bút viết nhanh lên giấy vài chữ, sau đó hoành bút quét ngang dọc vài nét, lập tức xóa đi mấy chữ vừa viết.

Tô Á vừa cố gắng giữ nét mặt tươi cười, nhưng sau khi nhìn thấy chữ này, trong nháy mắt lần thứ hai đại biến, cũng bắt đầu cảm thấy không yên, liền nói:

- Công tử, tiểu nữ cảm thấy thân thể có chút không khỏe, muốn tạm rời khỏi một hồi, thỉnh công tử ân chuẩn?

- Đi đi, nếu Tô Á tiêu thư cảm thấy mệt, cũng không cần phải ở lại!

Vân Thiên Hà đặt bút lên bàn, sau đó cầm lấy trang giấy kia hơ lên trước nến đốt trụi. Tô Á sau khi cúi chào lập tức dẫn theo hai thị nữ ly khai khỏi nhà gian. Tại

Đợi Tô Á ra khỏi phòng, Vân Thiên Hà ngồi trở lại bàn như cũ.

Chỉ chốc lát sau, Đồ Bát vào phòng nói:

- Thiếu gia, gã pha ly nam kia vừa vào phòng dĩ nhiên lại đuổi ngay thị nữ châm rượu, yêu cầu chỉ tên đích danh một thị nữ châm rượu khác, sau đó còn bày tiệc rượu mời một vị quản sự trù phòng ngay tại một nhã gian sang trọng tại lầu ba!

- Huynh đệ Lệ gia kia có đi theo hắn?

Vân Thiên Hà hỏi.

Đồ Bát gật đâu nói:

- Huynh đệ Lệ gia kia canh giữ tại phòng khách nhà gian, bên ngoài còn có hai người nữa canh gác!

- Đi, đánh nhau đi, ngày hôm nay ta cũng thử làm một gã công tử ăn chơi quần áo lụa là xem sao!

Vân Thiên Hà vừa nghe xong, lập tức đứng dậy nói.


Suy nghĩ một chút lại thấp giọng nói:

- Một hồi nữa đánh nhau, Đồ Thất tìm cơ hội báo cho vị huynh đệ Lệ gia kia một tiếng, để cho bọn họ hồi phủ trộm giúp ta một món đồ, ta chỉ cho bọn hắn một lần cơ hội, nếu bọn hắn không biết nắm lấy, ngươi cứ nói cho bọn họ biết ta không muốn dùng những người vô dụng không biết nắm giữ thời cơ, để cho bọn họ tự giải quyết cho tốt!

Nói xong Vân Thiên Hà liền bước ra ngoài cửa.

Trước một nhà gian tiếp khách trên lầu ba, một gã nam tử ngồi chính giữa phòng, trong lòng đang ôm một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp, coi như có điểm tư sắc. Thỉnh thoảng đôi bàn tay gã nam tử lại hung hăng miết ngang trên người thị nữ, mỗi lần nàng ta hô lên một tiếng đau đớn, gã lại dúi một tấm ngân phiếu vào trong áo ngực khiến cho nàng này lập tức im lặng rồi tiếp tục hứng chịu những lần xâm phạm tiếp theo.

Gã biến thái pha ly nam này hẳn rất thích nghe những thanh âm như vậy, hắn thích nghe tiếng nữ nhân nằm kêu lên thảm thiết, mà trong lòng vị thị nữ này cũng rất cơ linh, cũng biết làm bộ mệt nhọc chiều lòng khách nhân.

Tại lúc thị nữ châm rượu cho hắn, gã nam tử biến thái này lập tức uống một ngụm rồi phun đầy lên trước ngực thị nữ, sau đó úp thẳng mặt vào vừa cắn vừa liếm sạch chỗ rượu dính trên người nàng khiến cho vị thị nữ kêu lên từng tiếng thảm thiết, mà gã nam tử biến thái kia cũng hưng phấn gào thét từng hồi.

Mà đứng ở bên người hắn lúc này còn một gã nam nhân có khuôn mặt gầy gò, vị biến thái nam tử này thật không còn gì để nói, đôi sắc thủ của hắn lúc này đột nhiên chuyển sang sờ soạng cặp mông của gã nam nhân kia khiến hắn mạnh mẽ kêu lên một tiếng dường như oán trách, lúc này gã nam tử biến thái vừa sờ soạng vừa hứng phấn, lại lấy thêm một tấm ngân phiếu nhét vào lòng gã nam nhân gầy gò rồi tiếp tục hung hăng sờ soạng, gã nam nhân kia cũng tiếp tục phối hợp kêu rên một cách vô cùng cực nhọc.

Mà huynh đệ Lệ gia lúc này đang đứng ngoài của cũng sắp không chịu đựng nổi, hai tay nắm chặt, loại tràng cảnh như này khiến họ toàn thân sợ hãi nhưng lại không thể bỏ đi, chỉ có thể cố gắng tiếp tục chịu đựng.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận những tiếng mắng chửi, sau đó một thanh âm tức giận vô cùng quen thuộc lọt vào tai Lệ Thạch:

- Đánh chết hai tên cẩu nô tài không hợp mắt này cho ta!

Vừa nghe thanh âm này, Lệ Thạch lập tức đánh mắt sang phía đại ca Lệ Võ của hắn. Lệ Võ nhất thời hội ý, hai người nhất thời đứng yên tại chỗ như không hề biết chuyện gì.

Rắc rắc!

Đúng lúc này cánh cửa nhà gian đột nhiên bị phá mở, một gã hộ vệ mặt mũi bầm dập liêu xiêu chạy đến, khóe miệng vẫn còn vương vết máu, ngã xoài trong phòng khách kêu lớn:

- Thiếu gia, cứu ta!

Gã nam tử kia đang hoan lạc vui vẻ, đột nhiên thấy hộ vệ bị đánh, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua nói:

- Phế vật, không bị người ta đánh chết đi còn quay về làm gì?

Nhưng ngay lúc này lại một gã hộ vệ khác bị ném vào, tiếp đến chỉ thấy hai người Đồ Thất và Đồ Bát hùng hổ xông tới, liên tục đánh lên người hai tên hộ vệ kia. Gã nam tử vừa thấy người khác làm trò đánh đập thủ hạ chính mình ngay trước mắt, mặt mũi đã có điếm không nhìn được nữa.

Nhưng đang muốn lên tiếng, đột nhiên lại thấy xuất hiện một vị thiếu niên phong thái tiêu sái phiêu dật, vừa thấy vị thiếu niên này, ánh mắt dâm tục của gã nam tử lập tức quét tới quét lui trên người vị thiếu niên kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui