Võ Động Thiên Hà


- Chuyện cái bánh trên trời rơi xuống, từ trước tới giờ ta bảo trì thái độ hoài nghi, không nói đến Tô tiểu thư mời ta đến nói chuyện nhập cổ, còn một vấn đề ta muốn thỉnh giáo Tô tiểu thư!

Vân Thiên Hà nhìn chằm chằm vào con mắt Tô Tuyết, rõ ràng mỗi một chữ một câu nói:

- Tô Tuyết tiểu thư và Kinh Thành đệ nhất tài nữ Túc Dao có quan hệ gì?

Trong mắt Tô Tuyết nhất thời hiện lên một tia kinh dị, lướt qua cực nhanh, thế nhưng vẫn bị Vân Thiên Hà vững vàng bắt được.

Chỉ thấy khuôn mặt Tô Tuyết giãn ra, nhẹ nhàng cười nói:

- Tiểu nữ tử và Túc Dao tiểu thư cùng nhau ra đời, trước đây khi nàng từng du lịch Giang Nam, đã có vài lần giao lưu, tuy rằng có biết nhau, nhưng không quá quen thuộc, vì sao công tử lại hỏi như vậy?

Vân Thiên Hà nói:

- Tuy rằng hai người khác nhau, khí chất hiển hiện ra cũng không đồng nhất, thế nhưng...

Nói tới đây, Vân Thiên Hà dừng một chút, quan sát con mắt hơi co rút lại của Tuyết Dao, liền cười nói:


- Nhưng là các người đều quá mức hoàn mỹ, mỹ lệ tới mức ta muốn tránh xa, hơn nữa đều là tiểu mỹ nhân, ta nghĩ tự nghiên là có quan hệ, thậm chí là rất thân thuộc, nàng nói có đúng hay không?

- Lẽ nào hắn thực sự có thế nhìn ra được cái gì sao?

Trong lòng Tô Tuyết âm thầm giật mình, đôi mắt đẹp quét qua nhìn Vân Thiên Hà vài lần, phong tình vạn chủng, nét mê hoặc kia làm cho tâm trí người khác phải trông ngóng, nhẹ nhàng cười nói:

- Nam tử trên đời, nhìn thấy nữ tử như ta đều si mê lưu luyến, tình khó tự giữ, mà công tử đối với ta lại không dám tới gần, lúc nào cũng cảnh giác, quả thực công tử khác với người bình thường, tìm một người không bị mỹ sắc mê hoặc như công tử đê hợp tác, ngược lại phù hợp với tâm ý tiểu nữ tử!

Lại nhắc tới việc nhập cổ, đây mới là chuyện Vân Thiên Hà nghi hoặc lớn nhất, hắn không nói, chỉ dùng đôi mắt tinh tường nhìn dung nhan Tô Tuyết đang dần dần có vẻ mông lung, tựa hồ như ảo mộng.

Tô Tuyết trong nháy mắt này, đột nhiên cảm giác được toàn thân băng lãnh, trong lòng hơi có chút kinh hoàng, nàng nhìn vào con mắt Vân Thiên Hà, tại thời khắc này giống như đi trong đêm tối vô tận đột nhiên chiếu xuống một tia sáng, khiến nàng tại tia sáng rực rỡ này bao phủ, có cảm giác không chỗ nào chạy trốn, liền vội vàng quay mặt đi, muốn lảng tránh cái nhìn của hắn, loại cảm giác kinh dị này khiến nàng không dám đối mặt nhìn thẳng với hắn.

Nhưng vào lúc này, Vân Thiên Hà nhìn nàng, đột nhiên bắt đầu chậm rãi hướng đến gần nàng, Tô Tuyết có chút kinh hoàng, không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước, nói:

- Công tử, người... công tử, người muốn làm gì...


Lúc Tô Tuyết lùi lại phía sau, rất nhanh đã lùi tới tận tường, nàng dựa lưng vào mặt tường, nhìn khuôn mặt Vân Thiên Hà đang dần dần tiếp cận, gương mặt mang theo hai đoa hoa đỏ hồng, có chút phẫn uất giận dữ. - .

- Hắn muốn phi lễ chính mình sao?

Nhưng lòng kìm nén ý niệm muốn xuất thủ với hắn, Tô Tuyết quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt khiến nàng phải run rẩy sợ hãi kia, tại lúc khuôn mặt của hắn đang càng lúc càng tới gần, tim nàng tựa hồ như đập nhanh hơn, hô hấp cũng không thông thuận, trong lòng nghĩ, nếu như hắn thực sự khinh bạc chính mình, cho dù bị bại lộ thân phận đi nữa, nàng cũng muốn... Giết hắn...

Chỉ là khi khuôn mặt kia cách khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết nào của nàng chỉ còn một ngón tay liền mạnh mẽ dừng lại, đôi con ngươi tinh hàn nhìn thẳng nàng hồi lâu, chợt nghe thanh âm của hắn truyền tới:

- Đây không phải là khuôn mặt thật của nàng!

Tô Tuyết nghe vậy, trong lòng chấn động mãnh liệt, giống như bị một chiếc búa tạ mạnh mẽ đánh vào trong tâm khảm nàng, trong lòng nàng không từng tạo nên rung động mạnh mẽ, khiến cho khuôn mặt vốn mang theo hai đóa hoa hồng nở rộ, trong nháy mắt biến thành trắng bệch.

Thấy thần tình của Tô Tuyết, Vân Thiên Hà đã chứng thực được suy đoán của chính mình, thần sắc đạm mạc, thản nhiên trở lại chỗ ngồi!

Bất quá đang suy nghĩ lại thời điểm nhìn thấu khuôn mặt tựa như mông lung mờ ảo của Tô Tuyết, trên trán lộ ra một tia tinh linh chi khí, mà lúc này báo tuyết tựa hồ như con người bắt được của quý, mạnh mẽ nhảy lên, để toàn bộ cơ thể nó cuộn tròn trong lòng Vân Thiên Hà, để hắn tùy ý vuốt ve bộ lông trắng như tuyết, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên ô ô vô cùng thoải mái.


Vân Thiên Hà suy nghĩ, xem ra cỗ tinh linh chi khí trong cơ thể chính mình đối vói dị thú có lực hấp dẫn trí mạng, trách không được gần đây vô luận là đi tới nơi nào, chỉ cần đưa tay che mắt nhìn trời, luôn luôn nhìn thấy Vân Tường bay trên cao nghìn trượng theo sát chính mình, nếu như trước đó báo tuyết lộ ra địch ý với chính mình, rất có thể phát động công kích mà nói, sợ rằng không cần chính mình động thủ, Vân Tường nhất định sẽ trước tiên lao xuống chiến đấu với báo tuyết, bất quá trong lòng Vân Thiên Hà thực sự muốn nhìn tình cảnh Vân Tường và tinh thú thượng đẳng chiến đấu như thế nào.

Tô Tuyết chỉnh lý lại dung nhan thất thố, phiêu phiêu đi tới, nàng nhìn Vân Thiên Hà, hơi chu cái miệng xinh xinh, lại không biết nên nói cái gì, vừa rồi hắn tạo ra trong lòng nàng chấn động mãnh liệt, cho tới giờ nàng vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Vân Thiên Hà uống một ngụm trà, buông chén ra, thản nhiên nói:

- Lai lịch và bối cảnh của ta, sợ rằng Tô Tuyết tiểu thư đã sớm nắm hết trong tay, trong lòng hiểu rõ, lần này việc Thịnh Tuyết Lâu chỉ sợ không phải là chuyện ngẫu nhiên, bằng không dựa vào cái gì các ngươi lại muốn hợp tác với một mao đầu tiểu tử không có tới một phân tiền như ta, loại chuyện như thế này cho dù là ai cùng cảm thấy không ổn thỏa!

- Tỷ tỷ nói quà nhiên không sai, người này còn trẻ nhưng tâm trí hơn người, lúc nào cũng tỏa ra một cỗ khí tức thần bí, ngay cả bọn ta cũng không thể nhìn rõ được, mà hắn dĩ nhiên có thể biết được ta đang dịch dung, nói không chừng hắn đã biết được lai lịch bối cảnh chúng ta, việc này nên làm như thế nào cho phải, nên tìm tỷ tỷ thương nghị đối sách hay là đề phòng ngừa vạn nhất, hiện tại liền...

Tô Tuyết ổn định lại tinh thần, tâm tư lập tức chuyển động cực nhanh, trong lúc nhất thời có chút do dự bất định.

Vân Thiên Hà nhìn thấy thần tình lưỡng lự do dự trên mặt Tô Tuyết, cũng không cho nàng thời gian tự suy nghĩ, lại nói:

- Tại Kinh Thành này, phe phái san sát, không có một thế lực lớn che chở phía sau, các ngươi tuyệt đối không thể thuận lợi khai trương một Thịnh Tuyết Lâu quy mô xa hoa như vậy, trong mấy phe phái lớn tại Kinh Thành, bài trừ nam bắc phái ra, các ngươi chỉ có thể dựa vào phương thế lực hoàng tử bình thường hành sự cực kỳ hạ thấp, nhưng là tuyệt đối không phải là đại hoàng tử đang có cường thế, cũng không phải là nhị hoàng tử nhu nhược vô năng luôn đi theo sau cái mông đại hoàng tử, như vậy cũng chỉ có tam hoàng tử thường ngày biểu hiện có chút kém cỏi, không bị bất cứ kẻ nào chú ý, nếu như các ngươi có thể kéo ta vào nhập bọn, đối với hắn mà nói, tự nhiên có chỗ tốt rất lớn!

- Ngươi làm sao biết được những chuyện này?

Tô Tuyết càng nghe càng kinh hãi, nàng thực sự không nhịn được nội tâm khiếp sợ, bật thốt ra, nhưng sau khi nói nàng liền hối hận rồi.


Vân Thiên Hà đương nhiên biết rõ những chuyện này, trước đây khi còn ờ tại Lợi Châu, không thiếu những tư liệu từ chỗ Đường Linh Vũ tìm hỏi về tính cách thái độ của ba vị hoàng tử, tuy rẳng hiện tại đã tới Kinh Thành, hắn vẫn chưa từng gặp mặt đối với ba vị hoàng tử này, thế nhưng đối với tình huống của bọn họ, hắn đã sớm hiêu biết rõ ràng, hơn nữa đối với tình thế trước mắt cũng rất lý giải, có thể suy đoán ra được đến đây cũng không có gì là kỳ lạ.

Mà khi nghe được Tô Tuyết xác nhận, Vân Thiên Hà nở nụ cười, quả nhiên là vị tam hoàng tử ít nói, nhưng tâm cơ lại thâm trầm. Đường Linh Vũ không chỉ một lần nhắc tới hắn, Đại hoàng tử bình thường tiến cung ưa thái độ làm người hảo hiệp sảng khoái, nhị hoàng tử tuy tính cách nhu ngược vô năng một chút, thế nhưng bụng dạ hiền lành, ở chung coi như hòa hợp, nhưng không thích nhất chính là tam hoàng tử, tuy rằng người này thông minh, ít nói, lúc nào cũng làm cho người khác có cảm giác đầy tâm sự, vì vậy các hoàng tử công chúa không thích gặp tam hoàng tử cho lắm, về phần tứ hoàng tử, chỉ là một tiểu hài tử bốn tuổi mà thôi, Đường Linh Vũ không đề cập tới, tạm thời không cần quan tâm.

Bất quá sau này Vân Thiên Hà bài trừ tứ hoàng tử bốn mối này ra ngoài, tiến hành phân tích hành động tính cách của ba vị hoàng tử, cuối cùng suy đoán xem người nào có cơ hội giành được ngôi cao nhất thì phát hiện ra cơ hội phía tam hoàng tử sợ rằng lớn nhất.

Không đợi Tô Tuyết mở miệng, Vân Thiên Hà chậm rãi nói tiếp.

- Tuy rằng tam hoàng tử trầm lặng một chút, không được các hoàng tử công chúa khác ưa thích, thế nhưng hắn có bối cảnh người cậu Quang Vinh quốc công, dưới còn có Nội thị, đốc sát đẳng quan chức, mặc dù nhìn qua có vẻ như không có thực quyền gì, nhưng trên thực tế tuyệt đối là một thế lực không thể khinh thường, mặc dù đại hoàng tử độc chưởng Tây quân, lại có người nắm giữ hai bộ môn quan trọng hết sức ủng hộ, những cuộc tranh đấu giữa các phe phái, thế tất phải liên lụy bản thân vào trong đó, chỉ có một mình tam hoàng tử không thèm đếm xỉa tới, làm người tương đối bí ẩn, không quá bị người khác chú ý, ví dụ như bí mật chiêu nạp kỳ nhân dị sĩ khắp nơi trên toàn quốc, mở cửa hàng kinh doanh, thanh lâu, tửu lâu, bố trí tổ chức tình báo cơ sở ngầm và vân vân!

Tô Tuyết bị lời nói của vị thiếu gia trước mắt này làm cho triệt để ngây người, những lời này, có thể nói đã đâm trúng vào điểm yếu hại nhất của các nàng, làm cho nàng có một loại cảm giác đứng trước mặt hắn, các nàng căn bản không có bất cứ bí mật nào đáng nói.

- Ngươi đã biết nhiều như vậy thì ngươi sẽ làm như thế nào?

Mất một lúc lâu Tô Tuyết mới bình ổn được nội tâm kinh ngạc, hít một hơi thật sâu, thở ra một ngụm lan hương, mở miệng ngọc hỏi.

Vân Thiên Hà nhẹ nhàng cười, đôi mắt nhìn Tô Tuyết, đầy hứng thú nói:

- Muốn ta gia nhập cũng có thể, nhưng ta muốn chia xẻ bốn thành tiền lời các ngươi thu được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui