Trang Nhã Khinh khai báo tất cả mọi chuyện lớn nhỏ hai ngày qua, trên căn bản không sót một chữ, trừ một chút, ừ, không có nói chuyện mịt mờ ngoài ý muốn. Trang Nhã Khinh giới thiệu Cố Triệt, hơn nữa công bố mình và Cố Triệt hai người yêu nhau.
Trong lòng Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên khổ sở, Tiểu sư muội đã có người trong lòng rồi, như vậy có phải sau này không cần bọn họ hay không? Đã sớm biết Nhã Nhã không thể nào cùng bọn họ, hơn nữa còn giúp Nhã Nhã xử lý chuyện vị hôn phu của cô, nhưng thật sự nghe được trong miệng Nhã Nhã đã thích một người, hơn nữa nhìn xem ra thật sự rất thích, vẫn cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Chỉ là cũng không quản, đều vẫn hi vọng Nhã Nhã hạnh phúc là được.
Phá trần và Hạ Tĩnh Thiên cũng không nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất, tâm tư Thấm Tuyết kín đáo, cũng không quên mất chuyện Trang Nhã Khinh còn có một vị hôn phu. Hai hàng lông mày Thấm Tuyết nhíu chặt, mặc dù xem ra Nhã Nhã cùng người đàn ông tên Cố Triệt là hai người yêu nhau, nhưng Nhã Nhã không thể cùng anh được. "Nhã Nhã, các người không thể ở chung một chỗ."
"Là bởi vì vị hôn phu sao?" Trang Nhã Khinh nghĩ, sợ rằng chỉ có lý do này mới có thể khiến sư tỷ thương yêu mình nói lời như vậy.
"Đúng, đừng quên lời nguyền đó. Nhã Nhã, sư tỷ cũng hi vọng em có thể hạnh phúc vui vẻ, nhưng sư tỷ càng hy vọng em có thể sống thật tốt. Ngộ nhỡ lời nguyền thật ứng nghiệm, vậy làm sao mới phải bây giờ?" Thấm Tuyết lo lắng nói. Lời nguyền đó thật quá đáng sợ, cô không hy vọng Nhã Nhã cũng gặp chuyện như vậy.
Trang Nhã Khinh cười cười, trong ý chứa đạo lý làm việc nghĩa không được chùn bước trong đó: "Sư tỷ, còn có mọi người, em biết rõ mọi người đều là lo lắng cho em, nhưng lời nguyền này, ai cũng không thể chứng minh đó chính là thật, nói không chừng là vì lừa gạt những Thánh nữ bị người của Lăng Thiên Môn thêu dệt vô căn cứ ra ngoài, chuyện kia đã qua mấy trăm năm rồi, ai biết đó là thật? Dù là thật cũng không nhất định sẽ xảy ra ở trên người của em. Nói thật, em không muốn buông Cố Triệt." Cô đã sớm chuẩn bị mọi thứ rồi, không phải sao?
Phá Trần nghe thái độ Trang Nhã Khinh kiên quyết như vậy, vừa đau lòng vì tình yêu của mình chết đi vừa vui mừng vì Trang Nhã Khinh gặp gỡ hạnh phúc chân chính, nhưng nhiều nhất vẫn là bởi vì lời nguyền.
Ban đầu cũng bởi vì chuyện lời nguyền, anh còn từng trải qua buồn phiền thật lâu, vì vậy, anh không thể cùng Nhã Nhã ở chung một chỗ. Hiện tại cũng chỉ vì vậy, Nhã Nhã rất có thể phải cùng người yêu tách ra. Nếu là có thể, anh thật muốn tìm ra người ra một lời nguyền ác độc đó, sau đó đào mộ phần hắn lên. Rốt cuộc nguyên nhân gì mà ra một nguyền rủa như vậy.
Tâm tình Hạ Tĩnh Thiên giống như Phá Trần.
Phá Thương không có quá nhiều lời muốn nói, anh cảm thấy tiểu sư muội mình có thể hạnh phúc là được rồi, ở chung một chỗ cùng ai thì anh không có ý kiến. Ý của Thiển Thiển cũng giống Phá Thương.
Thiển Thiển vẫn cảm thấy Trang Nhã Khinh sinh ra lần nữa thật không tệ, nhận được sự cưng chiều của tất cả mọi người, tình thân tình bạn đều có, bây giờ lại có tình yêu, thật rất hâm mộ Nhã Khinh. Nhưng lời nguyền, quả nhiên, không để một người nhận hết mọi điều tốt, thật. . . . . .
Trang Nhã Khinh nhìn sắc mặt mọi người không đồng ý, Trang Nhã Khinh biết, bọn họ đều cho rằng tính mạng của cô quan trọng hơn. Trang Nhã Khinh cũng cảm thấy nhớ kỹ tính mạng quan trọng. Nhưng bởi vì căn bản không nhận được sự chứng thực lời nguyền mà buông tha hạnh phúc dễ như trở bàn tay, cô không muốn. Hít sâu xuống, Trang Nhã Khinh nói: "Mọi người không cần lo lắng cho em, em đã quyết định. Mọi người hiểu em, biết chuyện em quyết định thì cũng không thể thay đổi, cho nên, không cần khuyên em nữa."
"Haizz. Nhã Nhã, em nghiêm túc sao?"
"Chị nhìn em giống như là nói dối sao?" Trang Nhã Khinh cười lại.
"Vậy cũng tốt, nhưng nhà họ Cố bên kia làm sao?" Thấm Tuyết hỏi. Nhà họ Cố đều đã nói được cùng bọn họ, đến lúc gặp nhất định sẽ được lợi lấy Nhã Nhã qua cửa, lần này coi như là bên này từ hôn rồi. Vẫn là lần đầu tiên Lăng Thiên Môn từ hôn.
"Chuyện hôn sự vẫn nên hủy thôi." Không hủy thì như thế nào? Một người có hai chồng sao? Hoặc là hoà giải kết hôn với người nọ, cô và Cố Triệt không danh không phận ở chung một chỗ? Vậy làm sao có thể, không chỉ là sỉ nhục Cố Triệt, cũng là sỉ nhục chính cô. Biện pháp duy nhất để cứu chỉ có từ hôn. Cho cô với Cố Triệt, còn có chồng chưa cưới không có duyên là lựa chọn tốt nhất.
"Vậy cũng tốt, anh đi nói với bọn họ." Phá Thương trầm ngâm. Ban đầu là anh thông báo với nhà họ Cố là Thánh nữ xuất hiện, khiến chủ nhân nhà họ Cố không thể kết hôn, phải chờ Thánh nữ gả vào cửa, bây giờ lại đi từ hôn, sợ rằng ngày sau Lăng Thiên Môn cũng sẽ bị nhà họ Cố thêm vào danh sách đen.
Điều này cũng không phải lo lắng, nhưng lo lắng nhất chính là ngộ nhỡ nhà họ Cố cũng không nhả ra mà nhất định cưới Nhã Nhã thì làm thế nào? Dù sao, Lăng Thiên Môn từ từ vắng vẻ, mà nhà họ Cố cũng vẫn phát triển, hiện tại trở thành gia tộc lớn nhất cả nước rồi, Lăng Thiên Môn không cách nào chống lại nhà họ Cố. Khả năng nhất định cưới Nhã Nhã cũng không phải quá lớn, dĩ nhiên nhìn nhà họ Cố Gia cũng không có ý định muốn kết hôn với Nhã Nhã, chỉ là bên mình từ hôn, khó tránh khỏi sẽ không làm cho nhà họ Cố cảm thấy mất thể diện, nhất thời tức giận không nhịn được, lấy Lăng Thiên Môn trút giận. Khả năng này rất lớn. Bình thường nhà quyền thế làm sao có thể chịu được bị người khác từ hôn? Mặt mũi, đối với gia tộc mà nói là quan trọng nhất.
Đây chính là một chuyện cực khổ.
"Đại Sư Huynh, cám ơn anh." Trang Nhã Khinh làm sao không hiểu, từ hôn, sao lại là dễ dàng như vậy? Chỉ là ý cô đã quyết.
"Haizz, ai bảo anh là Đại sư huynh của em." Ai bảo anh là Đại sư huynh của em, em là tiểu sư muội của anh, ai bảo Đại Sư Huynh chính là không nhìn nổi em chịu một chút xíu ủy khuất nào. Tiểu sư muội của anh, cho dù em muốn hái sao trên trời, Đại Sư Huynh cũng sẽ cho trộm tàu có sân bay hái xuống cho em, huống chi là cái này. . . . . . Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên liếc mắt nhìn nhau, vẫn chấp nhận.
Chỉ là nếu như trước khi Nhã Nhã mười tám tuổi, phát hiện một chút những bệnh trạng của lời nguyền rủa đã nói thì chính là đánh ngất xỉu Nhã Nhã, trói cũng phải trói đến kết hôn cùng chủ nhân nhà họ Cố. Đây là chắc chắn. Hiện tại theo Nhã Nhã thôi.
Mặc dù khi đó sẽ càng thêm khó khăn. Dù sao từ hôn, chuyện xảy ra lại tìm đến người ta muốn kết hôn, quả thật có chút kiêu ngạo.
"Nếu không, đừng vội từ hôn trước, chúng ta lại đợi đi. Ngộ nhỡ Nhã Nhã thật sự bắt đầu xuất hiện triệu chứng của lời nguyền rủa thì kịp thời gả Nhã Nhã đi vẫn có thể." Hạ Tĩnh Thiên đề nghị. Còn chưa cam lòng để cho Nhã Nhã mạo hiểm.
Trang Nhã Khinh lập tức cự tuyệt. "Không được, tại sao em có thể còn vừa làm vị hôn thê người khác vừa cùng Cố Triệt ở chung một chỗ? Em tuyệt đối không làm được. Em nói rồi, mặc kệ lời nguyền rủa là thật hay giả, tâm ý của em sẽ không thay đổi. Nếu lời nguyền rủa là thật, như vậy chỉ có thể trách vận khí của em không tốt mà thôi." Dù sao cô đã chết qua một lần, chính là buông được Cố Triệt, không buông được mọi người bọn họ.
Hạ Tĩnh Thiên không muốn Trang Nhã Khinh kiên quyết như vậy, bất đắc dĩ anh không lay chuyển được Nhã Nhã, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: "Được rồi" Đến lúc đó nếu là bất hạnh như vậy xảy ra, chỉ có lại đi cầu nhà họ Cố thôi. Dù là bồi thường hết tài sản anh đang có cũng muốn cứu Nhã Nhã.
"Cám ơn mọi người, thật cám ơn mọi người." Cuộc đời này có thể có được mọi người toàn tâm quan tâm yêu thương, cho dù chết cũng không tiếc nuối "Khách sao với chúng ta cái gì? Đừng quên, em là tiểu sư muội của bọn anh, người thân của bọn anh."
"Dạ." Trang Nhã Khinh khóc, là nước mắt vui vẻ.
Lau sạch nước mắt, Trang Nhã Khinh bùi ngùi, cô thật sự là càng ngày càng đa sầu đa cảm, càng ngày càng thích khóc. Con gái yêu rồi thật sự sẽ trở nên không giống mình nữa, càng ngày càng dễ xúc động.
"Nhã Nhã, em quyết định từ hôn rồi, vậy anh cũng không giấu em chuyện kia nữa." Phá Trần chợt nói.
Trang Nhã Khinh hiểu Phá Trần muốn nói là gì. Từ hôn? Chẳng lẽ chuyện kia có liên quan với nhà họ Cố? Hai ngày nay thật sự quên mất chuyện này.
"Ờ, nói đi."
"Biết vì sao sư tỷ sẽ chợt đến đây không?"
"Không biết." Chẳng lẽ không phải bởi vì nhớ cô cho nên đặc biệt đến gặp cô sao?
"Thật ra thì bọn anh mời sư tỷ tới đây giúp vị hôn phu em một tay, cũng chính là Cố Tử Tân, ông ta. . . . . . bất lực." Một người đàn ông bất lực, đó là sỉ nhục lớn dường nào đối với một người đàn ông. Thật ra thì Cố Tử Tân như vậy đã không thể dùng từ đàn ông mà gọi ông ta.
Cụ thể nguyên nhân gì bất lực thì Cố Tử Tân vẫn không chịu nói, đây vốn chính là sỉ nhục đàn ông, anh cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng bởi vì Cố Tử Tân bất lực thời gian dài, đã thành thói quen, cũng gia nhập lực lượng đồng tính. Nói muốn cưới Nhã Nhã, dáng vẻ Cố Tử Tân rất chán ghét. Lúc ấy khi thấy bộ dạng ghét bỏ của Cố Tử Tân, anh thật muốn túm đầu tròn của Cố Tử Tân rồi đá vào. Nhưng hắn là chồng chưa cưới của Nhã Nhã.
Cho nên không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp chữa khỏi chứng bệnh bất lực của Cố Tử Tân. Cố Tử Tân nói: "Bỏ bớt hơi sức đi, lúc đầu bọn họ mời toàn bác sĩ thế giới, đều không có tác dụng. Sau đó bây giờ không có biện pháp, đã tuyệt vọng, cho nên mới buông tha."
Nhưng sao có thể để Nhã Nhã gả đi liền làm quả phụ? Chọn chữa ngựa chết thành ngựa sống, cho nên tự quyết định trị cho Cố Tử Tân.
Trước kia ở Lăng Thiên Môn, bởi vì anh ưa đi theo Nhã Nhã, cho nên lúc Nhã Nhã học y thuật anh cũng ở bên cạnh thuốc nên sẽ biết rất nhiều. Nhưng thời gian thử dài vậy vẫn không có một chút tác dụng. Không có cách nào hết, không thể làm gì khác hơn là mời sư tỷ rời núi giúp một tay. Đây là chuyện lớn cả đời Nhã Nhã, cho nên vừa nói, sư tỷ liền lập tức đi qua.
Trải qua sư tỷ chẩn đoán bệnh thì sư tỷ nói có biện pháp, nhưng không nhất định có thể thành công, hơn nữa ước tính là sẽ rất khổ sở, thời gian chữa trị dài đằng đẵng. Cố Tử Tân thật đúng không phải là đàn ông, nghe nói vậy lại cự tuyệt trị liệu, lý do là cảm thấy bộ dáng hiện tại không có gì không tốt, không cần trị.
Nhã Nhã không lấy cũng tốt. Đàn ông như vậy, haizz, thật không biết sao xứng được sinh ra làm người trong dòng họ có ý chí kiên cường và giàu lòng như nhà họ Cố chứ, lại làm sao chính là chủ nhân nhà họ Cố. Xem ra nhà họ Cố cũng vắng vẻ giống như Lăng Thiên Môn, như vậy chủ nhân. . . . . . Đừng nói rất sợ chết, chính là đau cũng sợ, haizz.
Anh cũng gặp qua ông Cố một lần, giống như ông Cố như vậy mới thật sự là người đàn ông làm cho người ta kính nể. Chưa nói gì khác là cả người lộ ra một uy nghiêm nhiệt tình, anh cũng cảm thấy kính nể. Nhưng đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Trang Nhã Khinh cũng rất bất ngờ, vị hôn phu không có duyên của cô lại bất lực? Vậy thật là dở khóc dở cười. Đường đường là chủ nhân một gia tộc lớn lại bất lực, chuyện này sợ rằng cũng rất nhiều người không biết, vẫn giấu diếm, chuyện mất mặt mà. Khó trách không nói cho cô biết. Là muốn mời sư tỷ tới đây len lén chữa khỏi cho người đàn ông kia? Các sư huynh thật là không biết để cho cô nói thế nào mới phải. Cô không phải thủy tinh, dễ dàng bể như vậy.
"Chẳng lẽ nhà họ Cố không còn người sao?"
"Ừ, thế hệ này cũng chỉ có Cố Tử Tân thôi. Cố Tử Tân còn có một người anh, chỉ là đã kết hôn rồi, con cũng đã có." Chỉ điểm hay là muốn rõ ràng mọi chuyện. Chỉ là, nghĩ đến cũng đúng, nếu như còn có người khác, sao lại để Cố Tử Tân làm chủ nhân đây?
"À." Dù sao bây giờ chuyện của người đó không có quan hệ gì với cô nữa. Trang Nhã Khinh nhìn mọi người: "Mọi người phải làm gì thì làm cái đó đi, em đi lên nghỉ ngơi trước một chút." Trải qua một cuộc đọ sức như vậy, còn chưa có thế nghỉ ngơi, vẫn luôn kích động vì lấy được Long cốt châm.
Buổi tối lúc ăn cơm lại nói cho bọn họ biết, hắc hắc, hiện tại thì có thể tưởng tượng ra tình huống trong miệng các sư huynh có thể nhét trứng gà. Hơn nữa sư tỷ cũng ở đây, tin tưởng sư tỷ sẽ càng khiếp sợ và vui mừng. Bởi vì trước kia lúc học châm cứu, sư tỷ không phải nói với cô về Long cốt châm một lần, nếu không cô cũng không có hiểu Long cốt châm như vậy, đều là sư tỷ nói cho cô biết.
***
Sau khi Cố Triệt trở về, hoàn toàn khác với tình hình Trang Nhã Khinh phải đối mặt. Không có người nào lo lắng nhìn xem rốt cuộc anh có bị thương hay không, hoặc là có nơ nào không thoải mái hay không, không có ai hỏi thăm trận sóng thần kia, trở về, mặt ông nội quay về phía anh tra hỏi. "Ông nhận được tin tức, nói con có bạn gái, đây là thật sao?"
Sắc mặt ông Cố rất khó coi, mang bản mặc như lúc đánh Cố Triệt. Khi còn bé anh sợ nhìn thấy nét mặt này của ông nội mình, hiện tại không sợ, nhưng vẫn cảm thấy không hy vọng nhìn thấy ông nội như vậy. Ông nội lộ ra biểu cảm hung dữ như vậy thì nguyên nhân chỉ có một, anh làm cho ông thất vọng.
"Đúng, ông nội. Cô ấy tên Trang Nhã Khinh, bây giờ là bạn gái của con, về sau sẽ là vợ của con." Thừa dịp hiện tại khai báo toàn bộ chuyện tình, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.
"Con. . . . . . Con là cháu bất hiếu! Ông từng nói gì với con? Ông nói vị hôn thê của con sẽ tơi, chờ con cưới cô ấy, con lại! Cam đoan con cho ông đâu rồi? Thật là càng lớn càng hư quá." Ông Cố bị một câu nói của Cố Triệt làm giận đến dựng râu trợn mắt, sao không có nghĩ đến lần này cháu trai nói gì nghe nấy lại không vâng theo ý tứ của ông. Trước kia lúc cháu trai còn nhỏ nghe lời như vậy.
"Thật xin lỗi ông nội. Con yêu cô ấy, cho nên, con không thể cưới người đó. . . . . . Vị hôn thê." Cố Triệt chợt cười khổ, đã nhiều năm như vậy, bản thân luôn biết có một vị hôn thê, vì vị hôn thê của anh mà thậm chí mối tình đầu cũng bỏ qua, hơn hai mươi năm chưa từng nói qua một lần yêu, vẫn thủ thân như ngọc, đừng nói ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, thậm chí tên của người đó cũng không biết, thật sự không biết làm sao hình dung tâm tình của mình lúc này.
"Tức chết ta rồi, Tử Mặc, lấy gia pháp." Ông Cố hô to về phía ngoài cửa. Đừng tưởng rằng ông không con trai còn có con dâu không còn dùng được sớm bên ngoài nhìn, thật là bọn họ đều muốn làm tức chết ông mới cam tâm sao.
"Cha, tại sao cha nhất định bắt Triệt Nhi cưới cô gái kia, thậm chí ngay cả tên tuổi, hình dáng của cô gái kia mà cha cũng không biết." Cố Tử Mặc nói.
Ông vẫn luôn là không đồng ý con trai của ông cưới vị hôn thê kia. Cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua có vị hôn thê, chợt người ta tìm tới cửa, con trai của mình sẽ phải cưới người ta sao? Thật là buồn cười. Bây giờ là thời đại gì, còn giống như cổ đại như vậy sao? Huống chi *chỉ phúc vi hôn còn dễ nói một chút, ít nhất là từng nói qua hoặc là cha của mình đã từng cam kết, nhưng cũng không có. Tùy tiện một cô gái, gặp cũng chưa có gặp qua, tướng mạo nhân phẩm cái gì cũng không rõ ràng lại sẽ phải cưới vào bọn họ vào nhà họ Cố? Vậy làm sao có thể.
*chỉ phúc vi hôn là định hôn ước từ trong thai.
Chư Tiêm Nhiên đi tới, nhẹ nhàng vỗ lưng ông Cố, nhưng trong miệng vẫn là không đồng ý dùng gia pháp. Nói nhảm, bị đánh là của con của bà, bà có thể nguyện ý không? Huống chi con trai cũng không có làm sai, tại sao bọn họ nhất định phải cưới thánh nữ? Con trai nói thích cô bé kia tên là gì nhỉ? Trang Nhã Khinh? Nghe cũng không tệ lắm, lúc nào thì có thể để cho con trai đưa con bé kia về nhà gặp một chút, thích hợp là có thể định rồi. Triệt Nhi cũng trưởng thành rồi, hai mươi sáu rồi, cũng đến lúc thành gia lập nghiệp rồi. Ban đầu lúc Tử Mặc ở tuổi này đã có Triệt Nhi rồi.
"Hai người các con, các con lại giúp nó đúng không? Cố ý chọc giận ông già ta." Không phải ông ngoan cố không đổi, mà là trên quyển sách nói về gia tộc của bọn họ rồi, nếu nhà họ Cố bọn họ không cưới Thánh nữ vào cửa, như vậy, một cô gái xinh đẹp tài hoa sẽ chết , hơn nữa sẽ chết rất thê thảm. Mặc dù không là bọn họ giết, nhưng cũng là bởi vì bọn họ từ hôn mà xảy ra, cho nên chuyện như vậy cũng không thể làm. Có lẽ tránh cho xảy ra bi kịch như vậy, không thể làm gì khác hơn là uất ức cho Triệt Nhi.
"Cha, Triệt Nhi chúng ta muốn cô gái nào không có, cần gì nhất định treo cổ trên một thân cây?"
"Cha, bọn họ không phải nói chỉ gả chủ nhân sao? Để cho bọn họ gả, gả cho Tử Tân là được, dù sao cho tới bây giờ Tử Tân còn chưa có lấy vợ." Chư Tiêm Nhiên xuất ra chủ ý như vậy. Mặc dù nói thật xin lỗi cô bé kia, nhưng vì con trai mình mà suy nghĩ thì người khác cũng không tính là gì. Chỉ là gả cho Tử Tân cũng không có gì không tốt. Không lo ăn không lo mặc, rất nhiều người muốn cuộc sống như thế còn không được. "Con cảm thấy Tử Tân có năng lực làm chủ nhân nhà họ Cố chúng ta sao?" Cho dù có thì đức hạnh của Tử Tân cũng nhất định vô duyên với chức chủ nhân.
"Đều là người nhà họ Cố, có gì không thể gả được? Còn không là gả vào nhà họ Cố sao, có phải chủ nhân hay không có quan trọng như vậy đâu?"
"Haizz, chính các con xem đi." Ông Cố tìm bản gia phả ra, phía trên ghi lại một ít chuyện. Chủ nhân nhà họ Cố phải cưới Thánh nữ của Lăng Thiên Môn, nếu không sẽ bị nguyền rủa. Trên cây chỉ có ví dụ sau khi Thánh nữ từ hôn bị nguyền rủa, ngược lại không có hậu quả nhà họ Cố từ hôn. "Mặc kệ cô gái này như thế nào, tốt hay là không tốt, chúng ta cũng không thể từ hôn."
Ba người cũng bị nội dung trên sách kia dọa sợ, trên thế giới lại còn chuyện như vậy? Duy nhất không có khiếp sợ như vậy chỉ có Cố Triệt. Hai ngày nay kiến thức về Huyết Nhan, kiến thức về Long cốt châm, năng lực chịu đựng tâm lý của anh đã đạt tới trình độ nhất định, cho nên điểm này vẫn có thể chấp nhận.
Chỉ là còn có chuyện như vậy sao? Hình như Nhã Nhã chính là ra từ Lăng Thiên Môn, Nhã Nhã không có nói với anh là Lăng Thiên Môn còn có một Thánh nữ. Chỉ là, trông nom Thánh nữ hay không Thánh nữ gì, anh cũng không có ý định cưới cô ấy. Nhưng. . . . . . Như vậy còn phải làm người khác mất mạng, vẫn còn có chút không đành lòng.
Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên giống nhau, không thể tin nhìn ông Cố: "Phía trên này viết đều là thật sao? Thật còn có chuyện tình như vậy?" Vốn là ban đầu chạy tới cửa còn cho là nhìn trúng thế lực, gia sản nhà họ Cố, lúc cha đồng ý hôn ước còn tưởng rằng là già nên hồ đồ, không ngờ còn có một tầng nguyên nhân ở bên trong như vậy.
Như vậy là cưới hay là không cưới? Cưới, con trai mình sẽ phải chia tay cùng cô gái nó thích, đã nhiều năm như vậy, thật vất vả mới thích một cô gái. Không cưới? Mạng của mình trân quý, mạng của người khác cũng trân quý giống vậy. Mẹ nó, vẫn cảm thấy khó thực hiện bên nào, thật ra thì lựa chọn bên nào là khó khăn nhất.
"Chính các con suy tính một chút đi, rốt cuộc cưới hay là không cưới?" Nói thật, ông cũng đặc biệt hận người hạ nguyền rủa. Tại sao có thể ra nguyền rủa độc ác như vậy. Ông nhập ngũ nhiều năm, chiến tranh cũng nhìn đến mức quá nhiều, chết kiểu nào chưa từng nhìn thấy, đều không thấy bởi vì nguyền rủa mà người chết lại chết thảm kiểu này.
"Triệt Nhi, vậy thì tự con quyết định đi." Bản thân không nên nói nhiều, đó là mạng của người khác. Chỉ có thể nhìn mức độ tình cảm của Triệt Nhi đối với cô bé kia sâu nặng cỡ nào, nhìn Triệt nhi có phải vì nguyên nhân hạnh phúc của mình để cho người khác bị chết như vậy hay không. . . . . . Thảm. Sao chết kiểu này thật sự là quá thảm, chỉ suy nghĩ một chút thì cả người nổi da gà rồi. Chư Tiêm Nhiên nghĩ tới, không nói gì nữa, kéo Cố Tử Mặc rời khỏi nhà thờ tổ.
Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại một mình Cố Triệt quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông của anh, nhìn bản gia phả của tổ tiên trong tay, không biết nên nói gì, nên làm như thế nào. Chỉ cảm thấy quyển sách này thật quá nặng nề. Nặng, rất muốn đặt nó xuống, cũng không cần cầm lên.
Thật không muốn tách Nhã Nhã ra, thật không muốn. Nhưng nếu anh ích kỷ như vậy, vì tình yêu của mình, để bản thân mượn cớ tình yêu làm người khác hy sinh, chuyện như vậy anh lại làm không được.
Thật muốn chuyện gì cũng không muốn quản nữa, mang theo Nhã Nhã rời đi, đi càng xa càng tốt. Có lẽ anh thật sự có thể cho rằng hôm nay chưa từng nhìn thấy gì, cái gì anh cũng không biết, mang Nhã Nhã rời đi, đi càng xa càng tốt, không cần xen vào những chuyện này, chỉ cần thật vui vẻ là tốt rồi.
Nhưng xem rồi, biết rồi, giả vờ như thế nào?
Cố Thần ở bên ngoài nhìn một mình Cố Triệt lẻ loi quỳ trên mặt đất, cúi đầu, gần như muốn cúi thấp đầu đến dưới đất. Cố Triệt như vậy, vẫn lần đầu tiên nhìn thấy Cố Triệt như vậy.
Từ nhỏ, Cố Triệt đều đã có mọi thứ. Bọn họ cho, anh cố gắng lấy được, ở trước mặt người khác, tuy không phải nói ngữa đầu, nhưng cho tới bây giờ cũng đều đứng thẳng tắp. Nhìn anh như vậy thật sự lại làm cho người ta rất đau lòng. Nhưng quyết định vẫn phải do chính anh ra, chỉ có như vậy mới là biện pháp tốt nhất.
Haizz. . . . . . Sao ông nội có thể không hy vọng con hạnh phúc chứ?
"Báo cáo Lão Quân trưởng, bên ngoài có người tìm người, nói là thương lượng chuyện hôn ước."
"Dẫn cậu ấy đến phòng khách, tôi lập tức tới đây."
Cuối cùng Cố Thần nhìn Cố Triệt một cái, chắp tay đi tới phòng khách. Chuyện nên đối mặt vẫn nên đối mặt, không thể nào trốn tránh. Không phải, còn chưa nói muốn trốn tránh thì người cũng đã tìm tới cửa.
Đến phòng khách, Phá Thương đang chỉnh tề ngồi ở trên ghế.
Đến nơi như thế này, Phá Thương cảm thấy là bản thân muốn bắt chéo hai chân cũng là không bắt chéo được. Thoạt nhìn nơi này rất bình thường, nhưng chính là có một loại sức quyến rũ giống như là đại điện của Hoàng Đế thời xưa, sau khi tiến vào, đứng ở bên trong thì tự nhiên cũng sẽ không muốn lớn tiếng ồn ào, tự nhiên sẽ cung kính.
"Ông Cố, chào ông." Phá Thương nhìn thấy Cố Thần tới, lập tức đứng dậy. Đây là anh tôn trong người khác, tôn trọng một vị lão quân trưởng, tôn trọng một trưởng bối. Huống chi, mục đích hôm nay tới đây cũng là không công bằng với người khác, cho nên vẫn cung kính một chút tốt hơn.
"Ừ. Phá Thương đúng không? Trước kia đã gặp qua một lần."
" Đúng, lúc trước cũng là tôi tới. . . . . . Xác định hôn ước."
"Ừ, Thánh nữ các người đã tới chưa? Tại sao không nhìn thấy người?" Cố Thần nhìn một chút, quả thật chỉ có một mình Phá Thương. Thế nào, khó vậy phải kết hôn mới có thể gặp sao? Vốn là tâm tình Cố Thần không tốt, bây giờ càng không thể nào vui được.
"Thật xin lỗi, em ấy còn chưa tới."
"Ừ, chuẩn bị lúc nào thì gả tới? Như vậy chúng tôi cũng sớm làm chuẩn bị." Cố Thần ngồi vị trí chủ nhà, nhìn thấy trong chén Phá Thương không có trà, lập tức dặn dò người bưng trà đi lên. Tại sao có thể để cho người ta cảm thấy lễ nghi căn bản mà nhà họ Cố bọn họ cũng không hiểu?
"Lần này tôi đến là muốn mọi người thương lượng chuyện này. Nói đến thật xin lỗi, hôn ước này sợ rằng không có cách nào thực hiện." Phá Thương nói tới đây, ho khan hai tiếng. Thật sự là khó mà nói ra miệng. Phá Thương cảm thấy anh tới nơi này nói chuyện hoàn toàn khác bình thường, nói chuyện như vậy sợ rằng người khác còn tưởng rằng đang đóng phim cổ trang.
"Tại sao vậy chứ? Theo tôi được biết thì nếu như các người từ hôn, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Thực không dám giấu diếm, ông Cố. Nhã Nhã, cũng chính là tiểu sư muội của tôi, Thánh nữ. Chúng tôi mới biết Nhã Nhã đã có người trong lòng rồi. Chúng tôi cũng khuyên, nhưng con bé rất kiên trì." Phá Thương bất đắc dĩ cười cười, Nhã Nhã chính là như vậy, dù quyết định gì thì bộn anh cũng không thể thay đổi, bọn anh chỉ có bị Nhã Nhã thay đổi thôi.
"Chẳng lẽ cô ấy không biết hậu quả của việc này sao?" Vốn là Cố Thần không phải cảm thấy quá hứng thú với Thánh nữ, đồng ý hôn sự cũng chỉ bởi vì lời nguyền rủa mà thôi. Bây giờ nhìn lại, ngược lại có một chút thú vị về chuyện này.
"Không, em ấy biết, nhưng em ấy kiên trì. Em ấy nói, nếu bởi vì một lời nguyền rủa chưa biết là thật hay giả mà buông tha hạnh phúc đã tới tay, không làm được. Nếu như lời nguyền là thật, chỉ có thể trách chính em ấy cùng người nọ có duyên không phận." Phá Thương lại thêm một câu, cũng tốt vì Nhã Nhã thêm một chút. Mặc dù không gả vào nhà họ Cố, nhưng vẫn cho người khác ấn tượng khá hơn một chút. Ngộ nhỡ về sau thật sự xảy ra chuyện gì, trở lại cầu người khác cũng tương đối dễ nói chuyện hơn. "Hơn nữa, Nhã Nhã nói rồi, trên sách kia nói, đàn gái từ hôn mà nói thì đối với nhà họ Cố không có ảnh hưởng, cho nên cũng yên lòng."
Cố Thần gật đầu: "Chính là một cô bé dám yêu dám hận." Mặc dù chưa từng gặp, dựa vào hai câu này, nếu có thể gả vào thật ra thì cũng thật tốt. Một con bé dám yêu dám hận, huống chi vẫn còn vì bọn họ mà suy tính, nhất định sẽ không tệ chút nào.
"Đúng vậy, Nhã Nhã chính là cô gái như vậy, chúng tôi cũng không lay chuyển được em ấy. Chuyện em ấy đã quyết định thì ai cũng không thay đổi được. Đối với việc này, thật sự là chúng tôi xin lỗi nhà họ Cố mọi người, ở chỗ này tôi bày tỏ nói lời xin lỗi." Phá Thương đứng dậy cúi người với Cố Thần một cái lần nữa.
"Tôi thích tính cách này. Không thể gả vào, nói không chừng còn là tổn thất của nhà họ Cố chúng ta." Một con bé dám yêu dám hận như vậy, vì tình yêu cái gì cũng không sợ, đều nguyện ý đối mặt, huống chi tính tình lại hợp gu với ông như vậy, đột nhiên cảm thấy không thể gả tới thì thật vẫn một chút tiếc nuối.
"Ha ha, ông Cố nói đùa." Biểu cảm trên mặt ông Cố, giống như không có tức giận thì phải?
Trà đã bưng lên, người giúp việc rót trà cho Cố Thần còn có Phá Thương. "Nếm thử một chút, mới từ trên núi hái xuống, lá trà nhà tôi trồng." Cố Thần nói.
Phá Thương vừa nghe như vậy, bình thường anh cao lớn tùy tiện cũng cảm thấy khẳng định khác biệt như vậy, thơm như vậy, hơn nữa mùi hương rất tự nhiên, không nồng không nhạt. Ngay cả bình thường không có nghiên cứu một chút về trà, dù già trà ngon cũng làm thành nước lọc uống, bản thân cũng không nhịn được muốn thưởng thức thật tốt một chút.
Lướt qua một hớp, hương trà đầy tràn cả khoang miệng, ngay cả hô hấp của anh cũng cảm thấy nhàn nhạt hương trà. Trên đầu lưỡi có thể cảm nhận được vị hơi ngọt của trà lại hơi đắng. Mặc dù nói vừa ngọt vừa đắng, nghe rất kỳ lạ, nhưng cảm giác trà này cho người uống chính là như vậy. "Như thế nào? Còn có thể chứ?"
"Vâng, đây là trà gì? Thật sự rất thơm, nếu Nhã Nhã ở đây, nếm trà tốt như vậy thì khẳng định rất vui mừng."
"Hả? Con bé kia còn thích thưởng thức trà?" Cố Triệt bất ngờ.
Phá Thương uống một hớp nữa, vẫn là một hớp nho nhỏ. Đúng lễ nghi như vậy nếu bảo bối Trang Nhã Khinh đến thì chắc chắn cũng rất bất ngờ, bởi vì anh chưa từng uống qua trà như vậy. "Đúng, lúc không có chuyện gì làm Nhã Nhã chỉ thích chơi với những thứ này. Trên ngọn núi phía sau của chúng tôi còn có loại trà riêng của Nhã Nhã." Chỉ là hương vị thế nào cũng không biết, bởi vì Nhã Nhã chưa bao giờ cho anh uống, nói là lãng phí đồ tốt. Anh cũng không có ý kiến, vốn là nếm không được sự khác biệt, khi anh uống đều là một vị. Không ngờ, trà ngon thật như vậy, mỹ vị.
"Yêu thích rộng rãi nhỉ."
Đúng thế, Nhã Nhã thích rất nhiều thứ, đối với chuyện mình thích thì dù làm cả ngày cũng sẽ không cảm thấy phiền." Phá Thương nói đến Trang Nhã Khinh liền thỉnh thoảng miệng có khuynh hướng dừng không được. Nhưng lý trí nói cho anh biết không thể nhiều lời, là tới từ hôn chứ cũng không phải là làm mai, nói quá nhiề cũng không tiện. “Nhà chúng tôi còn có loại trà của Nhã Nhã, lúc nào có rãnh rỗi thì tôi mang một ít tới đây cho ông nếm thử một chút.”
Trang Nhã Khinh mới vừa đến cửa nhà họ Cố đã hắt hơi lần thứ ba rồi, người nào ở sau lưng thảo luận cô vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...