Triệu Nhiễm Nhiễm khó chịu liền thích giận dỗi, cũng có thể lý giải là làm nũng, chờ Giang Tiềm đi dụ dỗ. Nhưng chết là cô giận dỗi cũng không nói cho Giang Tiềm, mà chờ anh tự động tỉnh lại, trong điện thoại trừ nói ít đi thì tất cả còn lại bình thường, chỉ là hơn một tháng cũng không trở lại thăm anh, lấy cớ nói quá bận rộn. Nhưng Giang Tiềm nào biết, cho nên anh liền chịu tội.
Giang Tiềm nhớ vợ đến khó chịu, chờ nửa tháng rồi cảm thấy có chút không được bình thường, phát giác có cái gì không đúng thì anh liền buồn bực. Đâu có chọc giận cô đâu, rốt cuộc có tức giận không?
Đồng chí Giang Tiềm ngốc bị vợ giày vò đến 囧囧, lúc huấn luyện buồn bực, lúc ăn cơm buồn bực, ngủ. . . . . . Anh căn bản không buồn ngủ, nửa đêm lén bò dậy đến bãi tập chạy lớn. Đến cùng có phải tức giận hay không? Hỏi cũng không nói, nói thì nói không có tức giận, không có tức giận vậy sao không trở về nhà chứ?
Giang Tiềm một hơi chạy hết 50 vòng, vốn chỉ tính chạy 20 vòng thì dừng, nhưng chạy xong rồi vẫn chán ốm, nên tiếp tục 30 vòng, gom góp gom góp lại cho chẵn số. Cường độ này đối với Giang Tiềm mà nói chỉ như chơi thôi, khiến anh vẫn mặt ủ mày chau chính là, anh còn chưa biết vì sao Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên không có nguyên nhân gì mà lạnh nhạt với anh. Chẳng lẽ là. . . . . . Lại thích ăn đòn rồi hả ?
"Ai. . . . . ." Giang Tiềm ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ai. . . . . ." Cách đó không xa cũng có một tiếng thở dài, Giang Tiềm không quay đầu lại, sớm thấy Lương Hạ Mạt từ lâu, anh ta còn đếm cho anh mấy vòng, nên không thèm để ý anh ta.
Giang Tiềm phối hợp ngồi trên đất, cong chân lên hút thuốc lá, trông về phía xa trầm tư. Mình chọc giận cô ấy? Cô ấy tức giận? Sao lại mang cô ấy về trước? Lừa gạt à?
Lương Hạ Mạt thấy anh không để ý mình, chỉ có thể tự đi qua, đụng đụng cánh tay Giang Tiềm, "Cho tôi điếu thuốc."
Giang Tiềm trực tiếp ném bao thuốc lá cho anh, quay đầu lại hỏi, "Hơn nửa đêm cậu ra ngoài làm gì? Xem đây là địa bàn của mình à."
Lương Hạ Mạt cúi đầu, "Tâm trạng tôi không tốt. Đội trưởng anh thì sao? Nhìn cây cũng nhìn mất hồn, nghĩ gì thế?"
Giang Tiềm ngây ngốc một trận, than thở, "Nhớ vợ tôi đấy."
Lương Hạ Mạt nói theo, "Tôi cũng thế." Trong nháy mắt anh liền cảm thấy một ánh mắt ác độc bắn về phía anh, đằng đằng sát khí. Lương Hạ Mạt nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra, "[email protected]#$%[email protected], tôi nói nhớ vợ tôi, vợ của tôi đó."
Giang Tiềm lại trợn mắt nhìn anh một cái, tiếp tục trầm tư, "Cậu nói xem cô ấy rốt cuộc có tức giận không? Đã sớm nói tức giận phải phát ngay mặt, tôi cũng dễ dụ cô, theo lý thuyết cô ấy cũng không phải người hay tức giận mà."
Lương Hạ Mạt cũng than thở theo, "Anh nói xem cô ấy không có việc gì cứ dính lấy tôi chi? Tôi đối xử với cô ấy thế nào còn cần nói ra sao? Luôn ở cùng nhau, đã giống như miếng thịt trên người tôi rồi, tôi không nói là không thương cô ấy sao? Yêu cần phải nói ra sao?"
Giang Tiềm càng nói càng buồn bực, "Thật ra thì cũng thật thua thiệt cho cô ấy, trước sau hôn nhân cũng không có bao nhiêu thời gian ở bên cô ấy, ngược lại cô ấy đã chịu không ít uất ức vì tôi."
Lương Hạ Mạt càng nói càng tức giận, "Trước khi kết hôn thì nhất quyết buộc tôi kết hôn, sau khi kết hôn lại muốn chết muốn sống đòi ly hôn, càng ngày càng không hiểu chuyện rồi, chờ tôi rãnh rỗi nhất định sẽ trừng trị cô ấy đàng hoàng."
Giang Tiềm nghe xong cười một tiếng, mặc dù người buồn gặp người buồn, thì không tìm được sự an ủi gì, thậm chí có cảm giác như quân cờ đã đặt xuống gặp phải người chơi cờ dở, nhưng Giang Tiềm nghe Lương Hạ Mạt than vãn xong, trong nháy mắt cảm thấy vợ mình thật tốt quá, quá đỡ lo, vì vậy anh. . . . . hết buồn.
Có người còn khổ hơn anh, chuyện như vậy cũng có thể thảm hơn, thật là kẻ thù mà.
Giang Tiềm đứng lên phủi bụi bậm trên mông, "Cám ơn cậu, thấy cậu sống còn khổ hơn tôi, tâm trạng của tôi liền thăng bằng hơn nhiều, còn buồn ngủ nữa chứ."
Lương Hạ Mạt tức giận nghiến răng, tình cảnh hỗn loạn này khi nào mới hết đây.
. . . . . . . . . . . .
Chỉ là giận dỗi thôi, Triệu Nhiễm Nhiễm dĩ nhiên không có tức giận thật, gạt Giang Tiềm qua một tháng rồi, cũng tự dọn dẹp, mua không ít thứ trở về nhà.
Cô tính tốt thời gian nghỉ của Giang Tiềm mới trở về, muốn yên lặng cho anh một sự ngạc nhiên vui mừng, dĩ nhiên, sau khi về đến thấy căn nhà trống trơn không bóng người cũng là trong dự liệu. Triệu Nhiễm Nhiễm thấy hơi thất bại, rốt cuộc nhớ ra là ngày nghỉ mà không kêu anh về, thì Giang Tiềm cho tới bây giờ đều không chủ động trở lại, cô đang làm cái gì chứ, nói vậy thì cũng không tạo được sự vui mừng ngạc nhiên rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm rót ly nước trái cây cho mình, nhìn một vòng căn nhà của mình, vẫn ấm áp như trước, một chút xíu bụi cũng là thêm gấm thêm hoa, thứ lớn thì giống như nhiễm phải lửa khói nhân gian. Cô thích, cô không có lý do gì không thích, một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau, sau đó có nhà của mình, bọn họ quang minh chánh đại hôn và làm tình ở chỗ này, không cần tiếp tục lén lén lút lút, sau này còn có con của mình. Dĩ nhiên, cũng sẽ gây gỗ một chút, giống như cô giận dỗi một mình, anh mất hứng cũng sẽ cho cô trừng phạt nho nhỏ, nhưng bọn họ sẽ luôn bên nhau mãi mãi.
Triệu Nhiễm Nhiễm dĩ nhiên cũng nhớ Giang Tiềm, cô không khó chịu, lại không sâu sắc, trước kia đậu tình chậm chạp không nở, gặp Giang Tiềm rồi mới xem như thông suốt, tự nhiên là thật tâm chân ý đối xử tốt với anh, một ngày chớp mắt mấy lần mắt cũng nói cho anh biết, đương nhiên là dưới tình huống cô tự đếm được.
Cho nên khi Triệu Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại cho Giang Tiềm thì cười và nhớ nhung mong đợi đầy cõi lòng, bởi vì cô thật sự không có tức giận, bởi vì cô cũng rất nhớ anh.
Giang Tiềm biết cô ở nhà, liền nhảy lên, bảo vợ phải chờ anh, anh đi nắm Khuông Vĩ đưa anh về, em đói bụng ăn chút gì trước, không cần chờ anh ăn cơm. Cô chưa kịp nói anh biết đừng nóng nảy, bên kia điện thoại đã cúp, rõ ràng cho thấy tâm trạng gấp gáp của đối phương. Triệu Nhiễm Nhiễm ngọt ngào trong lòng, quyết định sẽ không vì người khác mà giận ông xã mình.
Nhưng quyết tâm này thật hơi sớm rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm thậm chí có cảm giác ông trời đang cố ý đùa bỡn cảm giác cô, nếu không tại sao cái người buổi chiều nói lập tức trở về, mà đến nửa đêm còn chưa về nhà đây? Điện thoại từ mới bắt đầu không ai nghe đến cuối cùng bị cô gọi đến tắt máy, lòng của Triệu Nhiễm Nhiễm cũng bắt đầu càng ngày càng lo lắng.
Trong tình yêu bao hàm quan tâm, trong sự quan tâm lại bao hàm cái gì chứ? Lo lắng cái ăn của anh, quan tâm giấc ngủ của anh, thấy anh mặc ít huấn luyện nhiều sẽ đau lòng, trong sự quan tâm cònbao hàm sự lo lắng, suy nghĩ lung tung, nghĩ đến ngủ không yên, ôm gối cũng chảy nước mắt. Vừa bắt đầu thì oán anh sao không nghe điện thoại, từ từ, Triệu Nhiễm Nhiễm không còn tức giận, mà trong óc lại nảy ra từng ý nghĩ xấu. Có phải trên đường xảy ra chuyện gì không? Không gặp người xấu chứ? Phải đánh thắng đó! Chỉ cầu anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại.
Triệu Nhiễm Nhiễm khóc mệt mỏi, cũng không biết số điện thoại của Khuông Vĩ, một mình tội nghiệp núp trên ghế sa lon ngẩn người. Đợi nghe được tiếng chìa khóa mở cửa phòng thì cô thậm chí cũng không phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc ngồi đó, quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng sững sờ.
Giang Tiềm vừa vào nhà liền thấy vợ với cặp mắt sưng đỏ, vẻ mặt khô héo, giống như là xảy ra chuyện rất lớn. Anh vội vàng chạy tới lo lắng quan sát. "Sao thế vợ? Tại sao khóc?"
Triệu Nhiễm Nhiễm sờ sờ mặt của Giang Tiềm xác nhận sự tồn tại của anh, một giây kế tiếp lập tức búng lên, "Giang Tiềm sao anh không nghe điện thoại thế, anh bao nhiêu tuổi rồi sao có thể làm chuyện như vậy, anh không phải biết em lo lắng sao? Em sắp bị hù chết anh biết không?"
Giang Tiềm sờ sờ túi quần, điện thoại rơi trên xe Khuông Vĩ rồi. Buổi chiều nhận được điện thoại của Triệu Nhiễm Nhiễm, anh liền hưng phấn vừa nhảy vừa búng đi theo Khuông Vĩ mượn xe, lúc Khuông Vĩ phải về quân khu làm ít chuyện, thì thuận tiện đưa anh luôn. Khi còn nửa tiếng thì về nhà, anh lại nhận được điện thoại của Vương Đan, nói Phán Phán sốt lên. Giang Tiềm vừa nghe, như vậy sao được, Khuông Vĩ cũng nói, đứa trẻ mới vừa đầy tháng phát sốt dễ dàng cháy hỏng đầu óc. Hai người liền trực tiếp lái xe đến nhà họ Tưởng, đưa đứa bé đi bệnh viện rồi vẫn ở đó, mới vừa giày vò xong.
Giang Tiềm kéo Triệu Nhiễm Nhiễm đang xù lông vào trong ngực, "Đừng nóng giận vợ, có thể là vừa lên thì điện thoại đã rơi trên xe, ở trong bệnh viện bận suốt, nên không có phát hiện."
Triệu Nhiễm Nhiễm vừa nghe càng tức giận hơn, anh là ai của cô ta chứ, một cú điện thoại đã gọi anh đi, anh là chó à, sao nghe lời thế.
Giang Tiềm dở khóc dở cười, cho dù cô nổi giận, cũng nói anh là vì Tưởng Thị Phi mà, đứa bé kia không phải con gái Tưởng Thị Phi chứ sao.
Hôm nay Triệu Nhiễm Nhiễm nhiệt tình nổi điên, cảm xúc nóng nảy rầu rĩ vì chờ đợi một đêm bộc phát ra toàn bộ, níu lấy y phục Giang Tiềm, quả đấm nhỏ đập vào ngực anh 'thùm thụp'.
Giang Tiềm cũng mặc cô đánh, dù sao không đau, vợ anh có một điểm tốt nhất là, đánh xong sẽ đau lòng, cơn giận cũng mất ráo. Quả nhiên, Triệu Nhiễm Nhiễm đánh một lát mệt mỏi, cũng đau lòng rồi. Từ từ dừng lại, thân thể co rút khóc, nói Giang Tiềm em rất lo lắng cho anh, anh xảy ra chuyện thì em làm thế nào?
Giang Tiềm ôm lấy cô, mím thật chặc đôi môi. Nên nói cái gì đây? Nói nghề nghiệp của anh là nhảy múa trên lưỡi đao, làm sao có thể dám kể hết tính chất công việc cho cô biết. Đúng vậy, anh không dám, không cách nào tưởng tượng cuộc sống tương lai không có cô sẽ cô đơn thế nào, cho nên anh không thể thua, vì cô, bất kỳ một nhiệm vụ nhỏ nào cũng không thể thua.
Người với người gặp nhau luôn có rất nhiều phương thức, bằng rất nhiều con đường, bọn họ quen biết nhờ xem mắt, vốn là hai người bất kỳ một phương diện nào cũng hoàn toàn không xứng đôi, chung quy lại có thể từ trong khe hở tính tình tìm ra điểm thích hợp, cho nên bọn họ cường điệu khoa trương phóng đại việc này, thưởng thức, yêu nhau, nắm tay vội vã bước lên con đường hôn nhân, ai cũng không thể chỉ vào bọn họ nói không xứng đôi, học hành, gia đình, tính tình. . . . Nếu như yêu nhau, thì cái gì cũng xứng đôi.
Giang Tiềm ôm cô nói vợđừng tức giận, về sau cũng không dám phạm sai lầm nữa.
Triệu Nhiễm Nhiễm lung tung lau nước mắt, "Anh chờ em mốt lát, mình em một lát là tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...