Túc Tĩnh Vương tựa hồ đối với lời giải thích này của Vân Thiên Hà có chút bán tín bán nghi, trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, nhưng chỉ thấy nhẳn thần biểu tình vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra bất luận điều gì dị thường hoặc mánh khóe, cũng đành thôi, nói:
- Ngươi muốn như vậy, rất tốt, ở Kinh Thành đối đãi xử sự đích xác phải cẩn thận hơn nhiều lắm, thi hương năm nay ngươi có ý tham gia hay không?
- Tham gia thi Hương?
Vân Thiên Hà sửng sốt, lập tức đáp:
- Tiểu tử cũng chưa từng học qua binh pháp chiến lược, cũng không hiểu bài binh bố trận, chỉ quen biết vài chữ mà thôi, không có một thân vũ lực, vì vậy không có dự định tham gia!
- Tuy rằng ngươi không hiểu bày binh bố trận, binh pháp chiến lược, thế nhưng ngươi biết bày mưu tính kế, như vậy đã đủ rồi, hiện tại trong các đệ tử Trấn Bắc quân, không có bao nhiêu người tài, mưu sĩ tài năng quả thực khó tìm a!
Túc Tĩnh Vương liếc nhìn Vân Thiên Hà, đột nhiên than thở.
Trong lòng Vân Thiên Hà thầm nghĩ, nghe khẩu khí Túc Tĩnh Vương tựa hồ là muốn cho chính mình gia nhập vào trong quân làm mưu sĩ lịch lãm, bất quá hắn không có hứng thú này, vì vậy giả ngu nói:
- Đại Đường chúng ta nhân tài đông đúc, sắp tới sắp tổ chức thi Hương, hẳn là có thể tìm được người tài, Vương gia không cần phải lo lắng quá nhiều!
Trên mặt Túc Tĩnh Vương hiện lên vẻ không đồng ý, nói:
- Nam nhi không biết vì nước vì dân, đền đáp quốc gia, một thân bản lĩnh có tác dụng gì?
- Vì nước vì dân cũng không nhất định cần phải tòng quân, cũng có thể làm nhiều chuyện khác nha, ví dụ như làm thương nghiệp nộp thuế, giàu có quốc khố, chỉ cần không rơi vào túi tiền tham quan ô lại, lúc đó chăng phải gián tiếp vì nước vì dân, lại ví dụ như phát sinh sáng tạo nghiên cứu, ví dụ như... Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Được rồi, không cần phải nói nữa!
Túc Tĩnh Vương vừa nghe những lời này, có vẻ vô cùng không đồng ý, phất tay ngắt lời nói:
- Chí hướng của ngươi không có ở đây, bản vương cũng không bắt buộc, lui ra đi!
- Dạ, tiểu dân xin cáo lui!
Vân Thiên Hà thấy Túc Tĩnh Vương phát hỏa, nhất thời tim đập nhanh hơn, khí huyết bốc lên, hơn nữa có một cỗ khí tức Tông Sư ẩn lộ, loại áp lực cực kỳ mạnh mẽ này, thiếu chút nữa làm hắn thở không nổi, trán toát mồ hôi, liền nhanh chóng hành lễ lui ra.
Ra khỏi phòng khách, đi được khá xa, cái cảm giác máu huyết bốc lên mới dần dần bình ổn lại.
Tông Sư giận dữ, khí thế ngập trời, quả nhiên không phái là nói đùa. Vân Thiên Hà tự hỏi chính mình đã hai kiếp làm người, ứng phó loại tình cảnh như vậy, hoàn toàn thành thạo, hơi thở không loạn, tim không đập nhanh, thế nhưng hiện tại hắn mới phát hiện ra, trong nháy mắt nhìn đến Túc Tĩnh Vương tức giận tỏa ra khí thế Tông Sư mãnh liệt, cùng với uy áp của thượng vị giả, khí phách vương giả, để trong lòng hắn sinh ra một tia khiếp đảm.
Đây chính là khí thế của vương bá, ngày hôm nay Vân Thiên Hà mới chân chính thể nghiệm lần đầu tiên, hắn đột nhiên phát hiện ra, chính mình cần phải trải qua một đoạn thời gian ma luyện trong máu và lửa, cùng với kháo nghiệm giữa sống và chết, chỉ có như vậy mới có thể thong dong đối mặt với vương bá khí do Tông Sư này phát ra.
Khi đi ra khỏi biệt viện, ngẫm lại Đỗ Chi Lương hẳn là còn đang lo lắng chờ đợi tại Duyệt Phong Lâu, mà Ẩm Tinh Kiếm vẫn còn đang để trong Bắc Hầu Phủ, trò đùa kia cũng đã đủ rồi, đến lúc để trả thanh kiếm lại cho gia hỏa kia, nhưng cứ như vậy chiều tối nhất định sẽ có trò hay.
Đi được một đoạn, Vân Thiên Hà bỗng nhiên cảnh giác, trong vương phủ này, thế nào lại có người theo dõi chính mình, sau đó suy nghĩ một chút, chỉ cười cười, không tiếp tục để ý tới, tiếp tục bước về phía cửa lớn.
Khi đi tới gần cổng chính, cảm giác được phía sau có một cỗ khí tức đầy tính công kích áp tới, nhưng cỗ khí tức này không mạnh lắm, Vân Thiên Hà không xoay người lại, chỉ bước một bước Phương Thốn Bộ, tại thời điểm một kích kia đánh tới, trực tiếp né qua, khi định thân lại, thấy là một nữ hài tử che mặt, vì vậy liền nói:
- Tiểu quận chúa, còn chơi một chiêu đánh lén này, đã không còn mới mẻ nữa rồi, tiểu dân còn có việc, sẽ không cùng ngươi chơi!
Nói xong liền tiếp tục bước đi, thế nhưng khi nhấc chân lên, nữ hài tử che mặt kia tựa hồ còn không thôi, cũng không mở miệng nói câu nào, lại một lần nữa xông lên, tỏa ra một làn gió thơm, mà trong đôi bàn tay trắng trẻo hồng hồng, ngược lại tăng thêm vài phần kình lực, ẩn chứa có một cỗ phong mang xuyên thấu.
"Hừ? Không đúng!" Người này không phải là Đường Linh Toa, nếu như Đường Linh Toa mà nói, quyền kình công kích chính mình hẳn là lực lượng xuyên thấu cương đại hơn hẳn kình khí, chứ không phải là loại phong mang kình lực như vậy.
Người này còn chưa tấn cấp Võ Sư, là ai đây? Trong vương phủ này, Vân Thiên Hà nhớ kỹ hình như chính mình chưa từng đắc tội với bất cứ nữ hài tử nào, ai sẽ xuất thủ hướng về chính mình?
Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, đôi bàn tay trắng hồng đã kéo tới, Vân Thiên Hà cũng không dám hạ thủ quá nặng, nghiêng người chuyển động, lướt qua đôi bàn tay trắng hồng đẩy mạnh một cái, lập tức phá đi thế tiến công của nàng, lại tiếp tục kích một chưởng vào bả vai, nữ hài tử này hừ nhẹ một tiến, liên tục lui lại phía sau, thế nhưng không thể đứng vững được, té ngã xuống đất.
- Đắc tội rồi!
Vân Thiên Hà cũng không có ý muốn biết nữ hài tử này là ai, hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, sau khi ôm quyền tạ lỗi, liền nhanh chóng bước đi.
- Quả thực là một tên ghê tởm!
Lúc này, nữ hài mới đứng dậy, nhìn theo bóng lung Vân Thiên Hà bỏ đi, dậm chân vài cái, sau đó hướng về một phía nói:
- Toa Toa, còn không mau đi ra, gia hỏa đó cư nhiên dám khi dễ ta, để cái mông người ta rơi đau quá mà!
- Hì hì, Tiểu Vận Vận, ta nói không sai đúng không, ngươi còn không chịu tin, gia hỏa đó chính là một đầu gỗ, sao hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc.
Nói xong, chỉ thấy Đường Linh Toa cười hì hì từ trong một gian phòng bí mật đi ra.
Thấy Đường Linh Toa xuất hiện, nữ hài che mặt đưa tay kéo khăn che mặt xuống, nhất thời lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo động lòng người, khuôn mặt như bức tranh, màu da sáng bóng, mũi dọc dừa, đôi môi đầy đặn hồng nhuận gợi cảm. Lúc này, đôi con mắt xinh đẹp đảo quanh, linh động có thần, ẩn hiện một loại ý mị câu hồn đoạt phách, mặc dù nhìn qua mới chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng trên người nàng mơ hồ toát ra một loại khí thế tôn quý, chỉ liếc nhìn đã biết rõ nữ hài tử bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng. Nữ hài này chính là tiểu nữ nhi An Bình công chúa của hoàng đế Đại Đường Quốc.
Bất quá vẻ tuyệt sắc của Đường Linh Toa cũng không hề kém hơn so vói vị An Bình công chúa này, hai nữ đứng chung một chỗ, nghiễm nhiên giống như một bức tranh vẽ hai nữ tử đẹp tựa thiên tiên, khiến người khác vừa ngắm nhìn liền liên tưởng ý cảnh vô hạn.
An Bình công chúa và Đường Linh Toa cười đùa nói chuyện với nhau, đôi mắt đẹp của An Bình công chúa đảo quanh, hiện lên một tia giảo hoạt, nói:
- Toa Toa, ngươi nói cái tên kia làm muộn nê hoàn và món thịt nướng quả thực là mỹ vị nhân gian, người ta thực sự muốn nếm thử, ngô... Ta muốn ăn vịt nướng, cá nướng, thỏ nướng.
- Ngươi một con mèo nhô tham ăn, chỉ có biết ăn thôi! Đường Linh Toa vừa nghe, đảo mắt liếc nhìn, nói:
- Ta đã thực hiện hứa hẹn, hiện tại ngươi đã gặp qua người ta rồi, muốn hắn giúp ngươi làm đồ ăn, chính mình nghĩ biện pháp đi!
Nói xong, Đường Linh Toa liền bỏ đi.
- Ai nha, tỷ tỷ tốt, người đừng đi mà, ngươi mau nói cho ta biết, thế nào mới có thể để hắn làm cho ta ăn, cùng lắm thì ngươi có điều kiện gì, người ta đều đáp ứng là được!
Đường Linh Vận lôi kéo cánh tay Đường Linh Toa làm nũng, Đương Linh Toa bị nàng ta dây dưa không có biện pháp, đành nói:
- Thế nhưng, chúng ta cũng không có cách nào đi ra ngoài săn thú, phụ vương khẳng định không đồng ý, hơn nữa hắn còn không nhất định cùng chúng ta đi, cho dù đi cũng không nhất định làm cho chúng ta, nếu như dùng thân phận bắt buộc hắn, như vậy hắn sẽ càng không thích, nhất định sẽ ghét ta mất!
- Vậy thì làm sao bây giờ nha, nếu không ngươi dẫn ta đi cầu Vũ ca ca, Vũ ca ca quan hệ với hắn rất tốt, nói không chừng mời Vũ ca ca đứng ra, hắn nhất định sẽ đáp ứng!
Đường Linh Vận mím đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận đáng yêu, thực sự làm cho người khác hận không thể hôn lên một cái, quá mức gợi cảm rồi!
Nghe xong những lời này, Đường Linh Toa bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhất thời nhãn thần sáng lên, nói:
- Có biện pháp rồi!
- A. nói mau nói mau, là biện pháp gì?
Đường Linh Vận nghe được, lập tức vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé, cấp thiết hỏi.
Đương Linh Toa ghé vào bên tai An Bình công chúa, nói thầm vài câu. An Bình công chúa nghe được vô cùng hưng phấn, khoa chân múa tay kêu lên:
- Thật tốt quá, làm như vậy đi, thực sự làm người ta chờ mong mỹ vị kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...