Nhưng Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc tạm yên tâm khi nghe chủ nhân của tràng cười kia như chỉ lên tiếng riêng với Phạm Hoàng, như sau :
- Phạm thế huynh sao lại lo lắng, xem đó là điều bất tường? Phải nói ngược lại mới đúng, đó là điều vạn phúc cho võ lâm, nếu Phạm thế huynh giải thích thêm về Phục Mã Đả Long hội, hầu những ai luôn quan tâm đến đại cục võ lâm như lão phu cũng được góp thêm chút sức lực vào.
Phạm Hoàng kính ngưỡng nhìn một lão nhân vừa an nhiên xuất hiện :
- Uy danh của Khưu đại thế gia vang rền như sấm động. Nhưng vãn bối không nghĩ Khưu lão tiền bối thật sự quan tâm đến đại cục võ lâm.
Bạch Cúc thì khinh khỉnh nhìn lão nhân đó :
- Thương thế lúc này của Phạm huynh là do Cát Nam Giao gây ra. Thiển nghĩ ắt cũng có công sức của Khưu lão nhân gia góp phần vào. Phải chăng đấy cũng là vì đại cục võ lâm nên Khưu lão một mặt thì đào luyện một mặt thì ngấm ngầm huấn thị cho Cát Nam Giao tùy tiện tung hoành ngang dọc?
Khưu lão bật cười :
- Nhị vị cô nương và nhất là Phạm thế huynh vẫn oán trách lão phu vì chuyện đã xảy ra cách nay một năm ư? Nếu vậy thì lỗi quá, lần đó do nóng lòng truy tìm nguyên nhân cái chết của mười một gia nhân nên lão phu nhất thời hồ đồ, suýt tin vào lời cáo buộc vô căn cứ của họ Cát. Thú thật, cũng nhân lần gặp gỡ đó lão phu mới phát hiện ra Phạm thế huynh đây quả là trang nam nhi tuấn kiệt, tuy ít lời nhưng những gì được nói ra đều có sự cân nhắc.
Khiến lão phu có ý hận, sao không được gặp Phạm thế huynh sớm hơn, chí ít là cũng nhờ đó tránh việc không hay đã lỡ xảy ra trong lần gặp gỡ đầu? Tiếc thật, tiếc thật!
Công Tôn Quỳnh cảnh giác nhìn Khưu lão :
- Được Khưu lão nhân gia tán dương, xem ra như đây chỉ là họa, khó thể là phúc đối với Phạm Hoàng huynh.
Khưu lão vẫn tươi cười :
- Lão phu vẫn biết muốn thay đổi định kiến ở chư vị đối với lão phu thật là khó, nhất là sau bao ngộ nhận đã xảy ra. Tuy nhiên, hãy nói như Phạm thế huynh lúc nãy đã nói, đó là nhân vô thập toàn. Không lẽ chư vị không thể lượng thứ, cho lão phu cơ hội tỏ chút thành ý, chuộc lại một vài ngộ nhận chỉ là do sự việc ngẫu nhiên đưa đẩy đến và tạo ra.
Phạm Hoàng cười gượng :
- Không mấy khi được gặp Khưu lão tiền bối. Hay lắm, mọi chuyện đã qua cứ gác lại, không hiểu Khưu lão tiền bối có gì chỉ giáo?
Bạch Cúc bĩu môi :
- Chỉ giáo thì e không có, nhưng để dò hỏi cho thật kỹ về Phục Mã Đả Long hội, ắt hẳn đấy là điều Khưu lão nhân gia đang rất quan tâm?
Khưu lão sa sầm nét mặt :
- Lão phu đã nhất mực nhún nhường, không hiểu cớ vì sao nhị.vị cô nương cứ cố tình hiểu sai lại còn luôn có lời bất phục đối với lão phu?
Bạch Cúc mập mờ đáp lại :
- Lòng vả cũng như lòng sung, cứ xem đệ tử thế nào thì sư phụ ắt cũng có tâm địa thế ấy. Khưu lão nhân gia nên tự hiểu thì hơn.
Khưu lão thoáng chấn động, nhưng kịp thời trấn tĩnh lại ngay :
- Cô nương ám chỉ ai khi bỗng dựng đề cập đến sư phụ và đệ tử? Nếu ám chỉ lão phu thì tiếc thay từ lúc khuyển tử chết đến nay lão phu thật kém may mắn vì chưa tìm được người thay thế hầu cho sở học Khưu gia tránh bị thất truyền. Hoặc giả nếu được cô nương ưng thuận, cứ gọi lão phu một tiếng sư phụ nhất định lão phu sẽ nghĩ lại, có thể nhận cô nương làm truyền nhân.
Bạch Cúc nóng mặt, không thể kềm chế như ý đã định :
- Gọi lão là sư phụ để cũng trở thành bại hoại và độc ác như Cát Nam Giao ư? Lão không xứng dâu.
Công Tôn Quỳnh thất sắc, vội mắng Bạch Cúc :
- Bạch Cúc muội không được hồ đồ có lời vô lễ với Khưu lão nhân gia.
Nhưng đã muộn, Phạm Hoàng vì kinh nghi nên vô tình hỏi Bạch Cúc :
- Sao cô nương bảo Cát Nam Giao là truyền nhân của Khưu lão tiền bối? Thảo nào lúc mới rồi Cát Nam Giao tuy không cần dùng đến U Hương Thất Tán Công như độ nào nhưng vẫn thừa bản lãnh khiến tại hạ suýt mất mạng, là do Khưu lão tiền bối bất chấp nghiêm luật Không Động phái, xem thường điều tối kỵ của võ lâm, thu nhận và truyền tuyệt nghệ cho họ Cát ư?
Khưu lão chợt quắc mắt nhìn họ Phạm :
- Phạm thế huynh vốn dĩ được mệnh danh là thủ khẩu như bình, lần này nói nhiều quá, phải chăng đang muốn biến cảm giác bất tường thành sự thật?
Sợ họ Phạm lâm nguy nếu bị Khưu lão bất ngờ ra tay, Bạch Cúc dịch người tiến ra, đứng án ngữ trước mặt Phạm Hoàng :
- Đường đường là nhân vật đứng đầu một Khưu đại thế gia lừng danh thiên hạ, hy vọng Khưu lão nhân gia không vì một lúc xúc nộ mà tự làm mai một uy danh đó.
Khưu lão phá lên cười :
- Uy danh của lão phu có mai một hay không đều tùy vào thái độ của cô nương. Là hãy giải thích rõ xem vì sao cô nương đề quyết Cát Nam Giao là do lão phu ngấm ngầm truyền tuyệt nghệ? Trừ phi, ha ha...
Bạch Cúc rúng động vì cảm nhận quá rõ tràng cười hàm chứa sự ác ý của lão Khưu.
Nàng vừa thủ bộ vừa lên tiếng dò hỏi :
- Trừ phi thế nào?
Khưu lão thu tràng cười về, hoàn toàn bình thản khi vừa đáp vừa nhìn Công Tôn Quỳnh :
- Khuyển tử lúc chẳng may thất mạng có bị hung thủ chiếm đoạt luôn một vật và vật này vì là bí kíp có liên quan đến một vài chiêu thức mà lão phu vì mến mộ nên có hạ cố chỉ giao cho Cát Nam Giao. Lệnh muội chỉ có thể mạnh miệng đề quyết như thế ắt là do cô nương vừa thoát nhìn qua chiêu thức của họ Cát đã nhận ra ngay xuất xứ võ học. Hãy nói xem, có phải khuyển tử Khưu Mễ Phong là do cô nương tự tay hạ thủ? Và bí kíp nọ đã lọt vào tay cô nương?
Nhưng Khưu lão chỉ hỏi cho có hỏi. Vì ngay khi hỏi xong, thay vì chờ nghe Công Tôn Quỳnh hay bất kỳ ai khác đáp, lão Khưu lại bất ngờ chồm đến và vươn tay chộp vào Công Tôn Quỳnh thật thần tốc.
Vù...
Công Tôn Quỳnh vốn từ lâu kiêng dè bản lãnh tuyệt đại thần thông của lão Khưu, nên vừa phát hiện lão xuất thủ nàng vội vàng dịch người tránh chiêu.
Vút...
Nàng may mắn thoát. Nhưng chưa kịp vui mừng hoặc có phản ứng nào khác thì Công Tôn Quỳnh đã nghe Khưu lão cười lạnh lùng độc ác :
- Nha đầu ngươi đã tự thú mọi tội lỗi rồi. Hừ, Thiên Cang Di Đẩu Tinh chính là thân pháp có di lưu trên Thiên Cang bí lục. Là ngươi đã hạ sát Khưu Mễ Phong nhưng lại vờ ngây vờ ngô, tung hỏa mù, khiến bấy lâu nay lão phu vẫn ngỡ hung thủ là ác tặc Vô Diện thư sinh. Ngươi phải chết để đền mạng cho nhục tử. Ha ha...
Vù...
Vốn biết thân thủ của Khưu lão là thượng thừa, Bạch Cúc hốt hoảng, vừa lao đến tiếp lực cho Công Tôn Quỳnh vừa gào vang :
- Nghĩa là lão thú nhận Cát Nam Giao là truyền nhân của lão? Lão là đại danh gia lại có hành vi bất đạo thế sao? Cốt nhục lão, cẩu tử Khưu Mễ Phong là hạng dâm tà, Cát Nam Giao truyền nhân lão chọn lại là hạng bại hoại. Lão cũng là hạng bại hoại ngụy quân tử.
Đỡ!
Ào...
Công Tôn Quỳnh vì có Bạch Cúc tiếp lực nên dũng khí cũng tăng cao :
- Khưu Mễ Phong sàm sỡ, chỉ chuyên nghĩ đến chuyện cưỡng nhục nữ nhân. Ta không hạ sát gã sao được? Đây là công phu Thiên Cang lão đang muốn nhìn thấy đây. Hãy đỡ!
Ào...
Ầm...
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng lảo đảo, vậy là tạo cơ hội cho Khưu lão lướt đến quát :
- Vì cái chết quá bất minh của nhục tử, hôm nay lão phu phải đại khai sát giới. Xem chưởng?
Ào...
Ở ngoài, Phạm Hoàng vì càng nghe càng hiểu nên áy náy do không thể làm được gì giúp cho hai nàng trong việc đối đầu với một cao nhân danh chấn thiên hạ là lão Khưu.
Phạm Hoàng chỉ còn mỗi một cách là dùng tiếng nói, nếu có thế làm Khưu lão dao động và bị phân tâm thì đấy là cách duy nhất đế Phạm Hoàng tiếp trợ hai nàng. Và lời đầu tiên là Phạm Hoàng kêu :
- Thiên Cang công phu dẫu sao cũng là sở học một đời của Thiên Cang Thượng Nhân.
Khưu lão tiền bối ơi, vậy tai sao công phu đó lọt vào tay Khưu đại thế gia? Trừ phi lão tiền bối dùng thủ đoạn bất minh, ngoài việc chiếm đoạt bí kíp có lẽ cũng đã hãm hại Thiên Cang Thượng Nhân đến mất mạng. Phải thế chăng, Khưu lão tiền bối?
Ầm! Ầm!
Khưu lão vẫn chú tâm vào hành vi đang dần dần dồn Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc vào tử địa. Lão còn quát vang, tỏ lộ chủ ý đó của lão :
- Hãy nạp mạng thôi, lũ nha đầu chuyên đem nhan sắc ra mê hoặc người kia. Đỡ!
Ào...
Phạm Hoàng không còn là thủ khẩu như bình nữa, cứ kêu gào lên tán loạn :
- Khưu đại thế gia chỉ là hạng giả nhân giả nghĩa. Thiên Cang Thượng Nhân lâu nay tuyệt tích là do Khưu lão dùng thủ đoạn ám hại. Khưu lão là hạng mặt dày vô sỉ. Cứ xem quả thì biết cây. Khưu Mễ Phong hoang dâm vô đạo thì Khưu lão cùng bất đạo hoang dâm.
Ầm...
Ầm...
Bị Khưu lão bức dồn cho thất điên bát đảo, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cứ ngỡ sắp chết đến nơi thì chợt phát hiện Khưu lão đột ngột biến mất.
Biết có điều bất diệu, hai nàng nhìn nhau và cùng một lúc lao người về phía Phạm Hoàng.
Vút...
Vút...
Đúng như hai nàng ngấm ngầm lo sợ, cạnh Phạm Hoàng đã có Khưu lão xuất hiện.
Miệng thì nở nụ cười độc ác, Khưu lão vụt cất cao tay, chực chờ quật một kích xuống đầu Phạm Hoàng :
- Ngươi nói nhiều quá. Quả là điềm bất tường của ngươi. Hừ! Vậy thì đừng trách lão phu.
Biết có lao đến can thiệp cũng không tài nào kịp, cả hai nàng cùng thò tay vào bọc áo và lập tức ném loạn ra những vật vừa tròn vừa đen.
Những vật đó nếu không chạm lẫn nhau thì cùng rơi xuống và chạm mạnh vào đất.
Bộp Bộp...
Những màn vân vụ có màu đen kịt liền hiển hiện, tỏa bùng lên và lan nhanh khắp phạm vi quanh đó.
Hai nàng cùng đồng thanh hô hoán :
- Trong Huyền Mê Tiên Lộ có chất độc.
- Phạm huynh mau mau bế khí, vì độc chất này hoàn toàn không có giải dược. Nhanh lên!
Cùng lúc đó cả hai cùng liều lĩnh xông vào màn hắc vụ chỉ mới đó đã dày đặc, với một tia hy vọng là còn kịp thời cứu nguy cho Phạm Hoàng.
Bị vầng hắc vụ bao phủ, lại cảm nhận có Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc to gan lớn mật dám cùng nhau lao vào, tiếng quát đắc ý của Khưu lão liền vang lên :
- Lũ ngươi muốn chết. Ha ha...
Ào...
Ngọn kình cũng làm cho vầng hắc vụ cuộn xoắn và lan tỏa rộng hơn, khiến không ai nhìn thấy ai. Bất quá Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc do cảm nhận đây có lẽ là lần chạm chiêu cuối cùng và cũng là cuối đời nên cả hai cứ dốc tận lực bình sinh vào chiêu chưởng của mỗi người.
Và...
Ầm...
Ầm...
Hai nàng bị dư kinh chấn dội, bay mạnh ra ngoài xa.
Hự!
Hự!
Nhưng hai nàng lại có tâm trạng vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ vì phát hiện Khưu lão cũng từ giữa vùng hắc vụ đen kịt dội ngược ra.
Hự.
Sau đó Khưu lão bỗng cật lực lao đầu bỏ chạy, như thể mê dược trong Huyền Huyền Mê Tiên Lộ sắp đến lúc gây bất lợi cho lão, khiến lão không thể không chạy.
Vút...
Quá bất lực, hai nàng nhắm mắt lại, mạnh ai nấy thi nhau trút ra những lượt thở phào nhẹ nhõm :
- Phì, thoát rồi.
- Hà, đúng là một phen hú vía.
Vì thế hai nàng không phát hiện từ giữa màn hắc vụ cũng vừa có thêm một bóng nhân ảnh mờ ảo lao vút đi. Và nếu theo sự thật mà nói sẽ không ai có đủ mục lực tinh tường để phát giác sự xuất hiện cũng như sự di chuyển của bóng nhân ảnh này. Bất quá đấy là do màn vân vụ bị cuộn xoáy, cuốn theo sự di chuyển của nhân vật này mà ra, khiến khinh thân pháp của nhân vật này phải có một sát na bị nhận diện nếu có người nhờ may mắn kịp thời chú tâm nhìn vào màn vân vụ lúc đó. Nhưng tiếc thay chẳng có ai lại đi bỏ công nhìn vào màn hắc vụ để làm gì một khi đã đinh ninh rằng nhân vật duy nhất có thể từ trong đó di chuyển để lao ra chính là Khưu lão thì cũng đã phi thân bỏ chạy rồi.
Màn vân vụ tan dần, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc mới có cơ hại nhìn thấy và cùng chạy đến chỗ Phạm Hoàng.
Công Tôn Quỳnh một lần nữa nhẹ thở phào :
- May quá. Phạm huynh chỉ bị mê man vì mê dược. Lão ngụy quân tử họ Khưu chưa kịp hạ thủ lấy mạng Phạm huynh.
Bạch Cúc tiến đến, nhét vào miệng họ Phạm một hoàn đan dược :
- Nhưng chúng ta vẫn phải lưu lại đây ít lắm là đủ thời gian cho Phạm huynh tỉnh lại và điều công khôi phục chân nguyên. Có nguy hiểm lắm không, Quỳnh tỷ, nếu chính chúng ta cũng đang kiệt lực không thể đối phó, giả như lúc này chợt có địch nhân xuất hiện.
Hoàn đan dược hóa giải mê dược đã kịp thời giúp Phạm Hoàng tỉnh lại :
- Nhị vị cô nương...
Chợt Phạm Hoàng ngừng ngang câu nói, thay vào đó là hốt hoảng nhìn về phía sau lưng của Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc :
- Các hạ đã quay lại ư? Không lẽ Vô Diện thư sinh đã...
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc lập tức quay phắt lại, kịp nhìn thấy nhân vật đang làm cho Phạm Hoàng hốt hoảng chính là gã nam nhi tuấn tú đã động thủ và suýt đả bại Vô Diện thư sinh. Hai nàng còn thấy gã tuy nhẹ nhàng nhưng thật sự là đang hất một luồng nhu kình phủ chụp vào toàn thân hai nàng, miệng gã thì cười thơn thớt đáp lời Phạm Hoàng chỉ dám hỏi dở dang :
- Lão Hồng Khắc Ngụy quá khiếp nhược. Nhưng ta không cần lão cho bằng cần Mã Nguyên Vũ và muốn Mã Nguyên Vũ xuất hiện thì chỉ còn mỗi một cách này thôi. Thật quá thất lễ. Hề... hề...
Luồng nhu kình của gã có uy lực thật kỳ quặc, lập tức làm cho toàn thân Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng nhũn ra, không phải bị điểm huyệt toàn thân nhưng cũng không thể cử động giống như người toàn thân bị điểm huyệt.
Nhưng điều này không làm cho hai nàng sợ bằng giọng cười dâm tà quá ư lộ liễu của gã.
Bạch Cúc khiếp đảm đến trợn mắt kêu vang :
- Ngươi định làm gì tỷ muội ta?
Gã cười nụ, đôi mắt gian xảo thì cứ nhấp nha nhấp nháy :
- Một là Mã Nguyên Vũ nếu chưa chết thì phải sơm sớm xuất đầu lộ diện để gặp ta.
Vì y chỉ quanh quẩn đâu đây thôi. Còn như Mã Nguyên Vũ thật sự đã chết, hề hề... là giai nhân xinh mơn mởn như hai nàng lẽ nào cứ cam tâm thủ tiết với một thi thể nay đã thối rữa.
Ta sẽ thay thế y, tạo hứng thú cho hai nàng. Hề hề...
Phạm Hoàng trợn ngược hai mắt vì căm phẫn :
- Nếu các hạ muốn tìm Nguyên Vũ vì oán thù giữa song phương sao một năm trước đây chẳng mảy may dám xuất đầu lộ diện? Phạm Hoàng này mà như các hạ, công phu không bằng người thì thà tự vẫn còn hơn. Có đâu lại dùng thủ đoạn này vừa đê tiện vừa thô bỉ vừa vừa...
Do là người vốn dĩ ít nói nên Phạm Hoàng chỉ có thể nói đến đây là không còn biết phải nói gì thêm nữa.
Thấy vậy, gã kia cười đắc ý :
- Ngươi thấy sự bất lợi của loại tính khí thủ khẩu như bình của ngươi chưa? Để ta mớm ý thêm cho ngươi nói nha. Ta đê tiện, thô bỉ, dâm loạn, lại còn hèn nhát, khiếp nhược, chỉ chuyên nhờ thủ đoạn mà thắng người. Chưa hết đâu, nói về thủ đoạn thì ta đoán chắc trên đời này chẳng có ai đạt mức thủ đoạn độc ác bằng ta. Giả như có lần một ả nọ chẳng biết khéo chiều chuộng ta, ngươi có biết ta làm gì ả không? Quá dễ, ta cứ để ả loã thể như thế và cho lũ thiên lang cẩu của ta thay phiên nhau... hề hề... là thay phiên nhau cùng ả giao hoan, như chuyện giữa nam với nữ vậy. Ả chết và ta tin chắc đó là cái chết sung sướng nhất của ả. Ha ha...
Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc càng nghe càng sợ và cũng là càng kinh tởm đến phải ụa khan, chỉ chực thổ mọi nhơ uế vừa lọt vào tai, thấm vào người ra hết bên ngoài.
Riêng Phạm Hoàng thì chỉ còn mói một cách là gào quát :
- Ngươi câm đi. Thân sinh phụ mẫu nào thật là vô phúc mới sanh ra loạt súc sinh như ngươi. Ta... Hự!
Cùng với một cái phất tay nhẹ nhàng gã đã làm Phạm Hoàng câm miệng hoàn toàn, vì đã đến lượt gã nói :
- Ngươi yên tâm, ta chưa hạ sát ngươi đâu. Hẳn ngươi còn nhớ lần ở Hoa Sơn phái ta đã nói gì với ngươi chăng? Là ngày nào Mã Nguyên Vũ vẫn chưa xuất đầu lộ diện thì ngày đó ta còn nhắm vào bất kỳ nhân vật nào đó mối quan hệ khá thận cân với y. Đó là ngươi và hai nha đầu này.
Gã độc ác nhìn Công Tôn Quỳnh :
- Và hôm nay, ta sẽ chỉ cùng nha đầu này hành lạc, với sự mục kích của ngươi và nha đầu kia. Nhìn lần đầu thì chưa quen nhưng mai này khi ta bất ngờ tìm đến và vẫn chưa thấy Mã Nguyên Vũ hiện thân, ta cam đoan ngươi sẽ thấy thích nếu được mục kích lần nữa cảnh ta cùng nha đầu kia hành lạc và biết đâu sau đó ngươi sẽ cảm kích ta. Ha ha...
Và gã từ từ tiến lại gần Công Tôn Quỳnh.
Nhìn gã, Công Tôn Quỳnh biến sắc. Kể cả Bạch Cúc và Phạng Hoàng cùng biến sắc tương tự. Nhưng họ tự biết tất cả bọn họ đều như cá chui vào rọ, hoàn toàn bất lực trước mọi hành vi của gã kia, bất luận gã có hay không có lối hành sự độc ác như lời gã nói hay không.
Gã vẫn từ từ tiến đến và trong thoáng chốc vẻ giễu cợt chợt xuất hiện trong mắt gã.
Có lẽ đó là nguyên do khiến gã gật gù nhìn Công Tôn Quỳnh :
- Ngươi vẫn không tin Mã Nguyên Vũ còn sống? Vậy tại sao ngươi không thử kêu gào lên? Ta tin chắc họ Mã vẫn ở đâu đây và chỉ cần nghe tiếng ngươi gào y nhất định phải hiện thân. Nào, gào lên nào. Ta muốn tất cả bọn ngươi cùng gào lên. Gào đi, kêu cứu đi. Gào!
Gã càng nói càng to tiếng, để sau cùng vì quá khích nộ chính gã đã vận lực quát vang, để cho âm tiết của chữ "gào" do gã quát lên cứ vang lồng lộng khắp núi rừng.
Công Tôn Quỳnh thở dài, từ từ nhắm mắt lại và nói với gã :
- Chàng là người đã chết, bất luận ngươi muốn bọn ta gào thế nào thì thanh âm cũng không thể thấu đến tai chàng. Có chăng, nếu ngươi thống hận chàng, một nỗi thống hận mà ta tin rằng dù chàng đang sống và đang hiện diện ở đây cũng không hiểu vì sao ngươi thống hận, thì để vong hồn người đã chết được thanh thản, ngươi muốn giết bọn ta thì cứ giết. Giết đi, bất quá đó sẽ là cách giúp bọn ta sớm gặp lại chàng ở chốn cửu tuyền. Nhưng đừng mong vũ nhục hoặc cưỡng bức bọn ta. Vì đó là điều duy nhất bọn ta có thể làm cho ngươi thất bại.
Gã khựng lại. Và sau một lúc sững người nhìn Công Tôn Quỳnh, gã chợt phá lên cưới sằng sặc như thể người đang phát cuồng :
- Ngươi giỏi lắm, Mã Nguyên Vũ. Hay sau lần đó ngươi thật sự đã chết? Ngươi chết thật rồi sao, Mã Nguyên Vũ? Vì chỉ có như thế thôi nên suốt một năm qua dù ngươi rất muốn vẫn không có cách nào quay lại dương gian để hội diện với bao nhiêu người đây đã ngày ngày ngóng trông gặp lại ngươi. Chết thật rồi sao, Mã Nguyên Vũ, ngươi chết thật rồi sao? Ha ha...
Và vẫn cười như thế, gã bất ngờ chớp động thân hình để lao đi thật nhanh. Gã buông tha cho bọn Phạm Hoàng, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cục dễ như thế thật sao?
Với tâm trang ngỡ ngàng và bàng hoàng trước động thái bỏ đi quá bất ngờ của gã, lâu thật lâu sau đó Bạch Cúc mới có thể phát thoại và là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ cảnh trạng hoang mang tột cùng đang ngự trị trên mọi người. Bạch Cúc bảo :
- Có phải gã là một cuồng nhân? Vì chỉ có như thế gã mới hoang tưởng, gặp ai gã cũng ngỡ là Mã Nguyên Vũ, là một người đã chết nhưng vẫn có thế sống lại.
Công Tôn Quỳnh và Phạm Hoàng thì đăm chiêu theo chiều hướng khác. Họ cũng lần lượt phát thoại, đau đáu với nỗi đăm chiêu của họ. Công Tôn Quỳnh thở hắt ra :
- Gã là ai? Thân thủ như gã vị tất có ai sánh bằng, kể cả Mã Nguyên Vũ nếu chàng thật sự vẫn sống. Vậy thì điều gì đã khiến gã tỏ lộ sự thống hận tột cùng đối với Mã Nguyên Vũ?
Phạm Hoàng lên tiếng, nhưng không phải để đáp lời ai trong Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc mà là để hỏi cả hai :
- Điều gì đã xảy ra đối với Khưu lão sau khi tại hạ bị Huyền Huyền Mê Tiên Lộ của nhị vị làm cho hôn mê?
Đó là câu hỏi mà thoạt nghe chính Bạch Cúc cũng ngỡ dễ trả lời. Vì thế, Bạch Cúc lập tức mấp máy môi toan đáp. Nhưng rồi ngay sau đó chính Bạch Cúc lại khựng lời, hoang mang nhìn Công Tôn Quỳnh :
- Quỳnh tỷ có thật sự tin lão Khưu vì ngại Huyền Huyền Mê Tiên Lộ nên đã đột ngột tháo lui chăng?
Công Tôn Quỳnh cười gượng :
- Chúng ta đã từng luyện công theo Thiên Cang bí lục. Nhờ đó chúng ta cũng từng biết nguyên nhân vì sao trước kia chàng không hề ngại mê dược có trong Huyền Huyền Mê Tiên Lộ. Tóm lại, vì Khưu lão cũng đã từng luyện qua bí lục Thiên Cang, tỷ nghĩ sẽ vô lý nếu bảo lão thật sư ngại mê dược đến phải tháo chạy.
Phạm Hoàng hoài nghi :
- Nhị vị đều quả quyết lão Khưu đúng vào thời điểm đó đã đột ngột bỏ chạy? Vậy nếu không vì mê dược thì vì điều gì? Hoặc giả là vì ai?
Sắc diện của Bạch Cúc từ từ tái lại. Nàng nhìn Công Tôn Quỳnh chăm chăm :
- Thừa cơ hội lúc Huyền Huyền Mê Tiên Lộ che kín thị tuyến mọi người để bất ngờ ra tay xoay chuyển cục diện từ nguy thành an, từ bại thành thắng, chẳng phải chính chàng đã ít nhất hai lần hành động như thế sao?
Diện mạo của Công Tôn Quỳnh cùng đâm ra nhợt nhạt khó tả :
- Không sai. Chỉ có chàng mới hay dùng phương sách này. Lẽ nào... lẽ nào chàng vần sống?
Câu hỏi này của Công Tôn Quỳnh nếu ngay lúc hỏi xong chỉ đơn thuần mang ý nghĩa của một câu hỏi không hơn không kém, thì một lúc sau, khi câu hỏi đó thật sự ngấm vào tầm nhận thức của mỗi người bỗng bất ngờ chuyển thành một câu nói khẳng định, minh định rằng Mã Nguyên Vũ thật sự vẫn sống.
Và khi đã là câu khẳng định thì điều tất yếu phải dẫn đến chính là việc Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng nhau gọi vang, gào vang :
- Nguyên Vũ huynh. Chàng đâu? Bọn thiếp biết chàng vẫn sống, sao chàng mãi vẫn không hiện thân?
- Nguyên Vũ chàng. Bọn thiếp biết chàng không phải hạng người nhẫn tâm. Vậy thì vì ẩn tình gì suốt một năm qua chàng vẫn sống nhưng lại cố tình lánh mặt bọn thiếp? Hãy hiện thân đi, chàng ơi?
Họ kêu thật lâu và tận lực kêu gào. Thế nhưng đáp lời họ chỉ là những dư âm vang vọng bởi chính tiếng kêu gào của họ mà thôi.
Họ tuyệt vọng và chỉ suýt nữa họ bật khóc nếu như đúng lúc đó ở ngay phía sau lưng họ không có một câu nói giễu cợt vang lên.
Nhưng vì câu nói đó thật sự đã vang lên nên họ, cả ba người, đều cố hết sức để ngoái đầu nhìn về phía sau.
Đó là câu nói của gã lúc nãy tưởng đã bỏ đi thật rồi. Và bây giờ gã đang giễu cợt nhìn họ :
- Bọn ngươi bảo ta hoang tưởng nhưng chính bọn người còn hoang tưởng hơn cả ta Nhưng dẫu sao ta vẫn cảm kích vì nhờ nghe bọn ngươi kêu gào, kêu một cách tuyệt vọng, ta mới tin rằng, hừ, Mã Nguyên Vũ thật sự đã chết. Y chết như thế là tốt. Quá tốt là khác. Ha ha...
Và gã lại bỏ đi, có lẽ lần này là đi thật. Nhưng cách gã đi rồi đến, gã đến rồi bỏ đi như thế này thật tình đã làm cho Phạm Hoàng, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc hoang mang, không còn biết gã là người như thế nào hoặc có tính cách ra sao nữa. Họ ngẩn người như thế một lúc lâu, sau đó thì nhìn nhau và đâm ra hoảng sợ.
Bạch Cúc là người đầu tiên để lộ vẻ khiếp hãi ra mặt khi hốt hoảng lên tiếng :
- Gã là một cuồng nhân thật rồi, Quỳnh tỷ, Phạm Hoàng huynh, chúng ta phải mau mau lìa khỏi chốn này thôi. Đi không được cũng phải cố bò mà đi. Muội sợ lắm rồi.
Công Tôn Quỳnh gật đầu tán thành :
- Tỷ cùng có ý định này, nhưng ngại không ai tán thành nên không dám nói. Phạm Hoàng huynh liệu có thể tự đứng dậy được không? Nếu không thể, chúng ta đành bò mà đi vậy.
Phạm Hoàng sau một lúc lâu gắng gượng cũng gọi là đã đứng được trên hai chân, cho dù toàn thân vẫn cứ lắc la lắc lư chao đảo, thật khó tin là có thể bước đi mà không sụp té ngay chỉ sau bước đi đầu tiên. Phạm Hoàng cười gượng :
- Tại hạ thì ổn rồi. Còn nhị vị thì sao?
Hành động của Phạm Hoàng như là nguồn khích lệ cho Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc.
Cả hai liền nương vào nhau, người này tựa vào người kia một ít, người kia mượn sức của người này cũng một ít, để cả hai cuối cùng cũng từ từ đứng lên.
Bạch Cúc lấy đó làm điều phấn khích, vội hối thúc Phạm Hoàng.
- Chúng ta đi được chưa?
Phạm Hoàng gật đầu và nhấc chân thứ nhất lên :
- Đừng vội. Hãy từ từ thôi, sau sẽ quen dần. Cứ như tại hạ đây thì tốt.
Nhưng chân thứ nhất của Phạm Hoàng chưa kịp đặt xuống, thì "huỵch" một tiếng, họ Phạm lại ngã lăn chiêng.
Phạm Hoàng vừa ngã thì liền sau đó đến lượt Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng khuỵu ngã, chưa kịp đặt chân bước đi dù chỉ nửa bước.
Chợt có tiếng động của mấy loạt vỗ tay vang lên :
- Sao thế này? Họ Cát này vì một ít việc khẩn chỉ mới vắng mặt chưa đến hai khắc thời gian mà cả người bọn ngươi đâm ra nông nỗi gì thế.
Cát Nam Giao xuất hiện và sự hiện diện của họ Cát lúc này quả là điều đại bất hạnh, vạn sự bất hạnh cho Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc, nhất là Phạm Hoàng.
Cả ba liền biến sắc nhìn họ Cát, sau đó cùng nhắm mắt thở dài, đến mở miệng nói họ cũng chẳng thiết gì nữa.
Cát Nam Giao hiểu thái độ này của họ theo một ý nghĩ khác, để rồi gã tự phá lên cười :
- Chà... chà... Cát mỗ hiểu rồi. Vẫn có câu tẩm ngẩm tầm ngầm đá chết voi, Phạm Hoàng ngươi quả là người vừa có số đào hoa vừa biết tận dụng từng thời cơ bất chợt đến.
Khá lắm, nơi này vừa kín đáo vừa có cảnh quang thật hữu tình. Hai ả kia thì ắt hẳn đã lâu không được thân cận nam nhân, mượn tiếng chăm sóc thương thế cho họ Phạm để rồi sự động chạm làm cho lửa xuân tình rạo rực. Một chọi hai, nhất là hai kia đang độ thèm khát khó thể kiềm hãm thử hỏi có ai mà không bị vắt kiệt sức lực? Ha ha...
Và Cát Nam Giao tiến lại thật gần ba thân hình đã hoàn toàn cạn kiệt chân lực đang nằm bất động và chỉ cách nhau một quãng ngắn.
Tiếng bước chân của họ Cát làm Bạch Cúc phẫn nộ mở mắt ra nhìn gã :
- Ngươi không được nói năng hồ đồ, cũng không được bước gần lại bọn ta. Cút ngay!
Cát Nam Giao lập tức vươn tay chế ngự á huyệt của Bạch Cúc.
Cử động của gã làm Công Tôn Quỳnh giật mình mở mắt :
- Ngươi định làm gì bọn ta? Hừ...
Đến lượt Công Tôn Quỳnh cũng bị Cát Nam Giao điểm vào á huyệt sau đó khi cũng điểm vào á huyệt của Phạm Hoàng. Cát Nam Giao cười lạnh :
- Lũ tiện nhân bọn ngươi yên tâm đi. Cát Nam Giao này tuy thèm khát và chẳng hề kén chọn nữ nhân, nhưng hưởng dụng sự thừa mứa chán chê của người thì không bao giờ.
Bất quá vì thấy bọn ngươi thế này, ta chực nghĩ tại sao không nhân cơ hội này để bố trí sắp đặt theo ý ta? Một cách bố trí tuyệt hảo mà ta không thể nào ngờ chính bọn ngươi lại gợi ý và còn tự nguyên giúp cho mưu đồ của ta thu được kết quả mỹ mãn là mưu đồ gì thì bọn ngươi cứ nhẫn nại chờ ta một lúc sẽ rõ. Hãy cố chờ nha. Ha ha...
Gã bỏ đi và chỉ một thoáng sau gã quay lại vì hướng gã đi và quay lại là hoàn toàn khuất tầm nhìn của Phạm Hoàng và Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc nên họ chỉ nhận ra sự hiện diện trở lại của gã nhờ vào tiếng quát mắng thều thào của của một nhân vật mà không ai ngờ đến sự xuất hiện trở lại của nhân vật này: Du Thế Bình. Và Du Thế Bình đang mắng Cát Nam Giao :
- Súc sinh! Ngươi giết ta thì cứ giết. Ngươi còn đê tiện, hạ lưu hơn Phương Hồng Lam bội phần. Giết ta đi, tên phản đồ của Không Động phái kia. Để rồi kết cục của ngươi, ta đoán chắc sẽ không khác gì kết cục đã xảy đến cho nhị sư huynh ngươi là Phương Hồng Lam đã bị Vô Diện thư sinh trừng trị.
Cát Nam Giao đưa Du Thế Bình lọt vào tầm thị tuyến của Phạm Hoàng, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc ba người. Và ai trong họ cũng thất kinh khi nhìn thấy khắp thân Du Thế Bình đều thấm nhuộm huyết tích. Họ minh bạch, hiện trạng của Du Thế Bình là thế nào cũng đều do Cát Nam Giao gây ra. Vì nếu không phải thế cớ sao Du Thế Bình hễ mở miệng là bảo Cát Nam Giao nếu muốn giết cứ giết.
Cát Nam Giao đặt Du Thế Bình cũng đã cạn kiệt chân lực nằm cạnh ba người đã nằm sẵn.
Vừa lùi lại để lấy mắt ngắm nghía từ xa, Cát Nam Giao vừa bảo :
- Đại sự huynh là người quá cương trực, vẫn có câu già néo đứt dây, chẳng trách trước kia do bị dồn vào chân tường, Phương Hồng Lam nhị sư huynh buộc phải có hành vi đại nghịch bất đạo là muốn hạ sát đại sư huynh.
Và gã chép miệng lắc đầu, sau đó vừa tiến lại gần để sửa lại dáng điệu nằm cho từng người vừa tiếp tục độc thoại :
- Nhưng nhị sư huynh có khôn không có ngoan. Đến cả việc đại sư huynh đã được sư phụ ưu ái truyền thụ cho tuyệt kỹ Di Cung Bế Huyệt cũng chẳng chịu lưu tâm để ý, khiến một kiếm chí mạng lần đó của nhị sư huynh chẳng những không thu được kết quả gì mà còn tạo cơ hội cho quái vật Vô Diện thư sinh tước đi mạng sống.
Cát Nam giao lại lùi xa đề ngắm nhìn :
- Đệ thì khác. Đệ hiện đang có thừa năng lực để lấy mạng đại sư huynh thật đấy, nhưng tội gì đệ tự ra tay? Là đệ có chủ ý này, mong đại sư huynh thành toàn hộ đệ. Trước sau gì đại sư huynh cũng chết, chẳng phải đại sư huynh lúc nãy ở đây đã từng khen Phạm Hoàng là cao đồ kiệt xuất của Hoa Sơn phái đấy sao? Đại sư huynh phải chết vì bị Phạm Hoàng sát hại, vậy thì sao không giúp đệ dù chỉ là một lần, hãy dùng kiếm của đệ đâm thẳng vào tâm thất gã họ Phạm? Đệ chỉ cần đại sư huynh giúp đệ bấy nhiêu đó thôi. Để sau này, nếu sư phụ có hỏi, đệ sẽ đễ dàng trả lời đấy là vì đại sư huynh muốn tranh giành mỹ nhân cùng họ Phạm nên song phương quyết đấu một trận sinh tử và cùng nhau lưỡng bại câu thương. Và vì đệ đến hơi chậm, chẳng còn giúp được gì cho đại sư huynh đành thẳng tay thay đại sư huynh cho hai yêu nhân Tri Thù môn kia được hưởng cái chết toàn thây. Cứ thế nha, đại sư huynh. Vì mai hậu, khi đến lượt đệ thay sư phụ đảm nhiệm trọng trách Chưởng môn Không Động phái, đệ hứa, xuân thu nhị kỳ đều không quên lễ tế cúng bái cho vong hồn đại sư huynh sớm được siêu sinh. Hãy giúp đệ nha, đại sư huynh. Ha ha...
Và Cát Nam Giao tiến đến lấy thanh kiếm của gã đặt vào tay Du Thế Bình, đoạn giúp Du Thế Bình từ từ đưa đầu mũi kiếm sắc bén vào tâm thất Phạm Hoàng. Phạm Hoàng biến sắc, hai mắt mở trừng trừng, nhưng thay vì nhìn vào đầu mũi kiếm oan nghiệt hoặc nhìn vào Cát Nam Giao là hung thủ đích thực sắp hạ sát mình thì Phạm Hoàng lại trợn ngược hai mắt nhìn chằm chằm vào đâu đó phía sau lưng họ Cát.
Cát Nam Giao chỉ phát hiện điều này khi đắc ý nhìn thử xem Phạm Hoàng liệu có thái độ thế nào trước lúc hồn du địa phủ.
Cánh tay của Du Thế Bình vì vẫn được Cát Nam Giao điều động nên bất ngờ ngoặc ngược về phía sau thật nhanh.
Vù...
Đối diện với Cát Nam Giao bây giờ là gã nam nhân tuấn tú lúc nãy đã mấy lần bỏ đi và cũng đã mấy lần quay lại.
Gã dửng dưng nhìn hành động những tưởng đâu là quá thần tốc của Cát Nam Giao.
Chỉ khi đầu mũi kiếm sắp chạm vào gã, mọi người mới thấy cánh tay gã chớp động.
Để khi gã dừng hẳn mọi cử động cứ ngỡ là vì quá mơ hồ nên không thể nào có thì giờ chỉ với hai ngón tay thôi gã đã ung dung kẹp cứng thanh kiếm, chận đứng và hóa giải hoàn toàn chiêu kiếm có thể bảo là tận lực bình sinh của Cát Nam Giao. Không chỉ có thế, gã còn lắc đầu, mai mỉa :
- Ngươi kém quá đấy. Vậy mà dám đường đột xuất hiên, cố tình phá hỏng toàn bộ mưu đồ của ta. Ngươi là Cát Nam Giao? Ngươi có nhiều hơn một sinh mạng chứ, nên mới ngỡ chiêu thức tầm thường này của ngươi có đủ tư cách phô trương trước mặt ta?
Cát Nam Giao vẫn đang tận lực dồn vào thân kiếm, quyết tìm cách nếu không thể đẩy mạnh được tới thì phải thu về. Và Cát Nam Giao hoang mang hơn với những nhịp thở dồn dập :
- Ngươi... à không, các hạ là ai? Mưu đồ gì các hạ đang thực hiện ở đây để bảo Cát Nam Giao ta cố tình phá hỏng.
Khác xa với Cát Nam Giao, gã nọ vì có thừa nội lực nên ngoài việc ung dung dừng hai ngón tay để cùng Cát Nam Giao chi trì thế giằng co qua một thanh kiếm, gã vẫn thản nhiên phát ra tràng cười ngạo mạn :
- Ngươi có tư cách gì để hỏi ta? Có chăng, vì hạng người vô dụng là ngươi đã làm trận tỷ đấu giữa ta và Mã Nguyên Vũ về hai phương diện là lòng nhẫn nại và thủ đoạn bị phá hỏng hoàn toàn, nên ngươi chỉ có mỗi một tư cách là phải chết để ta hả dạ. Hãy nói lời vĩnh biệt sau cùng đi. Ha ha...
Đến lúc này vì đã biết bản thân đang gặp cao nhân thượng thừa, Cát Nam Giao lập tức buông kiếm, vừa nhảy lùi vừa kêu loạn :
- Chờ đã... chờ đã. Đừng vội hạ thủ. Vì quả thật Cát Nam Giao ta không hề biết giữa đại hiệp và Mã... Mã... ở hay, tiểu tử chết đã lâu, chí ít là cũng gần một năm, đại hiệp sao lại bảo là đang tỷ đấu với... với một người đã chết?
Do Cát Nam Giao đã nhảy lùi nên thanh kiếm kia bây giờ chỉ còn được một mình gã nọ giữ lại cùng với hai ngón tay kẹp cứng. Gã co quắp hai ngón tay đó lại.
Coong...
Lực có ngón tay của gã làm cho thanh kiếm tự chấn động, gãy lìa thành năm bảy đoạn và lả tả rơi xuống đất. Gã chỉ giữ lại mỗi một mẩu nhỏ, là đầu mũi kiếm sắc bén vô cùng ở hai ngón.
Gã đưa đầu nhọn của mũi kiếm nọ về phía Cát Nam Giao :
- Ngươi muốn nói, họa có là ta hiện mới thừa nhận là đang giao đấu với một bóng ma?
Nếu là vậy...
Cát Nam Giao kinh hoảng, lại xua loạn hai tay :
- Không phải, không phải. Xin đại hiệp chớ ngộ nhận, hiểu sai ý của Cát Nam Giao này. Là Cát mỗ cũng rất oán hận họ Mã, nên nghe tin họ Mã vẫn sống, chính Cát mỗ muốn thỉnh giáo đại hiệp để Cát mỗ tự thân đi tìm và lấy mạng y.
Gã nọ phá lên cười :
- Ngươi? Ha ha... Ngươi có tư cách gì để lúc này huênh hoang cho rằng chỉ với ngươi là có thể lấy mạng Mã Nguyên Vũ? Ngươi vừa vô dụng vừa huênh hoang quá đấy. Ha ha...
Cát Nam Giao đỏ mặt, sau đó lại tái mặt, vừa nuốt nước bọt khan vài lần vừa tìm lời biện minh :
- So với đại hiệp có thể bảo Cát Nam Giao này vô dụng, nhưng so với Mã Nguyên Vũ thì... tại đại hiệp không biết đấy thôi, Mã Nguyên Vũ đã bị hủy nát đan điền, công phu có còn chẳng chỉ là dựa vào Nghịch Hành Chuyển Dịch công của đại ác ma Nghịch... Nghịch Ma Thế Tôn hai trăm năm trước, và chỉ cần với công phu Thiên Cang thượng thừa mà Cát mỗ đang có, chính là do Khưu nghĩa phụ lão gia truyền thụ, Mã Nguyên Vũ đâu thể là đối thủ của Cát mỗ.
Gã nọ chợt long mắt sòng sọc nhìn và uy hiếp Cát Nam Giao :
- Ngươi cũng biết về Nghịch Hành Chuyển Dịch công? Ngươi gọi Khưu Tất Lập lão thất phu là nghĩa phụ? Công phu Thiên Cang ngươi nói chính là sở học của Thiên Cang Thượng Nhân?
Không rét mà run, Cát Nam Giao vội quay mặt, tránh nhìn vào đôi mắt quá đỗi uy hiếp của gã nọ và lí nhí đáp :
- Là Khưu nghĩa phụ lão nhân gia cho Cát mỗ biết những điều đó. Kỳ thực, chính Cát mỗ cũng không mấy tán thành hành vi dùng thủ đoạn để đánh cắp Thiên Cang bí lục từ Thiên Cang Thượng Nhân do chính Khưu nghĩa phụ thực hiện. Nay gặp được đại hiệp quả là may. Bí lục này... nếu đại hiệp có chút quan tâm, Cát mỗ xin nguyện ý giao cho đại hiệp giữ gìn.
Đoạn Cát Nam Giao cho tay vào bọc áo và thận trọng tiến từng bước đến gần gã nọ.
Gã nọ lập tức có biểu hiện của sự động tâm khi nghe Cát Nam Giao nói về Thiên Cang bí lục. Gã hất hàm :
- Ngươi vẫn giữ bí lục bên người thật sao? Đưa ta xem nào.
Cát Nam Giao nhẹ nhàng lấy tay ra. Nhưng đúng lúc đó chính Cát Nam Giao vừa động thân lao ào đến gã nọ, vừa hất mạnh tay ra và đắc ý quát lớn :
- Ta có U Hương Thất Tán Công cho ngươi đây. Hãy nạp mạng nào, tiểu tử!
Ào...
Có một mùi u hương thoang thoảng, và...
Bùng...
Một kích của Cát Nam Giao đã trúng đích và gã nọ dù chỉ là một thoáng dao động nhỏ vừa xuất hiện trên gương mặt tuấn tú thì cũng đã hứng chịu nguyên một kình trọn vẹn của Cát Nam Giao có nhiều tâm cơ thủ đoạn.
Thế nhưng, chính Cát Nam Giao sau đó tái nhợt thần sắc và lùi lại :
- Ngươi... Một chưởng Thiên Cang của ta, ngươi vẫn... vẫn...
Vút...
Cát Nam Giao vì biết bất ổn nên không dám nói thêm lời nào cả, chỉ lo quay đầu tháo chay thật nhanh.
Nhưng gã nọ vẫn nhanh hơn với tiếng gầm vẫn tràn trề và sung mãn nội lực :
- Ngươi so về bản lành lẫn thủ đoạn hãy còn quá kém. Hãy đứng lại nào.
Vù...
Mẩu kiếm nhỏ sắc bén liền được gã nọ co ngón tay búng cho bay đi.
Phập...
Một bên chân của Cát Nam Giao do bị mẩu kiếm nhỏ thay cho ám khí cắm ngập vào nên khuỵu xuống thật mạnh.
Huỵch!
Cát Nam Giao bị ngã lăn theo đà chạy, tuy vậy do cái chết kể như đến quá gần nên họ Cát vẫn cố bò lết đi.
Gã nọ lập tức vươn hữu thủ nhắm vào Cát Nam Giao và chộp vào hư không một lượt :
- Lại đây nào!
Vù...
Một luồng hấp lực cực mạnh liền xuất hiện từ hữu thủ của gã vừa chộp vừa lôi xềnh xệch Cát Nam Giao quay trở lại nguyên vị.
Cát Nam Giao chẳng còn chút nhuệ khí hoặc hùng tâm đởm lược nào nữa, hướng ánh mắt cầu khẩn vào gã nọ. Cát Nam Giao bất chấp thể diện cứ liên miệng van xin gã tha mạng.
Du Thế Bình bất giác thở dài :
- Nhục nhã? Không Động phái có một đệ tử như ngươi không sớm thì muộn cũng bị tổn hại bao năm dài gìn giữ thanh danh.
Cát Nam Giao giận dữ chồm người qua, quật một kình chí mạng vào Du Thế Bình :
- Ta ăn xin thế này là vì ngươi đuổi theo bức ta phải giết ngươi. Sau đó vì phải khổ tâm đưa ngươi quay lại đây nên ta mới lâm cảnh này. Tất cả đều vì ngươi, một kẻ đáng phải chết.
Vù...
Gã nọ thấy vậy chỉ há miệng cười sằng sặc, không những không ngăn cản hành vi của Cát Nam Giao mà còn tỏ ra thích thú được mục kích cảnh này.
Du Thế Bình lâm cơn tuyệt vọng trước cái chết đã quá cận kề đành cố bộc lộ phản ứng lần cuốn quyết giành giật sinh mạng từ tay tử thần đang hiện diện qua hành vi vô đạo bất nghĩa của Cát Nam Giao vốn là tam sư đệ đồng môn.
Du Thế Bình gắng gượng lăn người qua một bên, tuy không được nhiều nhưng cũng nhích động được thân thể bất lực. Nhờ đó, Du Thế Bình vô tình vớ được một đoạn kiếm ngắn, có chuôi là một đoạn đã gãy lìa từ thanh kiếm của Cát Nam Giao, và người có nội lực phi phàm đã chấn gãy thanh kiếm nào phải ai khác ngoài gã nam nhân tuấn tú nọ.
Với đoạn kiếm vừa vớ được, Du Thế Bình cũng bất lực đưa ra phía trước, một động tác chẳng giúp được gì cho Du Thế Bình trước ngọn kình uy lực đang bị Cát Nam Giao cố tình quật chếch xuống.
Nhưng đúng vào lúc tính mạng Du Thế Bình đã như chỉ mành treo chuông, Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc và cả Phạm Hoàng nữa vì chỉ bị Cát Nam Giao chế ngự á huyệt, các huyệt đạo khác họ Cát do chủ quan và khinh suất nên không ra tay chế ngự, cả ba người cùng vận dụng mọi nỗ lực lần cuối để không hẹn mà đồng đã cùng nhau hoặc chồm lên hoặc lăn ào vào Cát Nam Giao.
Công Tôn Quỳnh thì dồn toàn bộ sức lực phải cố lắm mới vận dụng được điểm bừa vào huyệt Kiên Tĩnh trên đầu vai hữu của Cát Nam Giao, là cánh tay đang được họ Cát giáng mọt kình tối hậu vào Du Thế Bình.
Bạch Cúc thì chỉ kịp lăn người qua, và dùng tay cố tình chạm vào mẩu kiếm nhỏ sắc bén vẫn còn cắm dính vào nhượng chân của Cát Nam Giao.
Phạm Hoàng tuy không thể vận dụng chân lực nhiều hơn so với Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc nhưng do là nam nhân, lại là cao đồ kiệt xuất của Hoa Sơn phái nên khi chồm người qua đã tinh tế và chuẩn xác đẩy vào khuỷu tay hữu của Cát Nam Giao. Và động tác của Phạm Hoàng dù nhẹ, dù không thể làm Cát Nam giao hoặc bị đau như Bạch Cúc đang cố ý gây ra cho họ Cát, hoặc làm cho Cát Nam Giao mất khả năng vận dụng cánh tay hữu như ý đồ của Công Tôn Quỳnh lúc cố tình điểm vào Kiên Tĩnh huyệt, nhưng chính nhờ cử động này của Phạm Hoàng nên ngọn kình đang quật xuống của họ Cát chợt bị đổi hướng.
Cả ba người, Phạm Hoàng, Bạch Cúc và Công Tôn Quỳnh, do không thể lên tiếng nên mọi hành vi cử chỉ của họ đều diễn ra trong thầm lặng. Vì thế tất cả bao diễn biến đó tuy chỉ xảy ra không đầy một cái chớp mắt nhưng vô tình biến thành một vở tuồng câm có hiệu quả và những tác động nhất định làm xoay chuyển toàn bộ cục diện.
Đang sắp sửa đoạt mạng Du Thế Bình, ở nhượng chân Cát Nam Giao vụt nhói đau, kế đó huyệt Kiên tĩnh ở đầu vai cũng bị chấn động. Hai diễn biến này tuy là không đáng kể so với Cát Nam Giao vẫn còn đủ đầy chân nguyên nội lực nhưng cũng làm ngọn kình giáng xuống có một sát na cực nhỏ bị khựng lại. Liền ngay sau đó, do khuỷu tay của Cát Nam Giao bị Phạm Hoàng đẩy chếch đi nên ngọn kình của họ Cát có phần đổi hướng. Dù không nhiều nhưng cũng là đổi hướng và hướng bị đổi đi thật là ngẫu nhiên khi đó là hướng có gã nam nhân tuấn tú nọ vừa đang ung dung đứng nhìn vừa há miệng toang hoác để cười.
Ào...
Cát Nam Giao kịp nhận ra sự thể là bất diệu nhưng vì là người có nhiều tâm cơ thủ đoạn nên ngoài mặt tuy giả vờ hốt hoảng song kỳ thực chính họ Cát lại cố tình nhấn thêm toàn bộ lực đạo vào ngọn kình.
Cát Nam Giao còn vờ vĩnh kêu :
- Ôi chao! Đại hiệp...
Đang kêu, Cát Nam Giao chợt khựng lại, đồng thời hai mắt vụt trợn ngược để cúi xuống nhìn vào một vật nào đó đã bất ngờ làm vùng tâm thất của bản thân Cát Nam Giao chợt đau nhói lên.
Và Cát Nam Giao không thể không nhìn thấy Du Thế Bình đang ấn sâu thêm phần đoạn kiếm có dính cả chuôi vào ngay tâm thất, nơi Cát Nam Giao đang có cảm giác nhói đau.
Không thể ngờ lại có điều này, một kết cục này xảy đến với bản thân, toàn bộ lực đạo toàn thân Cát Nam Giao vụt tan biến. Đến cả ngọn kình vừa được Cát Nam Giao cố tình nhấn thêm chân lực vào công bất ngờ tan biến vào hư không.
Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc và Phạm Hoàng vì cũng nhìn thấy toàn bộ mọi diễn biến này nên bao nỗ lực của họ cũng tiêu tan, làm họ lần lượt buông người ngã xuội xuống.
Gã nọ đang cười cũng ngậm miệng lại. Và phải mất một sát na định thần gã.mới bất ngờ có thái độ biểu lộ sự động nộ tột cùng của gã.
Gã chồm đến giận dữ chộp một trảo vào giữa khuôn mặt vần còn giữ nguyên nét bàng hoàng tột cùng của Cát Nam Giao và gã vấu mạnh cả năm ngón tay vào đó.
Bộp...
Ngũ quan của Cát Nam Giao lập tức vỡ nát, góp phần giúp Cát Nam Giao chợt nhanh hơn nếu mẩu kiếm đâm vào tâm thất họ Cát do Du Thế Bình thực hiên là chưa đủ lực đạo.
Gã nọ chưa hết giận. Gã vẫn giữ nguyên cái thộp đó và cuồng nộ nhấc bổng thân hình Cát Nam Giao lên, ném thẳng vào khoảng trung.
Vù...
Sau đó, chờ thân hình Cát Nam Giao rơi xuống đủ tầm, gã bật quát :
- Ngươi vẫn muốn đối đầu với ta ư? Ngươi có tư cách gì chứ? Ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây.
Gã quật một luồng kình nóng giãy và đỏ rực vào Cát Nam Giao lúc này có lẽ đã chết.
Ào...
Bùng.
Xèo...
Toàn thân y phục của Cát Nam Giao bị bùng cháy và độ nóng kinh người của luồng kình phát ánh đỏ một cách quái dị cũng làm cho tấm thân nhục thể của Cát Nam Giao bị thiêu hủy. Da thịt cháy lèo xèo, tỏa mùi khét đến tởm lợm và tuột từng mảng từng mảng rơi khỏi bộ khung xương của Cát Nam Giao vẫn đang bị chấn kình hất bay cao.
Đến khi bộ khung xương đó rơi xuống, một Cát Nam Giao nếu mới đó vẫn còn sống thì lúc này chỉ còn là một bộ cốt khô lốm đốm chỗ trắng chỗ đen.
Vẫn chưa đã nư giận, gã lao đến, quật thêm một kình đỏ rực nữa vào bộ cốt khô.
Ầm...
Chấn kình làm vỡ toang khung xương và đẩy bay từng mẩu xương đã hoàn toàn nám đen đi tứ tung.
Chỉ khi mục kích Cát Nam Giao thật sự chết chẳng toàn thây gã mới hả da. Gã đứng nguyên vị và ngửa mặt cười sặc sụa :
- Ha ha...
Gã đang cười, chợt nghe một giọng trầm trầm vang lên từ phía sau :
- Uy lực của Độc Thủ Hắc Cốt chưởng quả lợi hại và thập phần bá đạo. Chỉ tiếc, ngươi do bị U Hương Thất Tán Công thấm vào, khiến nội lực mười phần đã giảm ba chỉ còn bảy. Bằng không họ Cát kia đâu phải đợi đến lần thứ hai mới bị hóa thành hắc cốt. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Gã nọ giật mình quay lại :
- Ngươi là ai? Ồ, thì ra là....
Lúc này, do á huyệt đã được giải khai, Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc cùng ngỡ ngàng nhìn nhân vật vừa xuất hiện giải khai á huyệt cho họ :
- Mã Nguyên Vũ?
- Là chàng? Thật sự chính là chàng đấy sao, Nguyên Vũ?
Gã nọ chớp chớp mắt vài lượt nhìn một thân hình đầy đặn vừa được Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc gọi là Mã Nguyên Vũ, khác xa một Mã Nguyên Vũ gã từng biết. Gã thoáng dao động :
- Ngươi vốn rất gầy, không phải như lúc này, có phải chính ngươi là Mã Nguyên Vũ?
Mã Nguyên Vũ cẩn trọng, mắt không hề rời từng cử chỉ nhỏ nhặt của gã nọ, giả như là gã có cử chỉ, tay thì ném cho Công Tôn Quỳnh một lọ đan.
- Đây là đan dược thần diệu của Thiên Cang Thượng Nhân, phiền Quỳnh muội thay ta, phân cho mỗi người một hoàn. Và với lọ đan dược này, Mã Bình Nguyên, ắt hẳn ngươi đã minh bạch ta chính là Mã Nguyên Vũ rồi chứ?
Bạch Cúc toan nhận một hoàn đan dược đang được Công Tôn Quỳnh trao cho, chợt kêu :
- Nói sao? Gã cũng có tính danh Mã Bình Nguyên?
Gã nọ khinh khỉnh nhìn Bạch Cúc :
- Tiện tỳ ngươi việc gì phải tỏ ra kinh ngạc? Không sai, ta chính là Mã Bình Nguyên, nhưng có thân sinh phụ mẫu, có xuất thân lai lịch rõ ràng không như gã cẩu tạp chủng của bọn ngươi cứ ngưỡng mộ gọi là Mã Nguyên Vũ. Hừ!
Mã Nguyên Vũ vẫn chăm chăm dõi nhìn từng cử chỉ của Mã Bình Nguyên :
- Ngươi muốn khích nộ, muốn ta để lộ sơ hở ư? Vô ích! Và có một sự thật này ta không thể không cho ngươi hay, cho dù lời ta nói có thể là thừa. Đấy là ngươi vì nội lực đã giảm ba phần, chí ít phải nửa khắc thời gian mới khôi phục toàn bộ, đấy là với điều kiện ngươi đừng vội vọng động chân khí, nên lúc này miễn cưỡng lắm ngươi chỉ có thể giao đấu bình thủ với ta. Nếu muốn giết ta để diệt khẩu, ngươi nên chờ cơ hội khác thì hơn. Cáo biệt!
Miệng tuy nói lời cáo biệt nhưng kỳ thực Mã Nguyên Vũ vẫn đứng yên.
Và quả nhiên Mã Nguyên Vũ nghe gã Mã Bình Nguyên buột miệng hỏi :
- Ta giết ngươi vì muốn lấy lại cơ hôi đã một lần bỏ xổng ngươi chạy thoát một năm trước. Là ý gì khi ngươi bảo ta giết ngươi để diệt khẩu?
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
- Ngươi muốn kéo dài thời gian để mong sớm khôi phục toàn bộ chân nguyên hầu hạ thủ ta ư? Ta không mắc mưu ngươi đâu. Tuy vậy, nói để ngươi yên tâm, là ta đã biết ngươi cùng mẫu thân ngươi có âm mưu thế nào đối với nhân vật gọi là lão Tiên gia rồi. Và vì thế, sau lần tạm chia tay này, ta khuyên ngươi lần sau nếu có cơ hội cùng một lúc bắt được bao nhiêu đây người để uy hiếp ta thì đừng tỏ ra cao ngạo, muốn cùng ta tỷ đấu về thủ đoạn và lòng nhẫn nại nữa. Vì hai phương diện này so với ngươi, ta trội hơn. Đó là điều đương nhiên cũng như võ học của ngươi đương nhiên cao minh vượt trội hơn ta vậy. Nhớ đấy lần sau phải tiên hạ thủ vi cường, tránh thất bại như đã xảy ra ở lần này.
Mã Bình Nguyên bật cười :
- Ngươi thừa nhận võ công ta cao minh vượt trội hơn ngươi. Vậy tại sao ngươi đoán chắc ta phải cần đến nửa khắc thời gian mới khôi phục toàn bộ chân nguyên nội lực? Không lẽ ta không khôi phục sớm hơn sao? Ha ha...
Đan dược do Mã Nguyên Vũ trao quả là thần diệu. Ngoại trừ Du Thế Bình cùng Phạm Hoàng là hãy còn ít nhiều những thương tích ngoài da thì về nội lực kể như đã có, Công tôn Quỳnh và Bạch Cúc đã hoàn toàn hồi phục.
Bạch Cúc nghe Mã Bình Nguyên cười mà thập phần lo ngại :
- Lão Tiên gia là ai? Xuất thân lai lịch gã thế nào mà Nguyên Vũ huynh đoán quyết gã có võ công quá đỗi cao minh?
Mã Nguyên Vũ thở ra nhè nhẹ :
- Ta không phải đối thủ của gã. Đó là điều chắc chắn, nhưng chưa phải lúc này.
Nghĩa là vẫn có đủ thời gian cho muội và mọi người tháo chạy. Đi đi, đừng để tràng cười giả vờ của gã làm cho khiếp sợ. Đi đi, đừng chậm chân cũng đừng vì quá khẩn trương mà quên gã là người có nhiều thủ đoạn chỉ nên đối phó bằng tâm cơ chứ không thể dùng sức.
Mã Bình Nguyên từ từ tiến lại gần Mã Nguyên Vũ :
- Ngươi cũng muốn kéo dài thời gian cho lũ kia phục hồi chân lực? Ngươi quá tự phụ thủ đoạn hơn ta nên quên rằng ta mới thật sự là người có nhiều thủ đoạn hơn ngươi. Ta biết từng dụng ý qua từng câu nói của ngươi đấy. Hà hà...
Mã Nguyên Vũ vẫn nguyên vẹn với vẻ cẩn trọng như lần đầu hiện thân :
- Ngươi muốn nói gì cũng vô ích. Vì hiện thời ngươi vẫn chưa khôi phục đủ nội lực cần thiết. Trong khi đó những nhân vật đứng ngay phứa sau ta lại có đủ năng lực thực hiện được những hành động tối thiểu mà ta đoán chắc sẽ làm bao ý đồ của ngươi thất bại.
Mã Bình Nguyên tiến lại gần hơn :
- Hành động tối thiểu đó là bỏ chạy ư? Ta chỉ e đến việc chạy mỗi người năm bảy bước cũng là điều không thể. Vì khi đó ta đã lấy mạng toàn thể bọn ngươi rồi. Ha ha...
Và Mã Bình Nguyên như hổ vồ mồi đã bất ngờ chồm người đến để quật ra một kình cực kỳ uy mãnh.
Mã Nguyên Vũ cũng thần tốc xuất chiêu, miệng thì gào vang :
- Quỳnh muội?
Không phải ngẫu nhiên Mã Nguyên Vũ đột ngột chỉ gọi một mình Công Tôn Quỳnh.
Vì đúng lúc đó chính Công Tôn Quỳnh cùng quát vang, khẩn trương và lo lắng :
- Bạch Cúc muội mau giúp tỷ. Ném!
Chỉ khi nhìn thấy Công Tôn Quỳnh ném ra những hoàn tròn tròn quen thuộc. Bạch Cúc mới hiểu ra ẩn ý của Mã Nguyên Vũ lúc nói rằng đã đoán chắc bọn Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc có đủ năng lực thực hiện nhưng hành vi tối thiểu. Vậy là Bạch Cúc cùng ném ra những toàn Huyền Huyền Mê Tiên lộ.
Bộp...
Bộp...
Lúc màn hắc vụ hiển hiện thì cũng là lúc Mã Nguyên Vũ dốc toàn lực quật vuột kình đối kháng vào chưởng kình uy mãnh của Mã Bình Nguyên :
- Ngươi trúng kế của ta rồi. Đỡ!
Ầm...
Màn hắc vụ lan thật thanh, kịp thời che kín lấp nơi Mã Bình Nguyên và Mã Nguyên Vũ vừa cùng nhau chiêu chạm chiêu lần đầu.
Vì thế, do không nhìn thấy gì nữa, Mã Bình Nguyên gầm phẫn nộ :
- Chỉ là trò trẻ con này mà mong làm thất bại bao ý đồ của ta ư? Xem đây!
Ào...
Xèo...
Xèo...
Một diễn biến kỳ lạ đã xảy ra. Mã Bình Nguyên vì triển khai một luồng kình Độc Thủ Hắc Cốt chưởng nóng giãy nên làm cho màn hắc vụ Huyền Huyền Mê Tiên Lộ do khắc kỵ lửa nóng đã đột ngột tan biến đi thật nhanh.
Nhưng chính lúc đó, ai ai cũng nghe gã Mã Bình Nguyên gào lên một tiếng thất thanh :
- A... Ngươi giỏi lắm, Mã Nguyên Vũ. Ta lần sau... ta sẽ phân thây ngươi thành trăm nghìn mảnh vụn. A... a...
Vút...
Màn hắc vụ bị lửa nóng thiêu hủy hoàn toàn, trả lại một cục trường thoáng đãng cho ai ai cũng nhìn thấy Mã Nguyên Vũ vừa nhìn theo Mã Bình Nguyên vừa chép miệng tiếc nuối :
- Không giết được gã lần này, sợ không thể nào còn cơ hội thứ hai với lợi thế tương tự...
Tiếc thật.
Công Tôn Quỳnh bật reo :
- Nguyên Vũ huynh làm cách nào đả bại được gã?
Bạch Cúc cũng phấn khích hỏi :
- Phải đó. Thân thủ của gã thật vô lường. Chàng làm thế nào khiến gã thất thủ như Vậy?
Mã Nguyên Vũ cười gượng và lảng tránh câu trả lời :
- Chúng ta vẫn chưa hết nguy hiểm đâu, hãy mau theo chân tại hạ nào. Nhanh lên!
Mã Nguyên Vũ đi trước và đi theo một phương vị chỉ có một mình chàng là am tường.
Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa hoang mang, chỉ mong mau chóng đi đến nơi cần đến để sau đó còn dò hỏi nhiều điều ở Mã Nguyên Vũ, một người ngỡ đã chết nhưng không ngờ lại vẫn sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...