Không dám chậm trễ, Vân Thiên Hà phát tay, liên tục biến ảo chiêu thức. Gã Hắc Sát chiến sĩ sau khi nhìn thấy thủ chỉ của Vân Thiên Hà, trong lòng đột nhiên run lên, cũng không dám mạo hiểm đánh tới.
Chỉ thấy Vân Thiên Hà sau khi múa qua vài thủ thế, bất chợt đưa tay lên miệng dùng sức thổi một tiếng sáo, lập tức phụ cận liền vang lên tiếng ngựa hí, chỉ thấy Vân Bôn từ trong một ngõ hẻm nhanh chóng phi ra.
- Tiểu tử này muốn chạy trốn?
Gã Hắc Sát chiến sĩ thấy Vân Thiên Hà gọi ngựa đến, liền lập tức minh bạch ý đồ của hắn.
Ngay khi đang muốn lao tới, bất chợt trong lòng hắn đột nhiên cảnh giác, chỉ thấy từ không trung một bóng đen giống như mũi tên đánh thẳng về phía hắn, thế trảo mãnh liệt khiến hắn không thể không tránh.
Vân Thiên Hà nắm lấy cơ hội, hít sâu vào một hơi, ngay khi Vân Bôn lao tới gần, bèn chạy vài bước lấy đà, sau đó nhảy mạnh một cú, phi thân lên lưng ngựa.
- Muốn chạy? Chết đi!
Nhưng ngay sau khi Vân Thiên Hà vừa mới lên ngựa, gã võ sư cấp tám từ trong quán trà lao ra, mắt thấy Vân Thiên Hà muốn đào tâu, sát ý tràn ngập đôi mắt đỏ như máu, gầm lớn một tiếng, thân thể giống như một mũi tên nhọn bay đi.
Tốc độ Vân Bôn rất nhanh, nhưng tốc độ gã võ sư cấp tám kia cũng không chậm, càng đuổi càng gần, ngưng tụ kình khí rồi tung một quyền về phía Vân Bôn. Vân Thiên Hà thấy vậy, mạnh mẽ đem Tinh Linh Chi Khí ngưng tụ trên cánh tay, sau khi ngưng kết thành Thương Hồn Chỉ, ngay tại thời điểm một quyền đánh tới, bèn phóng xuất một chỉ này ra.
Gã trung niên Hắc Sát chợt thấy Vân Thiên Hà muốn dùng thủ chỉ cổ quái kia đối phó với mình, trong lòng cảnh giác không dám chậm trễ, thân thể vội vàng né ra khỏi tầm ngắm của đầu ngón tay kia. Xoẹt một tiếng vang lên, một cỗ khí tức cực độ băng hàn lướt sát qua mặt hắn, khiến khuôn mặt hắn lạnh đến thấu xương tựa như bị hàn phong của mùa đông thổi qua, một vết máu từ đó túa ra.
Dưới sự yểm hộ của Vân Thiên Hà, Vân Bôn lúc này tăng tốc thành công, như một cơn gió lao đi hướng về phía bên ngoài trấn.
Gã trung niên sau khi bị kiềm hãm lại một chút, mắt thấy một người một ngựa đã chạy trốn thật xa, muốn đuổi theo Truy Vân Mã chạy nhanh nhất thiên hạ, đã là điều không có khả năng, cơn tức giận không có chỗ phát tiết, trong lòng vô cùng phẫn nộ, không khỏi cuồng bạo gầm lớn lên một tiếng.
Mà lúc này, gã võ sư cấp bảy còn lại kia đang bị Vân Tường dây dưa, mắt thấy Vân Thiên Hà đã trốn thoát, cũng tức giận hét lớn:
- Tam ca, giết con ung thú chết tiệt này đi, vì Ngọc Tề báo thù!
Có được mục tiêu để phát tiết, gã trung niên Hắc Sát lúc này đưa đôi mắt đỏ như máu nhìn ưng thú đang bay lượn trên không trung, chuẩn bị ngưng kết khí lực toàn thân, chờ khi nào ưng thú nhào xuống sẽ xuất ra một kích cuồng bạo đánh nó tan xác.
Thế nhưng ưng thú trên không trung sau một hồi bay qua lượn lại vài vòng, lại không hề công kích mà chỉ kêu lên một tiếng tựa như khinh bỉ, sau đó tung cánh bay lên trời cao, chỉ chốc lát đã biến thành một điểm đen, rồi nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Ầm!
Hai người dưới đất trong lòng vô cùng phẫn nộ, thấy ưng thú biến mất khỏi tầm mắt, cũng chỉ có thế không cam lòng điên cuồng thét lên một tiếng, gã trung niên lúc này hung hẫng nện một quyền lên mặt đất, khiến cho mặt đất xung quanh nơi hắn đứng rung lên một trận kịch liệt, sựp xuống thành một cái hố thật lớn.
Gã võ sư cấp bảy kia lúc này đã thoáng bình tĩnh lại được một chút, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, lập tức hét lớn:
- Nhanh đi xem Ngọc Tề ra sao, mong rằng không xảy ra việc gì!
Nói xong, gã trung niên lúc này mới ngẩn ra, rồi cả hai lập tức vội vàng hướng về phía căn nhà gần đó chạy tới. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau khi vào nhà, chỉ thấy Giang Ngọc Tề nằm trên bục của, đã ngất đi từ lúc nào, bắp chân bị xé ra một tảng thịt lớn, máu tươi chảy đầm đìa, nhưng càng khiến cho người ta giật mình chính là phía sau lưng hắn, một đoạn xương sườn bị bẻ gãy lòi ra khỏi thịt, non nửa đầu khớp xương đã biến mất, sau này không thể nào tu võ luyện cốt được nữa, đây đã trở thành nỗi đau khổ vĩnh viễn của hắn.
Hai người thấy vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, gã trung niên bi phẫn rống lên một tiếng, đôi mắt hổ không khỏi chảy xuống hai dòng huyết lệ, ngửa mặt lên trời quát lớn:
- Không diệt Đồ thị, thề không làm người!
Vân Thiên Hà lúc này đã không thể nào ngồi thẳng được nữa mà cả người ngã rạp lên trên lưng ngựa. Vân Bôn tuy rằng chạy rất nhanh nhưng cũng rất êm không hề xóc nảy. Thế nhưng trên đường đi, cơn đau nhức trong tạng phủ như phiên giang đảo hải, khiến cho Vân Thiên Hà liên tục phun ra từng ngụm máu tươi.
Vân Bôn cảm thụ được từng luồng máu tươi nóng hổi chủ nhân phun ra trên người nó, khóe mắt không khỏi chảy ra hai hàng lệ, sau khi hí lên một tiếng, chạy đến dưới một gốc cây thì chậm rãi dừng lại.
)
Thấy Vân Bôn không đi nữa, Vân Thiên Hà lúc này cũng gắng gượng tỉnh táo lại, sau khi Vân Bôn khụy bốn chân xuống hạ thấp độ cao, Vân Thiên Hà hiểu ý, chậm rãi từ trên lưng ngựa lăn xuống nằm trên mặt đất. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, cơn đau đớn tê liệt từ trong tạng phủ truyền đến khiến hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chịu đựng đau nhức ngồi dậy, từ trong ngực lôi ra một cái chai, đổ ra một viên tinh nguyên đan ăn vào, lập tức điều khiển những tinh khiếu ở đệ nhất tinh tú bắt đầu tuần hoàn vận chuyển, chậm rãi khống chế Tinh Linh Chi Khí chạy dọc theo kinh lạc trong thân thể, sau khi tiêu hóa một viên tinh nguyên đan, tuần hoàn vận chuyển được hai ba chu thiên, lúc này cảm thấy cơn đau nhức khó chịu khi hô hấp ở ngực đã đỡ hơn rất nhiều.
Vân Thiên Hà biết nơi đây không thích hợp dừng lại quá lâu, cũng không phải địa phương có thể chữa thương, bèn chậm rãi đứng dậy trèo lên lưng ngựa. Vân Bôn sau khi gõ bốn vó khởi động, cũng không phi quá nhanh mà chỉ chậm rãi chạy ở trên quan đạo.
Sau khi lấy lại được tinh thần, Vân Thiên Hà cũng bắt đầu suy nghĩ về sát cục mà Giang Ngọc Tề bố trí ở Vọng Kinh trấn.
Tất cả đều lộ ra vẻ cổ quái, quán trà kia, còn cả người trung niên thần bí đội nón cỏ trong quán, hắn biết người trung niên đội nón cỏ đó chính là một cao thủ. Khi hắn bị tập kích, bất kể là có ý định giúp hắn hay không, nhưng người này đã không để cho gã võ sư cấp tám kia ra tay đúng lúc, bằng không bị năm người vây công, lại thêm Giang Ngọc Tề nấp phía sau phóng ám tiễn, hắn chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Tính ra thì người trung niên đội nón cỏ này đã tạo ra một cơ hội cho hắn.
Giang Ngọc Tề sau khi trải qua việc tối hôm trước đã bỏ chạy, nhưng hắn lại bí mật quay trở về, xuất hiện ở Vọng Kinh trấn này. Hẳn là sau khi Vân Thiên Hà đi tới trên trấn, trong khoảng thời gian ngồi chờ Tô Tuyết, bọn chúng mới lặng lẽ bố trí sát cục đối phó với hắn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Tô Tuyết nếu đã đưa thư hẹn hắn tới đây, vì sao không đến nơi hẹn, trái lại khiến cho Giang Ngọc Tề bố trí sát cục đối với hắn. Tuy hắn tin rằng việc này chỉ là sự trùng hợp, nhưng việc Tô Tuyết truyền tin ước hẹn, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn vô cùng tức giận, bất kể là hữu ý hay là trùng hợp một cách vô ý, nhưng ngày hôm nay suýt chút nữa hắn đã thành dê trong miệng cọp, xét cho cùng nguyên nhân đều do bức thư kia tạo thành.
Sau khi trở về, nhất định phải điều cho rõ ràng. Vân Thiên Hà trong lòng nghĩ như
thế.
Buổi chiều, sắc trời có chút u ám, nổi lên từng cơn gió lạnh, lá vàng khô héo lả tả rơi trên mặt đất, phủ thành một lớp dầy.
Vân Thiên Hà trên đường quay về cũng không bị ai theo dõi, mãi cho đến khi vào tới cổng thành, hắn mới dừng lại tiếp thu kiểm tra để chuẩn bị vào thành.
Một tên lính thủ thành nhìn thấy Vân Thiên Hà bị thương, trong mắt hiện lên tia khiếp sợ. Lúc này một tên lính khác chạy tới, lập tức nói:
- Lục ca, đây là thiếu gia Bắc Hầu Phủ!
- A, nguyên lai là thiếu gia Bắc Hầu Phủ, đắc tội rồi, mời!
Lục ca kia vừa nghe huynh đệ nói vậy, liền lập tức trở nên cung kính.
Vân Thiên Hà không xuống ngựa, trong lúc đi ngang qua, hướng về phía gã binh sĩ kia nháy mắt ba cái, gã binh sĩ cũng nháy mắt lại vài cái, sau đó Vân Thiên Hà liền cười ngựa chạy chầm chậm vào thành.
Vì tránh thu hút sự chú ý, Vân Thiên Hà đi tới một góc vắng vẻ trên con đường, đem y phục dính máu trên người cởi ra, che đi vết máu trên cổ của Vân Bôn, rồi mới đi về phía đông thành nội.
Khi trở về đến cửa phủ, đám thị vệ nhìn thấy tình trạng của Vân Thiên Hà thì thất kinh, đang muốn chạy đến thì Vân Thiên Hà đột nhiên khoát tay chặn lại chặn lại nói:
- Việc này không được để lộ, càng không thể truyền đến tai lão thái thái cùng mẹ ta, các ngươi rõ chưa?
Đám thị vệ nghe thế bèn lên tiếng đáp lời, rồi trở lại vị trí đứng gác.
Sau khi Vân Thiên Hà tiến vào phủ từ cửa hông, trấn an Vân Bôn một hồi, thả nó đến hậu viện, rồi trở về Linh Thiên Các.
Sử Trường Đức thấy Vân Thiên Hà sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, hiển nhiên đã trải qua chiến đấu kịch liệt, trên người vẫn còn dính vết máu, lấy làm kinh hãi vội vã chạy tới hỏi:
- Thiếu gia, có chuyện gì vậy?
- A Lai, việc này không được lộ ra, ngươi đem vết máu trên người Vân Bôn rửa sạch, rồi quay trở lại bảo Đồ Lục tới bí thất chờ ta, ta phải đi chữa thương trước đã!
Vân Thiên Hà thấp giọng nói một câu rồi nhanh chân bước vào trong phòng.
Vừa bước chân vào phòng, con đau kịch liệt trong phủ tạng lại bốc lên, nhịn không được tiếp tục nôn ra một bãi máu.
Lúc này, Lâm lão đầu không biết từ nơi nào chạy tới, đứng phía sau Vân Thiên Hà nói:
- Tiểu tử, ngươi chạy ra ngoài làm gì, nội thương này cũng không nhẹ đâu!
Vân Thiên Hà lau đi vết máu trên miệng, cũng không trả lời, đi tới trước bàn, từ trong ngăn bí mất lấy ra một cái chai, sau khi lấy ra một viên tinh nguyên đan từ trong đó, trực tiếp cầm lấy cốc trà trên bàn rồi uống vào.
Sau khi ăn vào tinh nguyên đan, vẫn còn phải vận dụng Tinh Linh Chi Khí dẫn dắt tiêu hóa tinh nguyên đan khiến cho hiệu dụng được khuyếch tán, nhưng thấy Lâm lão đầu vẫn còn đứng đó, bèn nói:
- Tiền bối có chuyện gì sao, nếu không có việc gì thì ta cần nghỉ ngơi một lát!
- Tiểu tử, kim châm ta đã chuẩn bị xong, vốn định chờ ngươi về hỏi một chút, nhưng không ngờ ngươi lại mang thương thế trở về. Có chuyện gì phát sinh lão phu sẽ không hỏi tới, bất quá thương thế kia của ngươi, muốn khỏi phục cần phải có thời gian, lão phu sẽ trợ giúp ngươi một tay!
Nói xong, Lâm lão đầu đi tới ngồi lên giường phía trước Vân Thiên Hà, sau khi đưa tay đặt lên ngực hắn, chậm rãi vận chuyển nội tức tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...