Vân Thiên Hà cưỡi Vân Bôn đi trên đi ở trên đường, cúi đầu trầm tư suy nghĩ chuyện tham gia săn bắn năm ngày sau.
Hoàng thượng đích thân điểm danh hắn, làm cho trong lòng Vân Thiên Hà rất nghi hoặc, có lẽ Đường Linh Toa không làm chuyện nhàm chán như vậy, rốt cuộc là người nào nhắc tới tên chính mình vào lỗ tai hoàng thượng đây?
Ngày hôm nay tại Tĩnh Vương Phủ, không nhìn thấy Đường Linh Toa, cũng không nhìn thấy Đường Linh Vũ, trong lòng Vân Thiên Hà cảm giác cổ quái, cũng nhiều ít có chút tiếc nuối, duy nhất một người bẳng hữu là tiểu vương gia, song phương rất khó khăn mới gặp mặt nhau một lần, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phần tình cảm hữu nghị này sẽ dần dần phai nhạt.
Mà Đường Linh Toa cũng không gặp mấy tháng liền, trong lòng có vài phần tưởng niệm, như vậy làm cho Vân Thiên Hà hơi có chút ngoài ý muốn, nữ hài tử mỹ lệ dũng cảm ngay thẳng này không biết từ lúc nào đã đi vào trái tim chính mình, cư nhiên không phát hiện ra.
- Thiên Hà huynh, Thiên Hà huynh dừng chân...
Vân Thiên Hà đang cúi đầu suy nghĩ, để cho Vân Bôn tự mình bước đi trên đường cái, Vân Bôn rất thông minh, biết đường trở về, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng hô hoán, liền dừng suy nghĩ lại, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Lạc Như Đồ lúc này cùng đang cưỡi ngựa đi phía sau, bên cạnh hắn còn có bốn vị gia tướng bảo vệ xung quanh một chiếc xe ngựa, rèm cửa số xe ngựa hơi nhấc lên một chút, nhìn thấy hắn quay đầu liền lập tức thả xuống, Vân Thiên Hà đoán hẳn là muội muội Lạc Như Sương của Lạc Như Đồ.
- Di, Như Đồ huynh, ngươi đây là rời phủ nha?
Vân Thiên Hà nhẹ kẹp bụng ngựa, Vân Bôn liền thà chậm vó, quay đầu nhìn sang Lạc Như Đồ đã đến bên cạnh, Ccng hắn chạy song song chầm chậm.
Lạc Như Đồ gặp được Đồ Thiên Hà trên đường, cũng có vẻ tương đối vui mừng, thuận miệng nói:
- Thiên Hà huynh đệ, ngu huynh lần này định tới Quách phủ, bái phỏng Dự Chương huynh. Thiên Hà huynh đệ muốn đi đâu?
- A, ta vừa mới từ Tình Vương Phủ ra. chuân bị về phủ đây! Vân Thiên Hà trả lời.
Lạc Như Đồ nói:
- Thiên Hà huynh đệ, mấy tháng không thấy, nếu như ngươi không có chuyện gì, không bằng cùng với ngu huynh đồng hành, chúng ta tới bái phỏng Dự Chương huynh một chút, chuyện lần trước, Dự Chương huynh cũng muốn tìm cơ hội gặp mặt ngươi nói chuyện, nhưng vẫn chưa được, hiện tại trùng hợp, không bằng hôm nay đi, ý Thiên Hà huynh đệ như thế nào?
- Khụ, khụ...
Đúng lúc này, trong xe ngựa đột nhiên truyền tới tiếng kho khan của nữ hài tử cố ý phát ra, hình như có ý tứ muốn thị uy ngăn cản.
Vân Thiên Hà vừa nghe, cười cười nói:
- Ngày hôm nay tiểu đệ còn có chuyện, không bằng ngày khác tiểu đệ làm chủ, sẽ mời Dự Chương huynh và Như Đồ huynh nâng cốc nói chuyện, tâm sự thoải mái một lần!
Lạc Như Đồ nghe xong, hơi tiếc nuối gật đầu, ngược lại nghĩ tới một việc nói:
- Thiên Hà huynh đệ, lần trước khi ngươi tới bái phỏng, rốt cuộc là sử dụng phép thuật gì, có thể làm cho gia gia làm theo y như lời ngươi nói, mấy ngày liền thường xuyên nhắc tới ngươi, gần đây còn phát giận nói ta không chịu tới quý phủ chơi, không bằng ngày mai làm phiền Thiên Hà huynh đệ lại đến phủ nhà ta một chuyến?
Vân Thiên Hà gật đầu, trong lòng cười thầm, quả nhiên là một con trùng rượu lâu năm, không cần nghĩ liền đoán được bình rượu hắn tặng đã có tác dụng rồi, bằng không Lạc Khai Dương không có việc gì làm sao nhắc tới hắn đây?
Lại hàn huyên vài câu, đi nửa đoạn đường, nhân một đoạn đường vòng, sau khi ôm quyền thi lễ, Vân Thiên Hà liền chia tay mỗi người đi một ngả.
Vân Thiên Hà cưỡi ngựa đi trên đường, mới đi không xa, liền nghe được tiếng động chiêng chống ngay ở phụ cận, nghĩ thầm có thể là cửa hàng nhà ai đó mở tiệc khai trương, đang làm hoạt động chúc mừng ai đó, cũng không dự định tham gia náo nhiệt, tiếp tục đi về phía trước. Bất quá tiếp tục đi được một đoạn đường, vòng qua một chỗ quẹo, mới phát hiện ra tiếng chiêng chống náo nhiệt kia ngay tại trên đường chính mình trở về phủ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa có rất nhiều tụ tập vây xung quanh một tòa nhà sơn đỏ kết hoa rực rỡ, trước cửa bảng hiệu treo hồng hoa, dùng vải đỏ bao phủ, chuẩn bị yết hồng kinh doanh ba tầng lầu, đều rất ồn ào náo nhiệt.
Vân Thiên Hà chú ý tới, những người tụ tập phía trước tòa nhà này, đại đa số đều có tuổi tác còn rất trẻ, khí thế ngất trời nghị luận cái gì là "phao đầu thải", "đệ nhất mỹ nhân", "đặc biệt giai tân", các loại đề tài khác nhau, có vẻ vô cùng hưng phấn, chỉ là nhìn nhãn thần cấp thiết của những người này, có thể thấy được chính là muốn ăn uống, xem ra nhà hàng vừa mới khai trương này rất hiểu cách quảng cáo và tuyên truyền rộng rãi như thế nào, cũng rất tạo thế.
Bất quá các loại sinh ý của cửa hàng vừa mới khai trương, cho dù nhìn có náo nhiệt hơn nữa, có hoạt động bán hàng hạ giá, Vân Thiên Hà cũng không khơi dậy nổi hứng thú, ngược lại nghĩ rất buồn chán, vì vậy liền giục ngựa né sang một bên muốn vượt qua. Bạn đang đọc truyện được tại
- Mau nhìn, đi ra rồi, đi ra rồi...
Đúng lúc này, trên lầu hai tòa nhà, một cánh cửa mở ra, một nữ tử mặc quần áo hoa màu xanh nhạt, vóc người gợi cảm xinh đẹp, trên mặt che lụa mỏng màu xanh, trong tay cầm một chiếc tú cầu màu đỏ thẫm, bên cạnh nàng còn có hai vị thị nữ lớn lên rất xinh đẹp mỹ lệ, nhất thời làm cho đám người bên dưới giống như những con gà chọi sắp vào cuộc đấu, đều kích động kêu ta, tình cảnh có chút náo loạn.
Sau khi nữ tử áo xanh này đi ra, dùng đôi con mắt đen nhánh quét nhìn xung quanh một chút, nhưng nhãn thần đảo qua Vân Thiên Hà đang giục ngựa muốn lướt qua, chưa từng liếc mắt nhìn nàng lấy một lần, đột nhiên nhãn thần liền dừng lại tại chỗ, nhìn thấy hắn đang sắp rời khỏi, liền mạnh mẽ ném tú cầu trong tay đi.
Đám người bên dưới lúc này triệt để yên tĩnh lại, rất nhiều người đều giơ cao hai tay, ngửa đầu, hy vọng tú cầu kia có thể rơi xuống đầu chính mình, đoạt được tú cầu.
Thế nhưng tú cầu kia tựa hồ như có một con mắt, thẳng tắp từ phía trên đầu đám đông bên dưới bay qua, dư thế không giảm, hơn nữa tốc độ bay rất nhanh, hình như phía sau có cơn gió nhẹ tinh nghịch thổi, giống như quả thiết cầu bay về phía Vân Thiên Hà đang giục ngựa tăng tốc xa xa.
Thời điểm Vân Thiên Hà giục ngựa vượt qua, cảm giác tú cầu kia cư nhiên bay về phía chính mình, hơn nữa dư thế không dứt, giống như quả thiết cầu vậy, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ nữ tử này khống chế lực lượng rất tốt, cư nhiên có thể ném một quả tú cầu nhẹ như vậy tới tận chỗ chính mình, xem ra nữ tử này chắc chắn có công phu rất cao.
Nhưng mắt thấy tú cầu kia bay về phía chính mình, trong lòng Vân Thiên Hà rất không hiểu, nhanh chóng liếc mắt nhìn nữ tử trên lầu hai kia, bàn tay xua nhẹ, tú cầu giống như bị một bức tường không khí cản lại, tốc độ dần dần chậm rãi, ngay khi cách hắn chỉ còn chừng một thước, đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Ném trượt rồi, hay là có ý định ngăn cản đây?
Lúc này tất cả mọi người đều quay sang không giải thích được trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, có ước ao, cũng có đố kỵ, thậm chí có ánh mắt như phun lửa, hận không thể cắn xé hắn nuốt vào trong bụng.
Cũng có người lên tiếng nghị luận.
- Tiểu tử này là ai nha? Rốt cuộc hắn có hiểu quy củ hay không, tú cầu kia bay tới người nào chính là người đó đoạt được, há có thể tùy ý ngăn trở?
- Buồn bực, đệ nhất mỹ nhân muốn tìm một giai tân, như thế nào lại chọn một mao đầu tiểu tử chưa dứt sữa, tiểu tử này rõ ràng ngay cả quy củ cơ bản nơi Phong Nguyệt cũng không hiểu!
- Hắc hắc, hay là tiểu tử này là một chim non, có thể bối rối ngượng ngùng!
Đúng lúc này, trong tòa nhà kia có mấy tên hào nô thân thể khỏe mạnh chạy ra, nhanh chóng tới trước người Vân Thiên Hà, ngăn cản lối đi.
Một vị hào nô rất lễ phép ôm quyền nói:
- Vị tiểu ca này, dựa theo quy củ của chúng ta, chỉ cần tú cầu bay về phía người nào, mặc kệ ngươi đón hay là không đón, hoặc có ý định ngăn cản, nhưng đều tính ngươi là người được chọn, coi như là giai tân đặc biệt thứ nhất của tiểu thư chúng ta, mà khởi đầu tốt đẹp của chúng ta cũng là do tiểu ca ngươi tự mình đến yết biển, xin mời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...