Buổi tối bị dày vò quá mức, sáng ngày hôm sau Triệu Nhiễm Nhiễm không rời giường nổi, bữa ăn sáng là do Giang Tiềm làm, thổi cháo cho nguội rồi bưng đến bên giường đút cô ăn.
Cả người Triệu Nhiễm Nhiễm không có hơi sức, nhắm hai mắt, chỉ biết há mồm nhận cháo, "Giang Tiềm, tiếp tục như vậy không được, sẽ mang thai, anh phải dùng biện pháp."
"Không mang đâu, không cho phép nói nữa." Giang Tiềm lộ vẻ lưu manh, khiến Triệu Nhiễm Nhiễm bẹp miệng, nhỏ giọng phản bác, "Mẹ em chưa có về hưu, không ai giữ đứa bé."
"Vậy anh tự giữ."
Triệu Nhiễm Nhiễm u oán nhìn của anh.
Giang Tiềm gãi gãi đầu, mình cũng bị sự vô sỉ của mình hù sợ, "Anh không có nhiều thời gian, nhưng vừa có thời gian thì anh sẽ giữ được không? Hiện tại chúng ta không cần trả tiền thuê phòng, tiền lương của anh cũng đủ cho chúng ta dùng."
Tôn Kính Hồng nói được là làm được, từ sớm đã gửi tiền mua nhà qua tài khoản rồi, trước mắt đang xem phòng ốc. Ý của Giang Tiềm cũng thật rõ ràng, là muốn cô từ chức ở nhà giữ đứa bé.
Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một lát, mặc dù không quá thích, nhưng cô cũng không phải người có bao nhiêu khát vọng, cho nên cũng không kháng cự lắm, cô không thích đứa bé thì không giả, nhưng trái lại rất mong đợi sinh con cho anh.
Món ăn chuẩn bị chiêu đãi Khuông Vĩ là Giang Tiềm quyết định, hai người đến một siêu thị lớn hơi xa, đa số chọn thức ăn chín. Giang Tiềm biết tài nấu nướng của vợ mình cỡ nào, anh ăn thì được, cũng đừng đi gieo họa người khác. Nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn rối rắm tất cả đều là món ăn chín có thể thiếu lễ độ hay không.
"Không thất lễ, em xem không phải có cá ư, làm cá chép dấm đường, em cũng thích ăn."
"Nhưng em làm cá không ngon."
Giang Tiềm cười, không dám nói khác, "Anh làm, anh làm ăn rất ngon đấy, em nấu hai món nguội là được, người mình, không cần phí tâm chiêu đãi anh ấy."
Mặc dù Giang Tiềm vẫn nói Khuông Vĩ là người mình, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn hơi sợ vị lãnh đạo như người anh ruột này, nên rất khẩn trương.
"Ai yêu anh nói nè vợ, em sợ anh ấy chi, cả ngày lẫn đêm anh ấy đều bị anh trêu cợt đấy, anh không sợ anh ấy đâu."
"Anh nói nhẹ nhàng linh hoạt, da mặt em nào có dày như anh." Triệu Nhiễm Nhiễm không để ý tới anh, dọn dẹp gian phòng gọn gàng sạch sẽ đến mấy lần.
. . . . . . . . . . . .
Lão Khuông mang theo tiểu Khuông đến gõ cửa nhà vào giờ cơm, Giang Tiềm vội tới mở cửa, nhìn trong tay Khuông Vĩ không mang theo gì cả liền chặn ở cửa không cho vào.
"Không phải đã bảo anh mang theo quà tặng sao?"
Khuông Vĩ không để ý anh, chỉ đánh vào bụng anh một quyền, Giang Tiềm khoa trương ôm bụng ngồi xổm xuống, "Xong rồi xong rồi, nội thương."
Anh ngồi chồm hổm xuống, vừa đúng đối diện với tiểu Khuông, lập tức tố cáo, "Cháu xem ba cháu."
Đáng tiếc người bạn học tiểu Khuông sùng bái nhất chính là Giang Tiềm, nên hưng phấn kéo tay cha của cậu, "Ba, ba, mau đánh thêm mấy quyền, không phải ba nói chú Giang chống đánh giỏi nhất à, mau cho con mở mang kiến thức."
Khuông Vĩ vui mừng vuốt đầu của con trai, "Con trai ngoan, biết dùng từ ‘mở mang kiến thức’ rồi."
Đầu Giang Tiềm đầy vạch đen, vội vàng chừa ra vị trí cho hai người vào.
Khuông Vĩ ngắm nhìn chung quanh một vòng gật đầu một cái, "Nhà dọn dẹp không tệ, có hương vị gia đình."
"Tất nhiên, tôi tự mình dọn dẹp mà, sao có thể không được chứ."
Khuông Vĩ không nhịn được cười, cũng biết anh thích khoe khoang.
Triệu Nhiễm Nhiễm đang rối rắm chuẩn bị món ăn nguội, một lát thì cho đường nhiều, một lát lại cho dấm hơi nhiều, nấu ra hương vị hơi nặng, nên đang suy nghĩ biện pháp. Giang Tiềm đi vào, thấy cô cau mày, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra rồi, nếm thử một miếng, vẫn còn được, miễn cưỡng ăn được.
"Khuông Vĩ ăn mặn, ăn được mà."
"Nặng hơn sẽ không được, để em làm lại đi."
"Mọi người tới rồi, đi ra gặp mặt trước đi."
Triệu Nhiễm Nhiễm hết cách, chỉ có thể đi theo anh ra ngoài. Lúc nãy cô từ trong khe cửa len lén đánh giá một chút, rất ngoài dự liệu của cô, dáng vẻ Khuông Vĩ rất là đẹp trai, cả người lộ ra vẻ lão luyện, một đôi mắt đen nhánh, giống như có thể hút người đi vào.
"Khương đội, đây là Triệu Nhiễm Nhiễm vợ em." Giang Tiềm khoác vai của cô giới thiệu.
Khuông Vĩ chuyển tầm mắt đến trên người Triệu Nhiễm Nhiễm, ánh mắt trong nháy mắt ngưng kết lại.
"Nhiễm Nhiễm, gọi anh ấy lão Khuông là được."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười đấm bộ ngực anh, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, một đôi mắt híp lại thành trăng khuyết cong cong. Không dám nghe theo lời của Giang Tiềm, rất cung kính kêu một tiếng, "Đại đội trưởng Khuông."
Vậy mà Khuông Vĩ lại như bị đóng đinh ngay tại chỗ, đôi mắt chăm chú nhìn ánh mắt của Triệu Nhiễm Nhiễm, gương mặt đờ đẫn hàng năm không có tinh thần, nhanh chóng tràn qua vẻ kinh ngạc.
Thật lâu không có ai đáp lại, nụ cười của Triệu Nhiễm Nhiễm từ từ cương xuống. Cô lại buồn bực. Xem đi, không riêng gì cha của Giang Tiềm không thích cô, ngay cả anh em vào sinh ra tử với anh cũng không thích, cha của anh dầu gì ừ một tiếng, nhưng Khuông Vĩ cả ừ cũng lười.
Giang Tiềm cũng cảm thấy không được bình thường, đặc biệt không giải thích được.
"Ai, ai, anh sao thế?"
Khuông Vĩ cuống quít dời tầm mắt đi, động tác đột nhiên hơi luống cuống. Cầm chặt tay con trai, lo lắng nhìn con trai một cái.
Bạn học Tiểu Khuông cũng nhìn Triệu Nhiễm Nhiễm, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, nửa ngày mới chỉ chỉ cô, dùng giọng hỏi thăm hỏi Khuông Vĩ, "Mẹ con à?"
Triệu Nhiễm Nhiễm và Giang Tiềm này đồng thời há to miệng, vẻ mặt nhất trí trước nay chưa từng có. Đây là tình huống gì à?
"Con trai, đây là thím Giang, chào đi."
"Nhưng rõ ràng. . . . . ."
"Là thím Giang." Khuông Vĩ nghiêm túc nhìn con trai cải chính.
Bạn học Tiểu Khuông không thể làm gì khác hơn, ấp úng kêu Triệu Nhiễm Nhiễm một tiếng ‘thím Giang.’
Gân xanh co giật hết sức vui sướng trên tránTriệu Nhiễm Nhiễm, thật lâu mới ‘ a ’ một tiếng đáp lại, sau đó sợ hãi vội vàng chạy vào phòng bếp, tựa tại phía sau cửa vỗ ngực. Không hỗ là đội trưởng đại đội đặc chủng, dọa người hơn cả lúc Giang Tiềm đáng sợ nhất, bộ dáng anh ta canh chừng người khác, giống như là loài bò sát máu lạnh nào đó, quả không thể chọc, ngàn vạn lần không thể chọc.
. . . . . . . . . . . .
Bữa cơm này ăn hơi vô vị tẻ nhạt, mỗi một lần Khuông Vĩ động chiếc đũa, Triệu Nhiễm Nhiễm đều có chút khẩn trương, thấy anh gắp món trộn thì cô thật ra muốn nhào lại bưng nó đi.
Mà món ăn khó có thể nuốt xuống chỉ quay một vòng ở trong miệng Khuông Vĩ liền nuốt xuống, anh vẫn không quên thêm một câu, "Ăn thật ngon."
Giang Tiềm vừa lôi kéo tay vợ không tiếng động an ủi, vừa cười khổ, lòng nói anh em ăn không ngon cứ trực tiếp nuốt không phải xong chuyện à, còn phải nói ra, sao mấy món ăn mùi vị bình thường anh ấy lại không khen.
Cơm nước xong, Triệu Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn chạy vào phòng bếp rửa chén, cố gắng không để ý bạn học tiểu Khuông vẫn đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, tha thứ cô mặc dù ngày ngày giao thiệp với trẻ em, nhưng chỉ giới hạn trong việc giả làm bà ngoại sói, đối mặt với cậu bé đáng yêu kia, Triệu Nhiễm Nhiễm căn bản tìm không ra đề tài.
"Thím không có gì muốn nói với cháu à?"
Khóe mắt Triệu Nhiễm Nhiễm giựt giựt, cô mới vừa bị đứa bé này đùa giỡn à?
"Cháu tới nhà thím làm khách, không phải thím nên tâm sự với cháu sau? Thím xem chú Giang đã ra ban công tán gẫu với ba cháu rồi."
Triệu Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh hiểu ra, suy nghĩ hồi lâu nói ra một câu, "Cháu. . . . . có sợ tiêm đau không?"
Sau đó thấy khóe miệng bạn học tiểu Khuông giựt mạnh mấy cái, Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng chuyển đề tài, "Cháu bao nhiêu tuổi? Tới lớp mấy? Tên là gì?"
"Tám tuổi, lớp hai, Khuông Tiểu Mỗ."
Triệu Nhiễm Nhiễm không có đình chỉ, cười lên, "Tiểu Mỗ? Thật là một cái tên thú vị."
Vẻ mặt Khuông Tiểu Mỗ không thay đổi, miệng lại càng ngày càng ngọt, "Món ăn thím làm ăn ngon thật."
Triệu Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn cậu, phân tích độ chân thật trong lời nói, cười gượng, "Thiệt hay giả?"
"Thật." Khuông Tiểu Mỗ gật đầu rất chân thành.
Triệu Nhiễm Nhiễm thật tin tưởng rồi, mắt cong hơn, "Cháu thích là tốt rồi, có cơ hội sẽ làm cho cháu nữa."
"Có thật không?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy về sau mỗi tuần cháu đều tới được không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm mím môi, ngốc quá, cô lại rơi vào bẫy của một đứa bé tám tuổi.
"Không được sao?" Rõ ràng thất vọng rồi.
"Được, nhưng thím chưa chắc tuần nào cũng ở đây."
"Vậy thím sẽ chiêu đãi cháu nữa chứ?"
"Nhất định sẽ."
Khuông Tiểu Mỗ hết sức hài lòng về lời bảo đảm của cô, gật đầu một cái, tư chạy đi tìm thức uống.
. . . . . . . . . . . .
Cùng lúc đó, ban công.
Hôm nay Khuông Vĩ quá mức khác thường, khác thường đến Giang Tiềm cũng không yên lòng theo, đưa cho anh một điếu thuốc, liền nhoẻn miệng cười với anh, "Thật là nhiều năm không có thấy anh như vậy rồi, hôm nay thế nào? Trước kia anh đã gặp Nhiễm Nhiễm?"
"Làm sao có thể."
Khuông Vĩ cười khẽ phản bác, dư âm của ánh trời chiều vừa đúng chiếu vào trên mặt của anh, cánh tay anh vịn ở trên ban công nhìn về phương xa, khóe miệng mím lại, lộ ra đường cong như có như không, giống như một giây kế tiếp sẽ chói lọi biến mất đi.
"Được rồi được rồi anh em, thế nào mau nói." Giang Tiềm giành lại điếu thuốc trong miệng anh vứt bỏ, dưới chân đã có không ít tàn thuốc rồi.
"Không có gì." Khuông Vĩ vỗ vỗ bờ vai của anh, "Là . . . . Cậu không có cảm thấy. . . Nhiễm Nhiễm. . . . Hơi giống mẹ tiểu Khuông sao?"
Giang Tiềm vò đầu nhớ lại nửa ngày, thật sự là không có gì ấn tượng, vốn không có quá nhiều tiếp xúc với vợ của Khuông Vĩ, mấy lần ít ỏi đều là ở trong bệnh viện, nhớ mang máng là rất gầy, vẻ mặt có bệnh, nhưng có một điều khẳng định là, đâu có giống vợ anh đâu.
Giang Tiềm lắc đầu, "Không cảm thấy giống."
Khuông Vĩ nhẹ nhàng cười, "Mắt giống kinh người, gặp vợ cậu đột nhiên nhớ lại bộ dáng của mẹ Tiểu Mỗ trước khi kết hôn với tôi."
"Có hình không?"
"Đương nhiên là có, nếu không sao Tiểu Mỗ cảm thấy giống, ngày nào nó cũng nhìn đấy."
Giang Tiềm vỗ vỗ bờ vai của anh an ủi, nói một câu không biết điều, "Về sau không cho phép tới nhà của tôi nữa."
Khuông Vĩ đá vào trên mông anh một cước, "Cút ra xa mau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...