Mấy ngày gần đây trên bầu trời Kinh Thành luôn bao phủ một tầng mây đen nồng đậm, toàn bộ bầu không khí Kinh Thành cũng có vẻ có chút vi diệu quỷ dị, mà các đại phái thế lực trong Kinh Thành vẫn thần kỳ duy trì bình tĩnh, nhưng ngay cả các bình dân bách tính bên ngoài cũng tựa hồ cảm giác được một tia mưa gió sắp thổi qua.
Người trong lòng mang ý xấu tự nhiên đừng ngồi khó yên, vắt óc suy nghĩ đối sách, mà lòng người bằng phẳng tự nhiên không liên quan, vẫn như cũ làm chuyện thường ngày, quản trời long đất lỡ gì!
Phòng luyện công Bắc Hầu Phủ trải qua lần trước Vân Thiên Hà tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh giai đoạn thứ nhất đại thành, dẫn phát dòng xoáy tinh lực ép sập, hiện tại đã trải qua tu sửa mới một lần nữa, trông có vẻ rực rỡ hơn trước rất nhiều.
Vèo! Vèo! Vèo!
Trên mặt đất sân luyện công, Vân Thiên Hà quyền đến cước đi, đều mang theo một luồng kình phong nóng rực, còn mang theo tiếng xé gió khô khốc. - .
Đột nhiên.
Khi trên thân thể hắn có rất nhiều mồ hôi hột rơi xuống, Vân Thiên Hà mạnh mẽ rung quyền kình, toàn bộ mồ hôi trên người đều chấn bắn ra ngoài, hóa thành một cỗ hơi nước.
Mà Vân Thiên Hà cấp tốc biến ảo quyền ý, cốt cách nổ vang, trong không khí đột nhiên phát sinh một cỗ hỏa diễm như muốn bùng phát thiêu đốt mãnh liệt, vang lên tiếng xuy xuy chấn động.
- A!
Trong giây lát, chỉ nghe Vân Thiên Hà hét lớn một tiếng, một cỗ do trong mà ngoài, xương cốt toàn thân và gân cốt da màng ma sát với sau sinh ra kình khí bạo viêm, phóng ra ngoài, mơ hồ mang theo tinh hàn ý nào đó cực mạnh.
Tại lúc cỗ kình khí nóng rực này bị một tầng băng hàn bao vậy, lúc Vân Thiên Hà đánh quyền phát ra kình phong, không khí xung quanh giống như bị thiêu đốt, sau đó trong nháy mắt lại bị một cỗ băng hàn cực độ bao phủ, hắn tạo ra hiện tượng kỳ dị, biến ảo trong nháy mắt thành một loại trong viêm ngoài hàn.
Thực giống như là trong hạch tâm một đoàn hăng hàn, bao hàm một cỗ bạo viêm bị áp súc cực độ, ý muốn cường lực bạo phát ra bên ngoài, lúc này đột nhiên không khí sinh ra một loại cảm giác như bị xé rách, khối không khí bị áp súc này tựa hồ tìm được chỗ phát tiết, phảng phất như đạt tới điểm cực hạn.
Đúng lúc này, Vân Thiên Hà lần thứ hai hét lớn một tiếng, đánh xong hai mươi bốn biến hóa Hàn Tinh Ngọc cốt cao cấp trong Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật, ngay cả hắn cùng cảm giác không thể tiếp tục khống chế cỗ tinh linh hàn khí và bạo viêm kình khí tương giao hỗn tạp sinh ra loại cảm giác áp bách cực kỳ cường liệt và đau đớn, hắn tìm được một khối tinh cương thạch làm mục tiêu, giơ quyền lên, tại khoảng cách không tới một thước phóng xuất ra một cỗ cuồng bạo kình khí đạt tới mức tận cùng.
Oanh! Oanh!
Đầu tiên là một tiếng vang trầm muộn, chỉ thấy khối tinh cương thạch kia giống như để giừa bầu trời đông giá rét bị một làn gió lạnh phong sương tàn phá, hơn nữa không khí có hơi nước rậm rạp, khiến cho tầng ngoài cùng bị bao phủ một tầng tinh sương băng lãnh tới cực điểm trong nháy mắt.
Nhưng ngay sau đó, phảng phất giống như từ bên trong phát ra ngoài, tinh cương thạch bị bao trùm bởi một lớp tinh sương kia đột nhiên phát sinh tiếng bạo nổ kịch liệt, chỉ nghe oanh một tiếng, tinh cương thạch trong nháy mắt bạo liệt ra, hóa thành từng hạt đất đá nho nhỏ, dưới sự ảnh hưởng của kình khí cuồng bạo xung quanh, bắn tung khắp bầu trời, sau đó rơi xuống đất, giống như một hồi mưa đá loạn vũ.
Phù...
Vân Thiên Hà thu công, thở một hơi khẩu khí, nhìn mặt đất rơi đầy mảnh vỡ vụn nhỏ bé giống như hạt gạo, trẫm ngâm nói:
- Nghĩ không ra tinh linh chi khí phóng ra ngoài, cộng thêm bạo viêm kình khí lại sinh ra một loại kình khí cuồng bạo mang tính bạo tạc, ở bên trong, có bạo viêm kình khí cuồng bạo nóng rực như hỏa diễm, bên ngoài, lại có một tầng tinh linh chi khí băng hàn bao phủ, tiếp tục áp súc bạo viêm kình khí bên trong áp súc, sẽ sinh ra hiệu quả cường đại tới như vậy!
Bất quá hiện nay đã thành công phóng tinh linh chi khí ra ngoài, đồng thời có thế để bạo viêm kình khí phối hợp, sản sinh ra một loại kình khí uy lực càng mạnh mẽ hơn nhiều. Tuy rằng cảnh giới võ đạo không đột phá Võ Sư cấp bảy, thế nhưng đây cũng không phải thứ người thường sánh được, có thể nói bằng vào kình khí cường đại duy nhất này hắn có thể coi như bước vào hàng ngũ cao thủ sơ cấp rồi!
- Uhm, sao không thí nghiệm uy lực Thương Hồn chỉ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà lần thứ hai vận công, để tinh khí trong toàn bộ tinh khiếu đệ nhất tinh tú vận chuyển, sau khi cỗ tinh linh chi khí tinh thuần kia chạy một vòng tuần hoàn, Vân Thiên Hà lần thứ hai vận dụng Thần Ý Quyết, khống chế dòng tinh lực hình thành vòng tuần hoàn kia bắt đầu hội tụ vào cánh tay chính mình, thông qua tinh tú tuần hoàn áp bách, để cỗ tinh linh chỉ khí dọc theo cánh tay dẫn tới đầu ngón tay.
Giữa lúc cỗ tinh linh chi khí chạy tới đầu ngón tay, Vân Thiên Hà đột nhiên tìm một khối thiết thạch, chuẩn bị phóng ra Thương Hồn chỉ dùng tinh linh chi khí thay nội lực, mà cũng đúng lúc này, Sử Trường Đức từ bên ngoài chạy vào nói:
- Thiếu gia, thiếu gia...
Lời hô hoán của Sử Trường Đức làm cho Vân Thiên Hà gián đoạn Thần Ý Quyết, nhưng trong lơ đãng kích phát một ngón tay, chỉ thấy cỗ khí lưu như có hình lại như không có hình đã điểm vào khối thiết thạch, mà khối thiết thạch kia không có biểu hiện ra bất cứ hiệu quả gì.
Vân Thiên Hà nhìn thoáng qua, lắc đầu, không để ý tới, liền xoay người lại nói:
- A Lai, có chuyện gì?
Chỉ là lúc Vân Thiên Hà quay đi, hắn cũng không phát hiện ra, cỗ thiết thạch kia trong lúc vô hình, đột nhiên từ trung tâm bắt đầu nứt nẻ, giống như bị bắn trúng mục tiêu, lặng yên không một tiếng động vỡ vụn tan tành, mà phiến đá xanh cứng rắn bên dưới cũng đã bị đục thành một lỗ nhỏ rất sâu xuống dưới mặt đất. Sử Trường Đức khó kìm chế được sự kích động trong lòng, nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân rốt cuộc đã đột phá Võ Sư rồi, rốt cuộc đã đột phá...
Vân Thiên Hà nghe xong, trên mặt cũng nỡ nụ cười vui mừng, nói:
- Xem ra viêm phách tinh khiết của ngươi tu luyện Đồ Thị Võ Kinh xác thực vừa hợp, nếu đột phá, ra cũng truyền cho ngươi công pháp tu luyện Bạo Cương Đoán Cốt Công!
- Thiếu gia, này...
Sử Trường Đức nghe Vân Thiên Hà muốn truyền cho hắn công pháp luyện cốt, tuy rằng trong lòng kích động khó nhịn, thế nhưng hắn vẫn rất lý trí nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân là nô tịch, nếu như tiếp tục tu luyện công pháp Võ Sư mà nói...
- Ngươi không cần phải lo lắng cái gì, ta cho ngươi luyện thì ngươi cứ luyện, không ai dám nói ngươi cái gì, hôm nào tìm cơ hội ta sẽ tự mình tới lại bộ thượng thư Lạc đại nhân, nhất định giúp ngươi cởi bỏ thân phận nô tịch!
Sử Trường Đức nghe lời này, nhất thời ngẩn người tại chỗ. Hắn kinh ngạc nhìn Vân Thiên Hà, trong hốc mắt đã đầy hơi nước, môi rung rung nửa ngày, nước mắt chảy ra, phịch một tiếng, liền nặng nề quỳ xuống, cái trán chạm mặt đất không chịu ngẩng lên, hắn không muốn để thiếu gia thấy bộ dáng hắn rơi lệ.
- A Lai, lẽ nào ngươi đã quên ta nói với ngươi cái gìrồi?
Vân Thiên Hà nhìn thấy Sử Trường Đức quỳ gối, thần tình có chút giận dữ, lạnh lùng nó.
Sử Trường Đức vẫn cúi đầu dưới mặt đất, lặng lẽ lấy tay lau khô nước mắt, lúc này mới đứng lên, nhưng Vân Thiên Hà vẫn có thể thấy được dấu vết nước mắt chưa khô, nói:
- Ngươi đứng lên đi, lần sau không được làm như vậy nữa!
-Rõ!
Sử Trường Đức đứng dậy, vươn thẳng người. Vân Thiên Hà nói tiếp:
- Lần trước tới phủ Lạc đại nhân, không có cơ hội mở miệng nói, bất quá lão nhân kia đã nghiện rượu khó nhịn, cầu hắn việc nhỏ như thế này chắc hắn dễ dàng, vì vậy từ hôm nay trở đi, ngươi bắt đâu tu luyện công pháp luyện cốt đi!
Sau đó, Vân Thiên Hà liền thuật lại công pháp luyện cốt cho Sử Trường Đức nghe mấy lần, hơn nữa Sử Trường Đức bình thường luôn chú ý Vân Thiên Hà tu luyện, mưa dầm thấm đất, vì vậy rất nhanh đã có thể nhớ kỹ toàn bộ.
Lúc dặn Sử Trường Đức tiếp tục tu luyện, lúc này Vân Thiên Hà mới xoay người lại, chuẩn bị tiếp tục tu luyện Thương Hồn Chỉ.
Bất quá khi hắn nhìn thấy khối thiết thạch thử nghiệm Thương Hồn chỉ vừa rồi cư nhiên vỡ vụn, hơn nữa phiến đá xanh bên dưới cũng bị xuyên thủng thành một lỗ rất sâu, liền ngây ngẩn cả người.
Sao lại có hiệu quả đục lỗ cường đại như vậy, thậm chí là lặng yên không một tiếng động?
Khi tỉnh táo lại, nhìn khối đá đã vỡ vụn cách đó không xa, còn tác dụng tới phiến đá xanh bên dưới, Vân Thiên Hà lập tức làm vào trầm tư, tựa hồ trong lúc mơ hồ nắm bắt được gì đó, hắn tìm được phương pháp phối hợp ứng dụng giữa Thần Ý Quyết và Thương Hồn Chỉ.
Kinh Thành, Giang thị lang phủ.
Trong mật thất, Giang Thụ Viễn ngồi trên ghế có chút không yên, hắn vẫn cau chặt lông mày, ngón tay không ngừng gõ trên mặt bàn, cũng không có quy luật nào, có thể thấy được tâm thần không yên.
Mà trên một chiếc ghế cách đó không xa, Giang Ngọc Tề cũng tĩnh tọa, thần tình của hắn tuy rằng có vẻ rất thản nhiên bình tĩnh, thế nhưng giữa trán lại có một cỗ phiền nào đau đầu xuất hiện, tựa hồ như bọn họ đang đối mặt với một nan đề gì đó trọng đại, nhưng không thể nào giải quyết được.
Trầm mặc một lúc lâu, Giang Thụ Viễn ngẩng đầu nói:
- Ngọc Tể, việc này lão phu vẫn nghĩ không ra, chủ mưu ám sát kia rốt cuộc là ai, lão phu phải tìm ra cho được chủ mưu rửa sạch chính mình, hoàng thượng đã bắt đầu có nghi kỵ, mà Mạc thị cũng bắt đầu đề phòng, nếu việc này không thể giải quyết viên mãn, Giang thị ta sẽ nguy hiểm!
- Tam gia gia, hiện tại không phải vấn đề gột rửa minh bạch, cháu đoán rằng, chỉ sợ hoàng thượng đã liên hệ chuyện này tới việc bố trí võ quan thi Hương, mà cháu đột ngột được đề cử bố trí tại Tây quân, hơn nữa việc ám sát tự nhiên muốn dẫn hoài nghi đi chỗ khác, tam gia gia người tại triều đình, có lộ ra kẽ hở nào hay không?
Giang Thụ Viễn suy nghĩ một chút nói:
- Lão phu chỉ có chút bất ngờ đối với lần này hoàng thượng đột nhiên điều chỉnh danh sách bố trí võ quan thi Hương, phe phái chúng ta phản đối chiếm đa số, lấy lý giải của lão phu đối với tâm tính hoàng thượng, nhất định sẽ y nguyên theo tiến cử, người tất nhiên sẽ bố trí tại Tây quân, thế nhưng lão phu không nghĩ tới, hoàng thượng lại ngoài dự đoán mọi người, cuối cùng không thay đổi đề nghị bố trí ngươi tới Nam quân!
Giang Ngọc Tê trầm tư một hồi, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên bất đắc dĩ thở dài nói:
- Tam gia gia, người vạn lần không nên biểu hiện vô cùng lãnh tĩnh trong triều đình, cũng vạn lần không nên nói cùng một lời giống như Quang Vinh quốc công, sợ rằng chính điểm này đã làm cho hoàng đế và Mạc thị sinh ra ngờ vực vô căn cứ đối với chúng ta!
- Điều này, sao có thể?
Giang Thụ Viễn âm thầm nghĩ lại, trong lòng không khỏi máy động, hắn thường ngày là một người bình tĩnh cẩn thận, thế nhưng vẫn như cũ không nghĩ ra.
Giang Ngọc Tề nói:
- Tam gia gia, có đôi khi tâm tư con người, tuy rằng sẽ căn cứ vào thời thế khác nhau phát sinh biến hóa, thế nhưng bảo trì giống như bình thường mà nói, vậy thì nói rõ có thể thuận theo thời thế, nhưng nếu không bình thường mà nói, tất nhiên sẽ dẫn người ta chú ý, do đó sẽ sinh ra ngờ vực vô căn cứ, chuyện này, nếu như xử trí không thích hợp, chúng ta sẽ trở thành kẻ chịu tội thay cho chủ mưu ám sát kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...