“Tách”. Ánh đèn điện bỗng bật sáng choang. Con dao nhọn trên tay Tịnh Hải đột nhiên dừng lại giữa không trung. Hai mắt bà nhìn về phía hai con người đứng trước cửa phòng.
- Hừ. Nếu trễ chút nữa thì con dâu tôi nó đi chầu ông bà rồi cũng hay, quản gia Liên nhỉ?
Bà Linh tựa người vào thành cửa, vẻ mặt vênh vang nhìn quản gia Liên đang trợn mắt bất ngờ. Khải Hoàng vội vã chạy đến bên mèo nhỏ, ánh mắt lo lắng nhìn cô. Mọi chuyện đã được bà Linh sắp đặt và đúng như dự đoán của bà, kẻ muốn làm hại Bình Nhi sẽ lộ mặt ngay.
- Không sao rồi, em à.
Khải Hoàng cố gắng an ủi khi nhìn thấy hàng nước mắt chảy dài trên má Bình Nhi.
- Sợ… sợ… em sợ…
- Mọi chuyện ổn rồi.
Khải Hoàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ, đôi vai cô run run theo từng tiếng nấc nghẹn. Bình Nhi đã cố nằm im dưới lưỡi dao của quản gia Liên, cô bé nhỏ đã làm rất tốt vai diễn mà bà Linh sắp đặt.
- HAHAHAHA.
Tịnh Hải bỗng cười lớn, đôi môi đỏ thẫm nhếch lên vẻ huyênh hoang, bà đang nghĩ rằng, bà Linh kia chỉ là một con rối, nếu biết người muốn giết con dâu bà chính là chủ tịch đang đầu tư vào công ty Thiên Linh thì phản ứng sẽ như thế nào? Tiếng cười thích thú cất lên ha hả.
- Trò chơi kết thúc mất rồi.
Tịnh Hải cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ đểu cáng.
- Vẫn chưa kết thúc đâu. Nói đi, tại sao bà muốn giết Bình Nhi. Chẳng phải ta đã rất tin tưởng bà, để bà làm quản gia suốt mấy tháng qua sao? Vậy chẳng lẽ ta đang “nuôi ong tay áo”?.
Bà Linh cất lời, cái giọng đầy quyền lực tối cao của bà vang ra cả tòa nhà rộng. Ánh mắt có chút thất vọng, bà đã tin tưởng quản gia Liên đến nhường nào.
- Hahahaha. Bà có biết ta đã chờ cái ngày này này bao lâu rồi không? Vài tháng? Vài tháng đối với bà cũng chỉ là mấy trăm ngày, nhưng đối với tôi, nó là cả một cuộc đời đấy. Tôi đang cố lấy lại cuộc đời đó. Tôi muốn lấy mạng của con điên này.
Tịnh Hải hét toáng lên, ánh mắt trợn ngược, vẻ thù hằn hiện qua từng cái chỉ tay vào mặt Bình Nhi.
-Bà biết không, tôi vào đây, làm quản gia cho cái nhà này, cũng chỉ vì tôi biết, bà sẽ cưới cái con điên khốn nạn này cho thằng con bà. Tôi biết vậy nên mới phải còng cái lưng này ra mà phục vụ cho cái nhà này. Cũng với một điều thôi. TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI LẤY MẠNG CON ĐIÊN KHỐN KIẾP NÀY.
Bà Linh sững người trước lời nói đầy khó hiểu của quản gia Liên. Bình Nhi nghe từng câu nói đầy hăm dọa của Tịnh Hải thì càng sợ sệt hơn, cô bé nhỏ không ngờ lại có người đang muốn giết hại mình. Khải Hoàng đứng bên cạnh cố đưa Bình Nhi ra khỏi phòng để tránh cô lại mất bình tĩnh.
- Bà… bà đang nói cái gì vậy?
Bà Linh hoang mang nhìn con thú điên trước mặt, quản gia Liên cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống Bình Nhi.
- Hahaha. Nếu biết con điên đó là kẻ giết người thì bà còn có ý định sẽ nhận nó làm con dâu không?
- Kẻ… kẻ giết người?
Tịnh Hải gõ gõ mũi gót nhọn xuống sàn nhà, môi đỏ nhếch lên đường cong khinh bỉ.
- Muốn biết sao? Vậy bà hãy tự đi mà tìm hiểu.
Tịnh Hải vừa dứt lời, ánh đèn điện bỗng tắt phụt, bóng đêm bao trùm cả căn phòng.
- Tạm biệt.
Giọng nói như quỷ ám của Tịnh Hải vang trong bóng tối.
- Sao… mở đèn lên ngay.
Bà Linh cố hét lên, nhưng khi hầu gái hớt hãi chạy đi tìm cầu dao và mở đèn thì Tịnh Hải đã biến mất.
Tịnh Hải chạy dọc con đường trong khu vườn, đôi gót nhọn dừng lại trước căn nhà nhỏ sâu trong tòa biệt thự.
Bội Anh ho khẽ, lết thân xác tiều tụy hốt hoảng nhìn Tịnh Hải.
- Mẹ ổn chứ?
- Ta ổn. Con làm tốt lắm. Mau lên, rời khỏi đây ngay.
Ngay lúc Tịnh Hải đã rơi vào tròng thì Bội Anh đã khôn khéo tắt cầu dao gây sự chấn động để tạo cơ hội cho Tịnh Hải trốn thoát.
Cánh cửa xe BMW đóng rầm với sự tức tối.
- Trở lại biệt thự Hoa Hồng.
Tịnh Hải ra lệnh, chiếc xe lăn bánh len sâu vào bóng đêm. Người đàn bà mù quáng kia đang điên tiết lên, ánh mắt trừng trừng nhìn vào điểm vô định, môi bặm chặt túa cả máu. Tịnh Hải như con thú điên vồ đến con mèo nhỏ một cách điên cuồng, đối với bà bây giờ, giết chết Bình Nhi là điều cuối cùng bà có thể làm cho đứa con trai tội nghiệp đã khuất.
Bà bỗng nhớ đến chuyện một hôm trước đó.
Một ngày trước đó, Tịnh Hải đã trở lại ngôi nhà có giàn hoa giấy trước sân, bà đứng lặng lẽ trầm ngâm nhìn sâu vào bên trong căn nhà tối thui.
- Dì gì đó ơi, dì tìm ai?
Một chị tầm hai mốt, hai hai tuổi thấy lạ bèn hỏi. Tịnh Hải đang mang nỗi lo lắng thấy có người liền quay sang gấp gáp trả lời.
- À, con có biết cô bé tầm mười bảy tuổi từng được nhận nuôi trong nhà này không?
Tịnh Hải hoang mang chỉ về phía ngôi nhà nhỏ, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của chị gái kia.
- À dạ. Cháu biết thưa dì.
- Ồ, hay quá. Vậy có phải cô bé ấy bị… điên không?
Chị gái kia vẻ đắn đo một hồi, tay khua vào không khí.
- Ôi dào, sao dì lại tin ba cái tin đồn nhảm ấy chứ. Cô bé ấy hoàn toàn bình thường.
Nghe đến đây, Tịnh Hải có phần thở dài, bà gặn hỏi.
- Vậy… nó đi lấy chồng rồi sao?
Chị gái tặc lưỡi, lễ phép trả lời.
- Không dì ạ. Chắc dì lại nghe bà nội cháu nói chứ gì. Bà cháu không được tỉnh táo lắm nên hay nói bậy ạ. Cô bé kia hoàn toàn bình thường, với cả nó cũng được một nhà khác nhận nuôi chứ không lấy chồng gì đâu.
Tịnh Hải bỗng trở nên vui vẻ hơn, rối rít cầm tay chị gái kia mà cảm ơn.
- Vậy con cầm ít này cho dì vui.
Tịnh Hải mở túi lấy ra tờ năm trăm nghìn dúi vào tay chị gái. Chị gái kia bối rối từ chối, giọng nói gấp gáp.
- Không đâu ạ, cháu chỉ nói những gì cháu biết thôi. Nếu cháu không nói thì cũng có người khác nói. Dì đừng làm vậy.
Trước sự từ chối một mực và dứt khoát, Tịnh Hải đành cảm ơn chị gái thêm lần nữa rồi rời đi nhanh sau đó. Mối ngờ vực giữa đứa con gái và cái người mà bà thù hằn nay đã không còn. Bà chắc chắn rằng, con gái bà không thể là người đó được.
Nhưng đến bà đâu biết khi bóng dáng chiếc BMW khuất sau con ngõ, chị gái tặc lưỡi, vênh vang nhìn theo.
- Hừ, tôi nói sự thật cho mấy người bắt Bình Nhi vào viện tâm thần à. Tôi đâu có ngu. Ôi Bình Nhi em ơi, chắc em đang sống vui vẻ bên nhà chồng nhỉ?
Chị gái thở dài quay trở lại vào nhà. Chị có vẻ vui hơn khi đã giúp được Bình Nhi. Nhưng đâu ai ngờ, chị đã vô tình phá hoại một gia đình sắp được đoàn tụ.
***
Phía ngoài bức tường cao của tòa biệt thự, một bóng dáng của tên to con nào đó lởn vởn xung quanh. Hắn nhìn quanh nhìn quất rồi lại trèo lên thò đầu nhìn vào biệt thự. Trên khuôn mặt bặm trợn, một vết sẹo rạch ngang từ lông mày phải theo dọc sóng mũi. Hắn chính là Năm sẹo mà “tóc xoăn tít” đã nhắc đến. Năm sẹo liếc mắt láo liên tìm cách trà trộn vào đám công nhân ra vào đang xây hồ bơi trong sân vườn. Hắn đành đội chiếc mũ lưỡi trai đen, cúi gầm mặt rồi lẫn vào đám thợ hồ đang đẩy xe rùa.
Bước chân Năm sẹo dừng lại trước một khu vườn rộng, hắn đã thấy được “con mồi”. Bình Nhi ngồi thơ thẩn trên ghế đá dưới giàn hoa giấy, cô lẩm bẩm đếm từng cánh hoa rơi nhè nhẹ.
Ánh mắt Năm sẹo chuyển dần sang nham hiểm, hắn vờ đẩy chiếc xe rùa đựng cát tiến đến mấp mé nơi gần ghế đá mà Bình Nhi đang ngồi. Một vài bông hoa giấy rơi nhẹ xuống chiếc xe lăn điện để bên cạnh.
Năm sẹo dần dần càng tiến sát hơn xe lăn, tay vờ lấy xẻng đổ cát ra đất. Nhưng cô bé nhỏ quá ngây thơ, vẫn hồn nhiên ngửa cổ đếm từng cánh hoa giấy rơi.
- Ối chết!
Năm sẹo bỗng hét lên the thé, hắn đã đổ cát đầy cả xe lăn. Khuôn mặt hắn vẻ bất ngờ lắm, hắn vờ rối rít xin lỗi.
- Xin lỗi cô chủ, tôi lỡ tay.
Bình Nhi thấy vậy cũng chỉ gật đầu nhẹ, nếu không có xe lăn, cô biết chắc lúc Khải Hoàng quay lại, anh sẽ có cách đưa cô trở lại phòng.
Nhân lúc đám thợ hồ đang loay hoay làm việc đằng xa, Năm sẹo bắt chuyện.
- Ôi người đẹp, cô bé đây là Tịnh Nhi phải không?
Bình Nhi có phần bất ngờ khi khuân mặt của Năm sẹo bỗng ngửa lên nhìn cô, đường sẹo rạch ngang mặt vẻ ghê rợn. Bình Nhi vội quay mặt đi nơi khác, cô nhớ Khải Hoàng đã dặn không được nói chuyện với người lạ. Nhưng Năm sẹo vẻ lì lợm.
- Này, Tịnh Nhi là người đẹp đây chứ gì.
Thấy Bình Nhi vẫn chẳng thèm trả lời, hắn điên tiết lên nhưng cố kìm nén để mọi việc trót lọt.
- Tịnh Nhi à, mẹ cô đang tìm cô đấy, người đẹp.
Vẻ mặt vênh vang có phần thâm hiểm của hắn cười khẩy. Bình Nhi bất ngờ quay qua nhìn hắn, ánh mắt vẻ hoang mang.
- Mẹ?
- Ừ, mẹ cô đấy. Bà đang tìm cô.
Năm sẹo nói, ngón tay gãi gãi mép râu.
- Người đẹp muốn gặp mẹ không?
Thấy Bình Nhi có phần bất ngờ và ánh mắt lay động. Biết cá đã cắn câu, hắn bắt đầu “tròng dây”.
- Mau lên, bà đang ở ngoài kia kìa.
Nói đoạn, hắn chỉ tay phía cánh cổng sau.
- Mẹ… mẹ… Nhi muốn mẹ.
- Đúng rồi đấy, mau lên.
Năm sẹo vẻ hối hả, nhưng thấy Bình Nhi có phần e dè, hắn tặc lưỡi.
- Gì nữa, sao không đi mau nếu không mẹ cô sẽ đi mất đấy.
Nghe hắn dọa, Bình Nhi cố gắng đưa cơ thể sang xe lăn.
- Xe bẩn mất rồi, tôi bế cô cho.
Năm sẹo cứ thế tiến theo kế hoạch đã định.
- Nhưng…
- Còn nhưng nhị gì nữa. Không mau là mẹ cô đi mất đấy.
Bình Nhi không đợi được nữa đành để cho hăn bế lên. Khuôn mặt cô nhăn nhúm vì mùi hôi từ cơ thể hắn, nhưng cô bé nhỏ cố gắng chịu đựng. Cô còn cười nữa, cô sắp gặp được mẹ.
Năm sẹo khôn khéo lòn lách qua đám thợ hồ đến gần bức tường đã có sẵn một sợi dây. Hăn vừa bế Bình Nhi vừa trèo qua sợi dây dừa rất khó khăn. Đến sát mép tường, hắn phả mùi hôi từ miệng dặn dò Bình Nhi.
- Không được hét, nếu cô hét, mẹ cô sẽ đi mất đấy.
Bình Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Rồi hắn bỗng thả cô từ trên thành tường bên này xuống mảnh đất phía ngoài. Bình Nhi như sắp hét lên nhưng nhớ lời hắn, cô bụm miệng chặt cho cơ thể rơi tự do.
“BỤP”. Cô nằm gọn trên đám bao rác mà Năm sẹo đã đặt sẵn. Tuy êm ái nhưng toàn mùi hôi thối, Bình Nhi nhăn mũi vì mùi hôi chua thừ đống rác cứ xộc vào mũi.
Hắn cũng từ trên cao nhảy xuống, nhanh chóng bế thốc cô lên rồi nhảy vào chiếc ô tô cũ dựng sẵn. Chiếc ô tô cũ rời đi ngay, phía sau, bảng số xe đã được hắn lấy một cái túi ni-lông đen bao lấy. Năm sẹo đã biết chắc chắn xung quanh đây ít nhiều cũng có camera.
- Tốt lắm.
“Tóc xoăn tít” reo lên khi thấy Năm sẹo trở về với “con mồi có gì được nấy”. Thấy người phụ nữ quen thuộc, Bình Nhi có phần bất ngờ.
- Đây không phải mẹ, là dì nuôi.
Bình Nhi ngây thơ nói với tên Năm sẹo.
- Thì dì tìm mẹ cho con đây này. Mau, vào đây đi con.
Thấy người dì nuôi, cô bé nhỏ bớt sợ hơn, cô ngoan ngoãn ngồi trên tay của hắn mà theo chân bước vào căn nhà gỗ. Xung quanh là cả cây cỏ hoang dại, tiếng gió rít lùa vào cánh cửa gỗ kêu kót két.
Bình Nhi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cô nghe thấy dì nuôi đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
- Vâng, con bé đang ở đây ạ. Bà mau đến nhé.
Dì nuôi khuôn mặt hào hứng hơn bao giờ hết. Bà ta quay lại dặn dò Năm sẹo trước khi rời đi.
- Tao còn có vụ khác, mày trông nó cẩn thận, đến khi nào bà ta chuyển tiền, tao sẽ chia cho mày mười phần trăm.
- Cái gì? Tôi làm cho bà đến thế mà có mười phần trăm? Hai mươi đi.
Năm sẹo trả treo, ánh mắt vẻ hung tợn.
- Cái thằng khốn này, mười lăm phần trăm, được chưa hả?
“Tóc xoăn tít” dẩu môi khinh khỉnh rồi rời đi cùng chiếc xe con đắt tiền. Khi xe con vừa đi vào con đường cao tốc thì từ đằng xa, chiếc BMW chạy với tốc độ hối hả.
- Mau lên, Tịnh Nhi con ơi. Con ơi…
Tịnh Hải hớt hãi chạy vào căn nhà gỗ. Đằng sau, Bội Anh cũng cố gắng lết thân xác vào căn nhà gỗ.
Đôi gót nhọn Tịnh Hãi gõ mạnh vào sàn nhà gỗ, vang lên tiếng “cộc, cộc” gấp gáp.
“Két”. Cánh cửa gỗ mở ra, Tịnh Hải bất ngờ khi nhìn vào căn nhà gỗ tối thui.
- Tịnh... Nhi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...