*Tiểu bạch kiểm = mặt trắng nhỏ: đại khái là trai bao ấy
Trang Nhã Khinh ẳm đứa bé lên. Bé trai mười tuổi hơi nặng. "Tiểu Hổ, con lại nặng đấy."
"Con cao lên nữa. Mẹ, mẹ có khỏe không, lâu rồi cũng không có tới thăm con."
"Ha ha, là lỗi của mẹ. Tiểu Hổ này, con gọi mẹ là mẹ nuôi thì tốt hơn đấy." Trang Nhã Khinh tinh tường thấy lúc Tiểu Hổ chạy tới gọi cô là mẹ, ánh mắt những người đó, toàn bộ đều là không thể tin rằng Trang Nhã Khinh sẽ có một con trai lớn như vậy.
Nhắc tới cũng không thể nào, Trang Nhã Khinh cũng chưa tới mười tám tuổi, con trai mười tuổi, tám tuổi có thể sinh con sao?
"Dạ, mẹ nuôi."
"Lúc này mới ngoan." Trang Nhã Khinh ẳm Tiểu Hổ, giới thiệu cho Cố Triệt. "Tiểu Hổ, đây là cha nuôi của con."
"Con không muốn gọi chú ấy là cha nuôi." Từ trước đến giờ Tiểu Hổ luôn nghe lời, không biết sao lúc này không nghe lời.
"Tại sao?"
"Cha Tiểu Hổ chỉ có một." Tiểu Hổ kiên định nói ra.
"Ha ha, Tiểu Hổ, cha khác cha nuôi. Giống như mẹ và mẹ nuôi cũng không giống nhau, có hiểu hay không? Vợ sau này của cha con ấy, con có thể gọi cô ấy là mẹ. Nhưng chồng của mẹ nuôi, con phải gọi là cha nuôi." Trang Nhã Khinh kiên nhẫn nói.
Nhưng mặc kệ Trang Nhã Khinh nói như thế nào, Tiểu Hổ vẫn không gọi. Hơn nữa, Tiểu Hổ lại nói: "Tại sao mẹ không chịu làm mẹ của con?"
"Khụ. . . . . . Mẹ nuôi có gia đình riêng nên không thể làm mẹ con được." Trang Nhã Khinh thật sự không biết nên nói như thế nào với Tiểu Hổ, ẳm Tiểu Hổ đi đến trước mặt Dịch Nham vừa đi vào.
"Dịch đại ca, thật vui vì anh có thể có đến." Trang Nhã Khinh nói.
Dịch Nham ẳm Tiểu Hổ, anh chỉ biết Tiểu Hổ chắc chắn đã nói gì đó, mà lại là lời không nên nói. Lúc ở nhà, Tiểu Hổ không chỉ một lần nói muốn Nhã Nhã làm mẹ của bé. Nhưng. . . rất rõ ràng là không khả năng. "Em cũng gọi anh là Dịch đại ca rồi, còn là mẹ nuôi của con trai anh, tại sao anh có thể không đến chứ?"
"Ha ha, đúng rồi. Đi vào dạo một chút đi. Chỗ này của em cũng không có nơi nghỉ ngơi, đừng trách em sơ suất nhé."
"Không sao."
"À, đúng rồi, đây là bạn trai của em, Cố Triệt. Đây là Dịch Nhan, Thị trưởng Dịch." Trang Nhã Khinh giới thiệu nói.
Dịch Nham đã từng nghe nói về Cố Triệt, chỉ là lần đầu tiên được nhìn thấy Cố Triệt. Nghe Trang Nhã Khinh nói đến cái tên này, lúc đầu Dịch Nham cho là chỉ trùng tên trùng họ mà thôi, nhưng vừa nhìn thấy Cố Triệt, Dịch Nham liền nhất định là Cố Triệt mà anh đã từng nghe nói. Thái Tử ở Yên Kinh. Xem ra thật không tầm thường. Không ngờ lại là chồng chưa cưới của Nhã Nhã.
Quả nhiên, chỉ có nhân tài như Cố Triệt mới xứng với Nhã Nhã.
"Rất vui được gặp anh."
"Ngưỡng mộ đã lâu."
Hai người Vân Chấn và Hoa Phong cũng không ở đó mà là đã được sắp xếp lên lầu chờ. Hoa Phong cũng tốt, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn có chút lo lắng Vân Chấn sẽ gây nên phiền phức không cần thiết, cho nên vẫn không xuất hiện là không còn gì tốt hơn.
Vân Chấn cầu cũng không được. Anh ta cũng giống như không muốn tiếp xúc với những người này. Nhưng Hoa Phong cũng không muốn ngây ngô ở bên trên.
"Ông muốn đi xuống thì xuống đi." Vân Chấn nói.
"Không cần, bây giờ người phía dưới rất nhiều."
Trang Nhã Khinh giao toàn bộ phía dưới cho Nghiêm Lị, cô cùng Cố Triệt đi lên lầu.
Dù sao chỉ cần Cố Triệt ở đâu thì các sư huynh cũng không muốn cùng đi theo nên đã sớm rời đi làm chuyện của từng người rồi. Đối với bất hòa giữa các sư huynh thân thiết nhất cùng Cố Triệt yêu nhất, Trang Nhã Khinh bày tỏ vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ.
Phải nghĩ biện pháp làm quan hệ mấy người này chuyển biến tốt hơn mới được.
"Rốt cuộc cô đã lên." Nhìn thấy Trang Nhã Khinh, Hoa Phong kích động nói.
"Sao ông nóng nảy thế, không phải sợ tôi không dạy ông Càng lâm châm đó chứ?" Trang Nhã Khinh hỏi ngược lại.
"Không có, không thể nào." Bị Trang Nhã Khinh vạch trần, Hoa Phong cảm thấy có chút ngượng ngùng. Vội vàng phủ nhận.
"Hôm nay ông cũng thấy đấy, không thể nào dạy ông rồi. Chỉ là tôi có thể sắp xếp cho các người nơi ở trước, hai người các người cũng có thể dời qua trước. Lúc nào tôi dạy ông thì sẽ tới. Nếu như ông cần tìm một việc làm ở bệnh viện, tôi cũng có thể giúp ông sắp xếp." Trang Nhã Khinh nói như thế. Đối với Hoa Phong, Trang Nhã Khinh thặt sự sắp xếp rất cẩn thận, trên căn bản cũng không có bỏ sót. Trước đây đã bị lạnh nhạt như vậy, ở thời điểm đó thì ai mà có tâm tư nghĩ chuyện của người khác chứ ?
"Tôi không muốn làm việc ở bệnh viện. Tôi nói tôi muốn ở chỗ này thì có thể không?" Hoa Phong nói.
Bệnh viện?
Nơi đó luôn bị người khác lạnh nhạt kỳ thị đã chịu đủ rồi.
Y thuật của ông cũng không phải đặc biệt tốt, nhưng cũng không phải là quá kém. Nhưng cũng bởi vì ông học Trung y, vì lâu dài không có phát triển, không có ai tìm ông để xem bệnh. Lâu ngày bị người học Tây y cười nhạo. . .
"Ông sẽ làm gì? Quản lý? Hay là tiêu thụ? Không phải là tôi nói, nếu ông đã học Trung y, vậy thì ông nên kiên trì. Huống chi, không phải tôi dạy ông Càng lâm châm sao? Đến lúc đó còn có chuyện gì không giải quyết được?" Lời nói của Trang Nhã Khinh có chút sắc bén. Bản thân cô là người không quen bỏ dở nửa chừng, hoặc là chịu một chút trắc trở liền buông tha.
Trung y là một nghê rất có tương lai, mặc dù bây giờ chưa nhìn ra. Nhưng Trang Nhã Khinh khẳng định có thể, không mất bao lâu nữa, Trung y nhất định sẽ nổi lên. Nếu như Hoa Phong buông bỏ, tương lai nhất định sẽ hối hận không kịp.
Mặc dù giọng nói cao một chút, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn vì Hoa Phong mà suy tính.
"Nhưng. . . . . ."
"Tôi hiểu rõ. Hiện tại Trung y rất ngột ngạt đúng không? Nếu không ông muốn chuyến đi này, học Càng lâm châm làm gì? Lúc trước ông học những thứ này làm gì? Hiện tại buông bỏ, ông cũng không cảm thấy có lỗi ới người đời trước của ông sao?"
"Được. . . . . . Được rồi." Hoa Phong vẫn cảm thấy Trang Nhã Khinh nói có lý, chỉ làbị một người con gái tuổi còn trẻ chỉ vào mũi mắng thì vẫn là lần đầu tiên, trong lòng vẫn hơi khó chịu.
"Thôi, bệnh viện thì không cần đến, tôi mở cho ông một phòng mạch. Chỗ ở thù tôi cũng giúp ông tìm." Những thứ này đều là vì Long cốt châm, nếu không phải Long cốt châm thật rất đáng giá thì cô sẽ không vì một người xa lạ mà làm những chuyện này đâu.
"Ừ." Mở phòng mạch? Có thể chưa được mấy tháng liền đóng cửa hay không?
"Sẽ không đóng cửa. Việc buôn bán của chúng ta sẽ cực kỳ phát đạt." Trang Nhã Khinh khẳng định nói.
"Vậy. . . . . . tôi thì sao ?" Vân Chấn hỏi.
"Anh ở cùng với Hoa Phong đi. Những chuyện khác thì anh đừng quan tâm. Trước hết anh nên luyện nói tiếng nước Z thật tốt đi đã. Nếu không thì sao trao đổi với người khác? Từ giờ trở đi, anh phải nhớ kỹ, Vân Chấn trước kia đã chết, đã chết trong tay anh em của mình. Bây giờ, anh là người nước Z, không phải người nước R."
"Ừ." Chối bỏ quốc gia của mình, chỉ vì báo thù. "Vân Chấn đã chết, cái tên này cũng không cần nữa. Nếu như cô không để ý, tôi theo họ cô được không?"
"Được."
"Ừ, vậy anh tên là Trang Trọng Chấn đi, chính là sống lại lần nữa."
"Ừ"
"Được rồi, hai người muốn cùng tôi đi tìm phòng ốc hay là tôi tìm xong rồi đưa mọi người đến nhận là được?"
"Cùng nhau đi đi."
Trang Nhã Khinh kéo tay Cố Triệt, lần nữa trở lại bộ dáng cô gái nhỏ nép vào người như chú chim nhỏ. Ai biết, lúc nãy Trang Nhã Khinh khí thế bức người cỡ nào, tư thế oai hung toả sáng cỡ nào? Hoa Phong biết, Vân Chấn, không, Trang Trọng Chấn biết, còn nữa, Cố Triệt biết.
Trong lòng Cố Triệt đầy tự hào, người phụ nữ này là của anh.
Người nào có được Trang Nhã Khinh đều tự hào. Trang Nhã Khinh hoàn toàn chính là một người phụ nữ điển hình. Nói thế nào?
Trang Nhã Khinh, có thể quyến rũ, có thể đáng yêu. Đánh thắng được lưu manh, đấu thắng Tiểu Tam. Ra được phòng khách, xuống được phòng bếp. Trên giường là dang phụ, xuống giường chính là phu nhân. Đối với người đàn ông khác thì lạnh lùng, đối với người đàn ông của mình thì dịu dàng. . . . . . Người phụ nữ như vậy chẳng lẽ không thể gọi là phụ nữ điển hình sao?
Rất nhanh Trang Nhã Khinh đã giúp hai người nhìn trúng một căn hộ. Không xa Thiển Nhã, căn hộ ở chung cư, tổng cộng có một trăm năm mươi thước vuông, ba phòng ngủ hai phòng lớn, hai người ở đó là rộng rãi.
Hoa Phong cùng Trang Trọng Chấn cũng đều rất hài lòng.
Nói nhảm, có thể không hài lòng sao? Hoa Phong cũng từng ở căn nhà nhỏ ba mươi thước vuông, còn bị mưa dột. Trang Trọng Chấn còn tệ hơn, dưới mái hiên nhà người khác, trong hoa viên, dưới dạ cầu, nơi nào chưa từng ở? Căn hộ này quả thật rất tốt rồi.
Hài lòng? Hài lòng là được rồi.
Bây giờ giá cả đặc biệt đắt, căn hộ một trăm năm mươi thước vuông này, mua lại cũng phải tốn một triệu rưỡi, tương đương với một vạn đồng một mét vuông rồi. Chỉ là, Trang Nhã Khinh còn nhìn trúng là vì dụng cụ bên trong đều đầy đủ hết. Cần thiết như tủ treo quần áo, giường... đều là chuẩn bị xong, cũng đáng giá tiền này.
Trang Nhã Khinh cũng không muốn còn phải đặt mua dụng cụ cho bọn họ. Tất cả đều là đầy đủ thì không thể tốt hơn .
Trang Nhã Khinh không nói hai lời liền mua.
Thuận tiện cũng cho hai người mỗi người hai mươi vạn. Không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối cũng không thiếu, trên người hai người ở nhiều thì cũng chỉ có mấy ngàn. Lập tức cho khoảng hai mươi vạn thì có thể mua rất nhiều thứ. "Chút tiền này các người cần mua vật dụng hàng ngày gì thì tự mua đi. Lúc không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, cần các người hoặc là tôi rảnh thì tự nhiên sẽ tới đây. Tôi sẽ nhờ người tìm một mặt tiền ở gần đây cho phòng mạch của ông, không cần quan tâm." Bộ dáng Trang Nhã Khinh chân chính là một quý bà bao nuôi Tiểu bạch kiểm. Mà Hoa Phong cùng Trang Trọng Chấn đều là Tiểu bạch kiểm được bao nuôi. Chỉ là, hai người cũng không trắng.
"Ừ." Hai người gật đầu.
"Hoa Phong, lúc ông không có chuyện gì thì dạy cho anh ta tiếng nước Z, đừng để anh ta dùng going nước Z kém chất lượng ra ngoài thì mất mặt xấu hổ lắm."
"Được."
Thật ra thì trước khi Trang Nhã Khinh trở lại, hai người cũng ở chung. Lúc trời mưa to, buổi tối Hoa Phong đi ra ngoài mua mì ăn liền, nhìn thấy Trang Trọng Chấn ở góc đường. Khi đó Trang Trọng Chấn lợi dụng mưa to để tắm rửa sạch sẽ nên cũng sạch hơn rất nhiều. Chỉ là, mặc dù thời tiết như vậy vẫn rất lạnh, nhất là buổi tối, đặc biệt toàn bộ quần áo đều ướt. Hoa Phong nhìn thấy Trang Trọng Chấn nằm run lẩy bẩy ở bên kia, suy nghĩ một chút, vẫn để cho Trang Trọng Chấn và ông ta ở cùng nhau.
Cho nên hiện tại để hai người ở chung chắc sẽ không sinh ra mâu thuẫn gì .
Hai người ở lại căn hộ mới để dọn dẹp, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt liền đi ra ngoài.
"Triệt. . . . . . Thu nhận Vân Chấn, anh không có ý kiến gì chứ?" Trang Nhã Khinh thử dò xét hỏi. Cô vốn cho là Cố Triệt sẽ phản đối. Bởi vì Cố Triệt hận người nước R đến tận xương tuỷ, cô biết.
"Không có, em có lí do của em."
"Đúng vậy. Em biết rõ, khai chiến là chuyện sớm muộn. Tại sao chúng ta không lợi dụng người nước họ tự giết lẫn nhau chứ? Dù sao đây cũng là cho bản thân Vân Chấn một cơ hội trả thù." Trang Nhã Khinh nghĩ như vậy, để Vân Chấn làm tay trong của cô, tạo một lực lượng bí mật ở phía sau Cố Triệt. Sau này lỡ như lúc đánh giặc, ít nhất cô sẽ không đi khắp nơi chờ đợi tin tức, cô cũng phải làm một chút chuyện trong khả năng.
Làm sao có thể để cho người đàn ông của mình chiến đấu ở tiền tuyến, mình ở đằng sau hưởng phúc được chứ?
"Những chuyện này, em không cần phải làm." Cố Triệt cầm tay Trang Nhã Khinh.
"Em biết, nhưng em lại muốn làm." Trang Nhã Khinh nắm ngược lại tay Cố Triệt.
Buổi tối, hai người Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đi dạo chợ đêm.
Chợ đêm, cũng chính là một con phố ở trung tâm thành phố A. Đến bảy giờ tối sẽ chặn con phố lại , không để cho xe chạy qua. Sau đó, một vài tiểu thương sẽ đẩy xe của họ theo, bày hàng trên vỉa hè..., bày đầy trọn con phố. Bên trong có bán quần áo, có đồ trang sức cho nữ sinh mua, có bán một ít đồ ăn vặt , đều là một vài món đồ nhỏ vô cùng rẻ, nhưng chủ yếu lúc đi dạo là một cách hưởng thụ. Trang Nhã Khinh mua hai xâu lòng nướng, cùng Cố Triệt, mỗi người một xâu.
"Cho nè." Trang Nhã Khinh đưa lòng nướng cho Cố Triệt.
Cố Triệt nhìn một chút, lần đầu tiên ăn vật như vậy. Vốn là đồ ăn ven đường cũng không vệ sinh, bình thường Cố Triệt cũng sẽ không ăn. Nhưng đây là cô cho anh. . . . . . Cố Triệt nhận lấy. Cắn một cái, ừ, vẫn đủ hương vị, rất giòn .
Nhìn bộ dạng Cố Triệt dè dặt ăn lòng nướng, Trang Nhã Khinh cười to, thật quá dễ chọc. Bộ dạng Cố Triệt, sắc mặt không thay đổi ăn lòng nướng, quả thật, quá mắc cười.
"Cười gì?"
"Cười bộ dáng của anh." Không miêu tả được, chính là cảm thấy rất buồn cười. Trang Nhã Khinh đưa tấm ảnh chụp bộ dạng của anh cho anh xem. Anh nhìn,cũng cảm thấy hình như là có chút không hài hòa.
"Đi thôi, em tin rằng anh chưa từng đi dạo chợ đêm đúng không?"
"Không phải, từng đi rồi." Cố Triệt nói.
"Từng đi rồi?"
"Trước kia lúc đuổi theo một tên sát thủ, hắn chạy tới chợ đêm. Bị anh bắt được ở chợ đêm." Cố Triệt kể qua loa.
Trang Nhã Khinh lại biết, cần Cố Triệt tự mình ra tay thì có thể là tên sát thủ này rất lợi hại. Tình huống lúc đó cũng rất nguy hiểm, sát thủ chạy đến chợ đêm cũng bởi vì chợ đêm nhiều người, dễ chạy trốn. Cố Triệt lại không muốn làm người vô tội bị thương. . .
"Sát thủ kia tên gì?"
"Hoàng Long."
Mẹ nó, sát thủ đứng đầu trong giới.
"Sát thủ đứng đầu trong giới sao? Bắt sống?"
"Ừ, nhưng mà hắn bị thương."
"Triệt, anh thật lợi hại." Trang Nhã Khinh nói.
Sau đó, xung quanh nghe được Trang Nhã Khinh và Cố Triệt nói chuyện cũng rối rít dùng một ánh mắt khác thường nhìn hai người, y như hai người đều bệnh thần kinh.
Chỉ là Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt mới không để ý tới ánh mắt của người khác đấy.
"Đó cũng coi là đi dạo sao?"
"Tính vậy đi, bây giờ nè."
"Vậy hôm nay em dẫn anh đi dạo một chút." Thật ra thì gia đình Trang Nhã Khinh giáo dục cũng không để cô tới nơi tốt xấu lẫn lộn thế này. Vừa gặp phải người có mưu đồ bất chính, rất nguy hiểm. Chưa nói đến tài sản trước kia của Trang Nhã Khinh, chỉ nhìn dáng dấp của cô thì cũng đã rất nguy hiểm. Nhưng khi đó đang học trung học Trang Nhã Khinh không sợ trời không sợ đất, không phải chỉ là đi dạo chợ đêm sao? Vì vậy, thường xuyên cùng Thiển Thiển đi ra ngoài dạo.
Trang Nhã Khinh nói vời cha cô sẽ cưới Thiển Thiển, Thiển Thiển nói với Mạc Minh Vọng là sẽ cưới Trang Nhã Khinh, hai người liền chạy ra ngoài đi dạo khắp nơi.
Lưu manh? Không phải là không gặp phải. Chỉ là, kiếp trước Trang Nhã Khinh chính là cao thủ Taekwondo và Judo, lưu manh thật sự vẫn chưa làm gì được.
Lòng nướng trong tay Trang Nhã Khinh chưa ăn xong, nhìn thấy có bán bánh bát tử, lại mua hai phần, đưa cho Cố Triệt một phần.
"Nếm thử một chút, ăn rất ngon." Bánh bát tử có dạng giống giống thạch hoa quả, nhưng bền chắc hơn thạch hoa quả, là xếp thành chuổi trên thẻ trúc nhỏ. Ăn mềm mềm, ngọt ngọt. Có rất nhiều mùi vị có thể lựa chọn, Trang Nhã Khinh chọn hai cái đều vị chanh.
Một tay cầm ăn một thứ, dĩ nhiên tay của hai người không có nắm.
Đến một gian hàng nhỏ bán đồ trang sức trước mặt, Trang Nhã Khinh cầm một cặp dây chuyền tình nhân hình cỏ bốn lá. “Triệt, anh xem cái này nhìn được không?”
"Ừ. Thích không?"
“Cũng thích.”
"Cô gái xem một chút đi, đây là cỏ bốn lá. Cỏ bốn lá đại biểu cho hạnh phúc. Cô và bạn trai cô có thể mua một cặp để thử xem, thật sự rất hợp với hai người." Thấy mối buôn bán tới, chủ quầy tích cực nói. Nếu để cho cô ta biết Trang Nhã Khinh chính là bà chủ của trang sức Thiển Nhã thì không biết còn tích cực bán đồ của mình nữa hay không. "Các ngươi thử một chút đi, thật sự rất đẹp mắt, hai sợi chỉ mười lăm đồng tiền thôi, giá tiền cũng phải chăng."
"Mười lăm quá mắc, năm đồng."
"Cô gái, cô đang làm khó tôi sao? Chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, một cặp mới kiếm được hai đồng tiền, giá này, tiền vốn cũng không đủ." Chủ quầy khó xử nói. Giống như là Trang Nhã Khinh thật sự khó khăn, làm khó cô ta vậy. "Nếu không như vậy đi, mười hai, không thể ít hơn nữa, vì tôi thấy sợi dây chuyền này hợp với hai người như vậy nên chịu lỗ vốn bán cho các người."
"Năm đồng." Trang Nhã Khinh cắn chặt răng không chịu.
"Tám đồng, tám đồng, không thể thấp nữa. Tôi bán lỗ vốn."
"Năm đồng, nhiều thì không cần. Triệt, chúng ta đi thôi."
"Được được được, bán cho các người. Nhìn các người, nam đẹp trai như vậy, nữ xinh đẹp như vậy , lỗ vốn bán cho các ngưởi." Trang Nhã Khinh vui vẻ cầm hai sợi dây chuyền giá rẻ kéo Cố Triệt tiếp tục đi dạo.
"Vui vẻ như thế sao?"
"Tất nhiên, thật ra thì vui vẻ không phải lấy được hai sợi dây chuyền này, vui vẻ là mình mua được món đồ mười lăm đồng mà chỉ dùng năm đồng." Cảm giác trả giá thật sự rất thích, rất sảng khoái.
"Cô ta cũng không có lỗ vốn."
"Thông minh. Làm gì có chuyện làm ăn lỗ vốn chứ? Nói lỗ vốn, nhưng mà chỉ là nguỵ trang mà thôi. Em bán đồ, tình nguyện không bán chứ cũng sẽ không bán lỗ vốn. Vật này cũng chỉ trị giá hai ba đồng mà thôi. Thương gia không phải người ngốc, cho dù là một sạp hàng nhỏ như vậy."
"Gian thương."
"Em là gian thương? Vậy nhà các anh là gì?"
"Đại gian thương." Cố Triệt nói. (ed: ôi trời anh chị dễ thương quá)
Vẫn đi dạo, trên đường đều ăn, miệng Trang Nhã Khinh cũng chưa từng dừng lại.Kéo theo miệng Cố Triệt cũng chưa từng ngừng lại. Ai bảo giả bộ dồn ép mỗi lần mua gì cũng mua hai phần chứ?
Chỉ là, Cố Triệt đi dạo một hồi thì không còn dè dặt như lúc bắt đầu nữa, ăn gì cũng tự nhiên hơn nhiều. Cho nên không có dễ chọc như trước nữa.
"Triệt, chúng ta ăn xiên đồ ăn Tứ Xuyên nhé." Trang Nhã Khinh nhìn cửa hàng bán xiên đồ ăn Tứ Xuyên.
"Còn chưa ăn đủ?"
"Ờ."
Nói là kén chọn, xem ra Trang Nhã Khinh cũng không kén chọn, trên căn bản thấy gì là ăn đó? Hơn nữa còn thuộc về ‘Đại Vị Vương’, ăn nhiều như vậy lại còn có thể ăn.
Ăn thì ăn đi, chỉ cần không khó chịu là được.
Vì vậy liền thấy cảnh tượng như vầy.
Một người đàn oonng cao lớn anh tuấn, trong tay cầm một rổ nhựa, đứng ở trước kệ để thức ăn. Người còn cao hơn cả kệ để thức ăn.
Đứng bên cạnh là một mỹ nữ với vóc dáng cực kỳ tuyệt vời, gương mặt cũng rất xinh đẹp, vẫn lấy thức ăn từ trên kệ, bỏ vào rổ nhựa trong tay người đàn ông.
Rất nhanh liền chứa đầy một rổ thức ăn.
"Tốt lắm, đủ rồi." Trang Nhã Khinh nhìn kiệt tác của mình, cả một rổ đồ ăn.
Lúc Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đi trở về thì phát hiện mình chỗ ngồi đã bị chiếm.
Chỗ lại bị người khác ngồi. Bốn người đàn ông ăn mặc côn đồ không thể côn đồ hơn đang ngồi ở đó.
"Đây là chỗ ngồi của chúng tôi." Trang Nhã Khinh nói.
"Chỗ ngồi của các người? Ai thấy?" Người đàn ông thứ nhất cười nói.
Trang Nhã Khinh nhìn thẻ đánh dấu chỗ ngồi bị ném ở một bên.
Thường thì đều là thẻ đánh dấu chỗ ngồi điện tử. Chính là mấy người cùng may mắn, nếu một chữ, rõ ràng đến sớm, sớm đặt vị trí này, nhưng đi lấy thức ăn, chỗ ngồi cũng sẽ bị người khác chiếm, cho nên mới cố ý làm thẻ đánh dấu chỗ ngồi để phòng ngừa chuyện như vậy.
"Cái nồi này cũng do tôi chọn." Trang Nhã Khinh cầm thẻ đánh dấu chỗ ngồi nói. Cố Triệt không nói lời nào, đứng ở sau lưng cô. Anh không giỏi nói chuyện giống cô, cho nên nói chuyện sẽ để cho Trang Nhã Khinh. Nếu như muốn cái khác, Cố Triệt tiến lên cũng không muộn. Đây là hai người ăn ý.
"Ha ha, ai có thể chứng minh? Nhưng cô gái, nếu như em muốn ăn, có thể ăn cùng các anh, bọn anh sẽ không ngại." Tên đàn ông cặn bã thứ hainói. Lời của tên đó làm cho ba người khác hưởng ứng, đều nói được.
Lúc này trong cửa hàng có rất nhiều người, nhưng cũng không phải là không có chỗ ngồi. Bên cạnh không xa còn có hai bàn trống. Nhưng Trang Nhã Khinh không qua. Tại sao cô đã sớm chọn chỗ ngồi tốt lại bị người khác ngồi, cô phải nuốt giận uất ức ngồi bên cạnh? Không thể nào.
Bốn tên kia là côn đồ nổi danh trên con phố này. Bọn họ tới đây ăn xiên cũng không đưa tiền . Thường ở chỗ này đều biết bốn tên này. Ông chủ cửa hàng xiên này cũng biết .
Thật ra thì không phải mọi người sợ bốn tên này, sợ là sợ Mễ Cường sau lưng bốn tên này. Lần trước chưa báo với Mễ Cường, Mễ Cường ngồi tù ba tháng, thật không biết là xử thế nào.
Bà chủ biết bên này có xung đột, vội vàng chạy tới. "Hai người các người cũng đừng tranh chỗ này nữa, đừng giành với bọn họ. Tôi đã dọn chỗ cho các người rồi, đi qua ăn đi." Bà chủ nói với Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh biết bà chủ, lúc trước là hoa khôi của lớp bọn họ. Đúng, khi đó Trang Nhã Khinh cũng không phải hoa khôi trong lớp, hoa khôi của lớp là người khác. Nghe nói hoa khôi lớp Lữ Đình Đình gả cho một công tử nhà giàu, sao lưu lạc tới chỗ này mở cửa hàng xiên rồi?
Chỉ là cũng không thân, huống chi Trang Nhã Khinh bây giờ cũng không phải là Trang Nhã Khinh trước kia, cho nên không cần phải nhận bạn học cũ. Hai người không chỉ là không thân mà còn tương đương với đối địch.
Tính tình Trang Nhã Khinh lạnh nhạt, đối với những người khác đều mặt lạnh, bạn học ba năm trung học, nếu như không phải Trang Nhã Khinh là lớp trưởng thì rất có thể người trong lớp cũng không biết hết. Bởi vì không thích nói chuyện nhiều với người khác, cho nên Trang Nhã Khinh cũng không làm gì tốt. Hơn nữa, rất nhiều người thổ lộ với Trang Nhã Khinh, toàn bộ đều bị lạnh lùng cự tuyệt, không phải uyển chuyển cự tuyệt mà là vô cùng trực tiếp, lạnh lùng cự tuyệt, nhân duyên của cô ở trong lớp thì càng không tốt như vậy. Trù Mạc Thiển là bạn đã quen từ nhỏ, Trang Nhã Khinh cũng là không có bạn bè gì. Cho nên dù cô đẹp hơn Lữ Đình Đình thì cũng không được chọn vào danh hiệu hoa khôi của lớp, mặc dù Trang Nhã Khinh không quan tâm.
Vẻ mặt của Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt có một điểm tương đồng. Mặc dù nguyên nhân không giống nhau. Trang Nhã Khinh là tự mình không muốn, Cố Triệt là người khác không dám.
Khi đó, Lữ Đình Đình thường châm chọc sau lưng Trang Nhã Khinh. Những điều này không phải cô không biết chút nào. "Tôi giành chỗ ngồi, hơn nữa, những đồ này cũng là tôi gọi, tại sao muốn tôi nhường?" Trang Nhã Khinh không chịu. Đúng vậy, tại sao phải nhường?
"Nếu không như vậy đi, bữa này của các người do tôi mời ta như thế nào? Mấy người này tôi đắc tội không nổi, cô cũng đắc tội không nổi, cũng đừng như vậy. Các người đến bàn kia đi, bữa này tùy các người ăn, tôi mời khách." Lữ Đình Đình giảng hòa.
Không phải cô ta lo lắng vì Trang Nhã Khinh mà chỉ lo lắng vì chính cô ta thôi. Nếu như đắc tội bốn tên này, đừng nói Trang Nhã Khinh sẽ gặp phiền phức, nói không chừng cửa hàng của cô ta cũng đừng muốn mở nữa. Người khác cô ta mặc kệ, thế nhưng của hàng này là do cô ta khổ cực cay đắng mới kinh doanh được. Không thể bị phá hủy như vậy.
"Bà chủ, sao hả, miễn bọn họ còn chúng tôi thì sao?"
"Ai da, nói gì vậy. Mấy người có lần nào không miễn phí, lần này dĩ nhiên cũng vậy. Chỉ là, các vị không nên tức giận, tôi nhất định xử lý tốt chuyện này." Lữ Đình Đình cười nói.
"Chuyện này cô cũng đừng nhúng vào. Cô gái này nói như vậy thật ra là muốn cùng mấy anh ăn chung đúng không. Không có chỗ ngồi thì cũng không sao, tới đây ngồi trên đùi anh nè." Tên đàn ông cặn bã thứ ba nói.
"Không được, các người đi qua đi, đây chính là chỗ ngồi của tôi, tôi sẽ không nhường." Trang Nhã Khinh nói. Nếu không phải có nhiều người ở đây, ép như vậy thì đã sớm không để ý mọi việc mà đánh nhau rồi.
"Mày, con mẹ nó, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, cũng không nhìn một chút xem ông đây là ai? Là người mày có thể đắc tội sao? À, đừng tưởng rằng sau lưng có một thằng đàn ông thì ngon, núp ở sau lưng phụ nữ, tiểu bạch kiểm sao? Bây giờ, cho mày một lựa chọn, hoặc là lập tức tới tiếp đại gia tao uống rượu, hoặc cút xa cho tao một chút, đừng để cho tao nhìn thấy mày nữa." Tên đàn ông cặn bả thứ tư nói.
Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh thay đổi sắc mặt, cười. "Các ngươi có thân phận gì? Tôi thật là sợ." Người không biếtsẽ cho là Trang Nhã Khinh sợ thật, người hiểu rõ thì biết Trang Nhã Khinh nổi giận rồi. Trang Nhã Khinh yêu kiều đứng trước mặt của bốn tên đàn ông cặn bã, khẽ khom lưng nhìn tên cặn bã thứ tư, ánh mắt quyến rũ. Tay cũng đánh vào vai tên đó.
Tên cặn bã thứ tư trừng lớn cặp mắt nhìn Trang Nhã Khinh lộ ra cảnh xuân trước mắt, sau đó chảy máu mũi, cũng cứng lên.
"Cô bé, bọn anh chính là đàn em của đại ca Mễ Cường, bỏ cái tên tiểu bạch kiểm vô dụng đó theo bọn anh đi, bảo đảm em được một bước lên trời, có thể tùy ý tung hoành ở con phố này. Em muốn làm gì, tuyệt đối không ai dám nói không được, có thể không?" Tên cặn bã thứ tư nói chuyện không có nổi, giọng nói nhỏ đi rất nhiều. Tất nhiên, mắt cũng nhìn đi chỗ khác, không suy nghĩ đến chuyện đó nữa, còn có ý định đàm phán cùng Trang Nhã Khinh mới có thể được.
"Hả? Có thật vậy hay không?" Trang Nhã Khinh nháy mắt một cái, giọng hơi tức giận. Tay đặt ở vai tên cặn bã thứ tư liền ấn xuống. Ánh mắt của tên đó liền thay đổi, chợt sắc mặt đỏ bừng. "Chúng ta đi thôi." Không nói thêm lời nào liền kéo ba người khác đi luôn.
"Haizz, sao thế? Làm gì phải đi vậy." Cô gái này thật thú vị, còn chưa nếm được, sao đi vội vã như vậy?
"Đúng vậy, mày chiếm hết tiện nghi liền đi, bọn tao thì sao? Mày quá ích kỷ đi chứ hả?"
Tên cặn bã thứ tư sao có thể không biết xấu hổ trước mặt nhiều người như thế, nói với anh em là hắn mới vừa xuất hay sao? Có thể không biết xấu hổ mà nói sao?
Lữ Đình Đình lo lắng nhìn mấy tên đàn ông cặn bã vội vã chạy đi, theo hiểu biết của cô ta đối với bốn tên này thì cuộc sống sau này của cô ta sẽ không dễ chịu. Dạo này, nếu muốn sinh tồn sao lại khó khăn như vậy chứ? Thật sự quá khó khăn.
Nghĩ tới những chuyện gặp được mấy năm nay, Lữ Đình Đình chợt muốn khóc.
"Bà chủ, làm sạch sẽ cho chúng tôi đi, tất cả đều phải sạch sẽ." Trang Nhã Khinh nói, nhét mấy trăm đồng vào tay Lữ Đình Đình.
Lữ Đình Đình nhìn mấy tờ Mao gia gia trong tay, cảm thấy cô gái này ra tay cũng rất hào phóng.
Đây chính là chênh lệch giàu nghèo.
Trang Nhã Khinh ngồi ở chỗ khác, mấy trăm đồng chính là cho phục vụ phí tiêu dùng, ở chỗ này, ở trong mắt Lữ Đình Đình chính là ra ray siêu hào phóng. Dù sao, một lần ăn xiên ở chỗ này, dù hai người ăn thế nào thì cũng không được hai trăm đồng. Vừa ra tay chính là tám tram, sao có thể nói không hào phóng được.
"Được, lập tức."
Mặc dù nồi cũng chưa có động tới, bởi vì bốn tên đàn ông cặn bã cũng còn chưa mở ra, nhưng Trang Nhã Khinh không muốn nhìn cái nồi này nữa.
"Còn nữa, phiền một chút, giúp tôi lau ghế ngồi này luôn." Trang Nhã Khinh nói.
Thật ra thì Trang Nhã Khinh là người thích sạch sẽ, không thích ngồi chỗ người khác ngồi qua, đừng nói chi là chỗ mà mấy tên đàn ông cặn bã đã từng ngồi. Có thể cũng có hơi cố ý. Trang Nhã Khinh còn nhớ rõ vẻ mặt cao cao tại thượng của Lữ Đình Đình trước đây.
Trường trung học của bọn họ cũng là trường học của người giàu, cho nên gia cảnh của người bình thường cũng không thể vào được, trừ khi đó là học sinh có thành tích học tập vô cùng tốt, đứng đầu ở ngoài.
Mặc dù gia cảnh của Lữ Đình Đình không phải đặc biệt tốt, nhưng cũng coi như vậy. Không ngờ, hôm nay lại tới nơi này, thật đáng buồn đáng tiếc.
"Được."
Bởi vì vốn là buôn bán nhỏ nên Lữ Đình Đình chỉ mời hai nhân viên phục vụ, cũng không thể mời thêm. Mời thêm một người thì chính là trả thêm một phần tiền lương.
Hiện tại cũng chỉ alf lúc buôn bán tương đối kahs, cho nên có rất nhiều chuyện đều do Lữ Đình Đình cũng muốn tự làm. Bất quá, hai người kia cũng bận tối mắt, Lữ Đình Đình tự mình giúp Trang Nhã Khinh lau chỗ ngồi.
Ngồi xuống ghế, lòng Trang Nhã Khinh còn đang nghĩ tới như vậy cũng quá tiện nghi cho bốn tên kia, nếu gặp nơi nào ít người một chút thì nhất định phải hung hăng dạy dỗ một chút. Ngay cả chị đây cũng muốn chọc ghẹo, cả người đàn ông của chị đây cũng dám nói là Tiểu bạch kiểm, hừ, không đánh cho răng tên đó rơi đầy đất là may rồi.
“Triệt, lúc nãy anh không tức giận sao?” Trang Nhã Khinh hỏi.
Cố Triệt bị nói thành Tiểu bạch kiểm, sao cũng không tức giận vậy? Tại sao có thể không tức giận được chứ? Cô cũng tức giận, người trong cuộc như anh sao không tức giận chứ?
"Giận chứ?"
"Hả? Vậy sao anh. . . . . ."
"Tức giận hành động lúc nãy của em đó." Cố Triệt nói.
Nếu không phải lúc nãy bọn chúng chạy mau, nói không chừng anh sẽ nổi giận mất.
Trang Nhã Khinh nghe không hiểu lời Cố Triệt nói, có chút tối tăm. Chợt, Trang Nhã Khinh hiểu. "Hắc hắc, em không có. . . . . . Đây chỉ là một chút thủ đoạn thôi."
"Sau này không cho phép."
"Được được được rồi, về sau tuyệt đối sẽ không có nữa. Em tuyệt đối sẽ không để cho người khác thấy một chút nhỏ, được chưa." Thật ra thì bây giờ Trang Nhã Khinh cũng ăn mặc rất bảo thủ, căn bản là tên cặn bã thứ tư kia không thấy được gì. Chỉ là, dù không thấy được gì cũng đã đủ để cho hắn phun máu mũi.
". . . . . ." Cố Triệt không nói gì nữa.
Trời mới biết, lúc nãy anh nhịn như thế nào mới không đánh mấy tên kia, nhịn như thế nào mới không trực tiếp kéo Nhã Nhã về mà mãnh liệt. "Triệt. Đừng nóng giận, em đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa." Tranh Nhã Khinh kêu khổ ở trong lòng. Sao lúc nãy có thể quên trẻ con gốc này chứ, Cố Triệt là một bình dấm chua.
". . . . . ."
"Nếu không thì chúng ta đi tìm bọn họ đi, móc mắt của tên cặn bã thứ tư đó ra nhé được không?" Trang Nhã Khinh nói.
Khách vẫn luôn vây xem Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt lúc nãy cũng nhiều, cho nên ngôig đầy ở những chỗ bên cạnh. Có người ngồi, có người đi cùng người khác đến gần hai cái bàn đó luôn.
Mặc dù nói không biết tại sao mấy người kia đột nhiên chạy đi, nhưng nghe Trang Nhã Khinh nói vẫn cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy thương xót.
Buồn cười là cảm thấy Trang Nhã Khinh quá không tự lượng sức. Thương xót là vì một đại mỹ nữ mềm mại như Trang Nhã Khinh, gặp phải chuyện phải đứng trước, người đàn ông của mình núp ở phía sau. Chuyện giải quyết xong rồi mà cô gái dụ dỗ cho người đàn ông vui vẻ, quả thật thật là 'cải trắng tốt nhất để heo ủi' mà.
* 'cải trắng tốt nhất để heo ủi' giống như cách nói chỉ những cô gái xinh đẹp phải chịu đựng bạn trai ngốc nghếch, hèn nhát, dạng dạng vậy
Chỉ là, người ghen tỵ với Cố Triệt cũng không phải số ít.
"Được." Cuối cùng Cố Triệt cũng nói chuyện.
Nhưng Trang Nhã Khinh bị kinh ngạc đến ngây người. Vốn cho là Cố Triệt là người cầu được bình an nên nhất định là sẽ không đồng ý cách làm như thế cô mới thuận miệng nói một câu như vậy. Dù là cô nghĩ cô đam nhưng cũng không cảm thấy anh sẽ đồng ý. Không ngờ, anh lại đồng ý.
"Anh, có phải nói đùa hay không?" Trang Nhã Khinh hỏi.
"Không phải." Thật ra thì lòng riêng Cố Triệt vẫn rất nặng. Mặc dù lúc nãy xem ra đều là do Trang Nhã Khinh chủ động, Cố Triệt tự động nghĩ là những tên kia ép buộc. Cho nên, nhìn người phụ nữ của mình (mặc dù cũng không có thấy gì) thì phải bị trừng phạt.
"Được, nếu như chúng ta đụng phải bọn họ lần nữa thì móc hết mắt của bọn họ ra nhé." Trang Nhã Khinh nói. Thức ăn đã chín, Trang Nhã Khinh cầm một xâu sủi cảo (hoành thánh) tôm, cho mình một sâu, cho Cố Triệt một xâu. Say sưa ăn ngon lành.
Trải qua chuyện lúc nãy, hình như đói hơn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...