Võ Động Thiên Hà


Người bịt mặt mặc hắc y bên ngoài kia kỳ thực dưới sự phối hợp tấn công của Vân Thiên Hà và báo tuyết, đã sớm đánh hắn trọng thương, còn chuyện giết chết thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thế nhưng Túc Dao lại chưa từng nhắc nhở hắn, đột nhiên phóng ra huyễn tức giết chết hắc y nhân, Vân Thiên Hà nghĩ thầm, như vậy chẳng phải là làm chuyện thừa hay sao, sợ rằng còn có mục đích khác, đó chính là giết người diệt khẩu, tiện thể thử thực lực của hắn.

Nếu như Vân Thiên Hà không bị huyễn vụ ảnh hưởng, vậy thì không cần Tô Tuyết phải đi ra cứu trị, thế nhưng nếu bị ảnh hưởng mà nói, Tô Tuyết tất nhiên cần phải đi ra giải độc cho hắn, từ biểu hiện của hai tỷ muội này xem xét, trong lòng Vân Thiên Hà đã có suy đoán đại khái, tâm tư của hai tỷ muội này đã sớm trống đánh xuôi, kèn thổi ngược rồi.

Cũng không dự định đi chứng thực suy nghĩ này, Vân Thiên Hà bước tới gần thi thể hắc y nhân, ngồi xổm xuống quan sát một chút, tướng mạo đặc thù, rất lạ mặt, trên người cũng không có các loại tiêu ký gì đáng lưu ý, nhưng có thể suy đoán ra, đây tuyệt đối là một thám tử cấp bậc khá cao, chỉ là mục đích của hắn không biết đến tìm hiểu và giám thị đôi tỷ muội Túc Dao này hay là đến tìm hiểu giám thị chính mình.

Bất quá chuyện hắn vừa mới bàn bạc với Túc Dao vừa rồi, nếu như để kẻ thứ ba biết được mà nói, hậu quả xác thực rất nghiêm trọng, chắc chắn cần phải giết người diệt khẩu.

Hiện tại người này đã chết, cũng không còn đầu mối gì nữa, Vân Thiên Hà đứng lên, chỉ thấy báo tuyết bên cạnh chính mình phe phẩy đuôi, trông giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, cái mũi dí sát vào chính mình ngửi ngửi, đầu lưỡi cũng không ngừng liếm chân hắn, thực giống như trên người chính mình có mỹ vị nào đó làm nó mê luyến, hắn đi tới đâu nó đi theo tới đó. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Lúc này, Túc Dao và Tô Tuyết cũng rời khỏi phòng bước tới gần thi thể, Túc Dao nhìn thoáng qua, tựa hồ không để trong lòng, Vân Thiên Hà nói:

- Túc Dao tiểu thư, chuyện hợp tác mà ta nói, nàng có thể tỉ mỉ suy nghĩ một chút, việc ngày hôm nay, sợ là đã bị người khác chú ý tới rồi, ta sẽ chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng, cáo từ trước.

Nói xong, Vân Thiên Hà ôm quyền, liếc mắt nhìn Tô Tuyết rồi ra sân, báo tuyết đi theo hắn tới tận ngoại viện, lúc này mới gầm nhẹ một tiếng lưu luyến, xoay ngược trở về.

Túc Dao nhìn bóng lưng rời đi, đôi lông mi thanh tú nhíu sát lại, trầm tư không nói.

Đôi mắt đẹp của Tô Tuyết ngóng nhìn bóng lưng dần dần biến mất, lúc này mới mở miệng xinh nói:

- Tỷ tỷ, hắn biết thân phận của chúng ta, cũng không có cái nhìn phiến diện gì, đối với chúng ta có thể nói thẳng thắn thành khẩn, vì sao không thử hợp tác với hắn một lần chứ?

Túc Dao quay sang, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút giận dữ, nhìn Tô Tuyết:

- Muội muội, có phải muội động tâm với hắn rồi?

- Tỷ tỷ, muội không… Không có!

Tâm trạng Tô Tuyết hoảng hốt, lập tức biện giải nói.


- Muội không cần phải nói nữa, trước mặt nam tử này, muội liên tục thất thố, lẽ nào tỷ còn không nhìn ra hay sao? Tâm tư người này rất khó có thể nắm bắt được, tư duy suy nghĩ cũng giống như thiên mã hành không, lơ đãng liền bắt được mệnh môn chúng ta. Nếu như hắn thực tình tìm chúng ta hợp tác mà nói, hi vọng giải cứu tộc nhân của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, thế nhưng nếu hắn mưu đồ tổ chức chúng ta khổ cực lập nên, còn hơn tam hoàng tử, người này càng đáng sợ hơn nhiều!

Tô Tuyết nói:

- Thế nhưng, tỷ tỷ, chuyện tam hoàng tử đáp ứng chúng ta cho tới tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, hơn nữa vẫn vận dụng lực lượng của chúng ta làm việc vì hắn, lẽ nào tỷ đối với hắn không có một điểm hoài nghi nào hay sao? Có lẽ tỷ đối với thế lực trong tay hắn cảm thấy kiêng kỵ?

- Muội không cần phải nói nữa, việc này tỷ tự có chủ trương, muội chỉ cần kinh doanh Thịnh Tuyết Lâu thật tốt là được rồi, chuyện khác không cần muội phải quản!

Nói xong, Túc Dao nhìn vào mắt Tô Tuyết, nói:

- Hiện ở Kinh Thành đã có người hoài nghi giám thị chúng ta rồi, vì vậy sau này tỷ không tiện tiếp xúc nhiều với muội, bất quá tỷ vẫn phải nhắc nhở muội, trước khi tỷ quyết định chuyện gì đó, muội không được phép tự tiện chủ trương, không được phép tiếp tục chủ động tiếp xúc với người đó!

- Tỷ tỷ…

Tô Tuyết còn muốn nói cái gì nữa, Túc Dao bĩnh tình ngắt lời nói:

- Không cần phải nói nữa, tỷ muội chúng ta gánh vác sứ mệnh rất nặng nề, trước khi cứu được tộc nhân ra ngoài, chúng ta không được phép động tư tình nhi nữ!

Tô Tuyết nghe vậy, cắn chặt môi mềm, trong mắt tràn đầy hơi nước, đôi lông my thật dài chớp động, nước mắt từ gương mặt trắng trẻo trong suốt rơi xuống.

Túc Dao thấy thế, trong lòng nghĩ nói quá nặng rồi, thần sắc nhu hòa lại, giúp nàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói:

- Muội muội, muội còn nhỏ, đối với tình cảm nam nữ vẫn còn rất ngây thơ, tỷ tỷ vừa rồi nói quá nặng, tỷ tỷ cũng muốn tốt cho muội mà thôi, muội đừng nghĩ tỷ tỷ quá nghiêm khắc!

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một nữ tử mặc hoàng sam, dung mạo khí chất lộng lẫy mỹ lệ, bất quá thần sắc vội vã, vừa vào cửa thấy Túc Dao và Tô Tuyết đều có mặt, thuận miệng nói:

- Thiếu tộc trưởng, có việc gấp!

- Tô Á, xảy ra chuyện gì?

Túc Dao thấy thần sắc Tô Á vội vội vàng vàng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nhưng bên ngoài không thích hợp nói chuyện, để báo tuyết canh gác bên ngoài, cả ba tiến vào phòng.


Lúc vào phòng, Tô Á liền cởi áo trên người ra, tại bên dưới mảnh yếm hồng lấy một phong thư mật, giao tận tay Túc Dao.

Túc Dao nhận thư, khi mở ra đọc, không khỏi sắc mặt đại biến, hầu như hoa dung thất sắc, cả kinh nói:

- Đây là có chuyện gì, là ai phát hiện ra chỗ định cư của đại trưởng lão, cũng từ chỗ đại trưởng lão mang đi năm hài tử trong tộc?

Tô Á nói:

- Phong thư này là do Lam trưởng lão trong tộc viết ra, người truyền thư nói đại trưởng lão và người kia mật đàm năm canh giờ, bọn họ không biết cụ thể nói những gì, chỉ biết là sau đó đại trưởng lão chọn năm hài tử trong tộc để người đó mang đi!

- Người truyền tin có nói diện mạo đặc thù nào của người này hay không? Mang theo năm hài tử đi nơi nào? Dự định làm cái gì?

Tô Á nói:

- Lam trưởng lão và mọi người có hỏi qua đại trưởng lão, thế nhưng đại trưởng lão chỉ nói lo lắng vì tương lai tộc nhân sau này mới làm như vậy, đồng thời cũng chia sẻ áp lực cho nhị vị thiếu tộc trưởng, còn những chuyện khác đại trưởng lão không chịu nói, người bảo đã đáp ứng người kia giữ bí mật!

Túc Dao thất thanh nói:

- Đại trưởng lão vì sao lại làm như vậy, chúng ta thật vất vả mới cứu ra được một bộ phận tộc nhân, vạn nhất…

- Tỷ tỷ, đại trưởng lão là người có ý thức đại cục rất cao, trước đây cũng từng dạy dỗ chúng ta, nói như vậy người làm chuyện này hẳn là có đạo lý, suy nghĩ vì tộc nhân, tỷ không cần phải quá mức lo lắng!

Tô Tuyết thoải mái nói.

- Lập tức phái người đi điều tra!

- Rõ!

Tô Á tuân mệnh rời đi.


Trong lòng Túc Dao vẫn lo lắng không thôi, không khỏi thầm nghĩ.

- Người mang theo năm hài tử rốt cuộc là ai?



Khi Vân Thiên Hà trở lại Bắc Hầu Phủ đã là lúc đốt đèn lên rồi.

Khi trở về phủ, trước tiên liền tới Tử Vân Hiên, nói cho Vân Nương tin tức hoàng đế truy tập nàng là tam phẩm cáo mệnh phu nhân, Vân Nương nghe xong cũng không tin, cho rằng Vân Thiên Hà đang ngốc nghếch nói bừa, thế nhưng cũng làm cho nàng vui vẻ tự mình đi làm chút thức ăn cho Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà vừa ăn vừa nói chuyện với Vân Nương, nhưng Vân Nương thủy chung không tin. Vân Thiên Hà không cố gắng giải thích, vừa ăn vừa hàn huyên kể lại mọi chuyện trong ngày săn bắn hôm nay, để Vân Nương nghỉ ngơi, có chút phiền muộn đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi cửa, trong lòng thầm nghĩ:

"Chờ ngày mai thánh chỉ tới, nhìn người còn tin hay không!"

Khi đi qua hành lang, nhìn thấy La Gia Anh ngồi xổm dưới tàng cây trong sân, một tay chống má không biết đang tự suy nghĩ cái gì, mà trong tay kia thì nghịch một vật gì đó, cảm thấy hiếu kỳ, Vân Thiên Hà liền bước tới gần.

Khi đi tới gần nhìn, chỉ thấy trong tay La Gia Anh đang cầm một củ khoai lang, mà tay kia cầm một thanh tiểu đao, vừa chống má lại vừa thỉnh thoảng khắc lên củ khoai lang một ít đường khắc giống như là linh kiện gì đó.

- La đại ca, huynh đang làm cái gì?

Vân Thiên Hà đứng bên cạnh La Gia Anh nửa ngày, cũng không biết hắn rốt cuộc làm gì, không khỏi mở miệng hỏi.

La Gia Anh đang đau khổ suy nghĩ về một loại vũ khí, lúc này đột nhiên nghe được có người bên cạnh, bị dọa tới giật nảy mình, lập tức đứng lên, sau khi thấy Vân Thiên Hà mới thở phào nhẹ nhõm.

- Nguyên lai là Hà thiếu gia, làm ta sợ giật nảy mình!

Vân Thiên Hà nhặt mấy củ khoai lang đã khắc thành nhiều hình đáng khác nhau trên mặt đất, nhìn một chút, hỏi:

- Huynh dùng khoai lang này làm cái gì?

La Gia Anh cầm lấy một củ khoai lang nói:

- Để Hà thiếu gia chê cười, chúng ta ở nhà trước khi chế tạo loại vũ khí mới nào đó, đều trước tiên làm khuôn đúc, chỉ là tài liệu quá quý, có lúc khuôn đúc không tốt làm lãng phí, vì vậy cha ta đã nghĩ ra một biện pháp, để chúng ta bình thường không có chuyện gì lấy khoai lang luyện tập, có thể tăng thêm thành thạo, đến lúc chân chính bắt tay vào chế tạo, sẽ không tạo thành lãng phí!


- Uhm, đây là một biện pháp tốt!

Vân Thiên Hà gật đầu, cuối cùng cũng hiểu La Gia Anh vì sao lại mang theo nhiều khoai lang như vậy, cầm trong tay một củ khoai lang bị khắc thành hình dáng giống như nguyệt nha nói:

- Đây là khuôn đúc gì?

La Gia Anh giải thích:

- Đây là đoản liêm, hoặc thân liên nỗ, ta khắc chủ yếu là luyện tập khống chế độ cong!

- A, La đại ca còn có thể làm liên nỗ?

Vân Thiên Hà nghe xong, trong lòng khẽ động, đã nổi hứng thú.

La Gia Anh nói:

- Hà thiếu gia có điều không biết, tổ tông La gia chúng ta đều là thợ rèn, cũng từng được hoàng đế tiền triều sắc phong là "Thần Công Xảo Tượng", chuyên môn chế tạo vũ khí cho quân đội triều đình, cho nên đối với các loại quy cách hình thức binh khí đều có thể chế tác, thậm chí còn phát minh ra một ít binh khí kiểu mới, tuy rằng sau thời chiến loạn đã làm cho gia tộc bị liên lụy xuống dốc, từ thời Đường tới nay cũng bị người khác xa lánh hãm hại cướp đi một số bí quyết chế tạo, nhưng đại đa số tài nghệ đều được truyền cho tới ngày nay, vì vậy đệ tử La gia chúng ta, trên cơ bản có thể chế tạo bất cứ binh khí nào hiện đang được sử dụng trong quân đội!

Vân Thiên Hà nghe được lời này, trong lòng vui mừng hỏi:

- Vậy La đại ca có thể chế tạo phong oa liên nỗ hay không?

- Phong oa liên nỗ?

La Gia Anh nghe xong, có chút nghi hoặc nói:

- Đây là một loại liên nỗ đúng không? Bất quá ta chưa từng nghe qua phong oa liên nỗ, ta chỉ biết là bạo vũ liên nỗ, đó chính là loại liên nỗ và tổ tông La gia phát minh tại tiền triều, tuy rằng từ thời Đại Đường tới nay, loại công nghệ chế tạo này đã bị cừu gia của chúng ta cướp đi, phỏng chừng là do bọn họ chế tạo ra!

Nói xong, thần sắc La Gia anh có chút ngạo nghễ.

- Bất quá, cho dù bọn người kia có cướp đi bí quyết chế tạo bạo vũ liên nỗ, cũng không có gì giỏi, người La gia chúng ta trên cơ sở ban đầu đã nghiên cứu ra được một loại liên nỗ càng mạnh mẽ hơn nhiều so với bạo vũ liên nỗ, chúng ta gọi là tru nghĩ liên nỗ, loại liên nỗ này có độ chích xác cao hơn phong oa liên nỗ mấy lần, hơn nữa khoảng cách bắn chí ít cũng ngoài một trăm hai mươi bước, số lượng lắp tên mỗi lượt bắn cũng nhiều hơn gấp đôi bạo vũ liên nỗ!

- Nhặt được bảo rồi!

Sau khi Vân Thiên Hà nghe được lời này, trong lòng hoan hô một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui