Vô Diệm Vương Phi

Sau cơn mưa, hoàng hôn tươi đẹp vô song, vầng tà dương có màu vỏ quýt sáng rực rỡ lóng lánh giữa tầng tầng lớp lớp khói sương chiều, cầu vồng bảy sắc xinh đẹp mỹ lệ, hơn nữa còn có thác nước xé rách tầng mây mà
chảy xuống, đại thụ che trời, ở dưới chân núi xinh đẹp, trong không gian u cốc thanh tĩnh kia, có một tòa tửu điếm xây bằng đá quét vôi trắng
toát, bên trên gian khách sạn treo bốn chữ to ‘du nhiên điềm thích, tĩnh mật đạm nhã’ ( thong thả thư thái, yên tĩnh trang nhã ), càng tô điểm cho cảnh sơn thuỷ phù dung kia thêm xinh đẹp phi thường.
Nếu như không có tiếng ồn ào huyên náo, líu ríu không ngừng của người
nào đó, cảnh hoàng hôn này phải nói là tuyệt mỹ!

Trong khách sạn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi một mình một bàn, Lưu An
chắp tay đứng ở một bên, Lăng Tây Nhi thì tự do hoạt động đã tự tìm được chỗ dung thân cho mình, không chờ sự đồng ý của Đoan Tuấn Mạc Nhiên
khuôn mặt hưng phấn đã tiến lên, ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nàng giơ ra nửa quả dưa chuột lấy từ phòng bếp, thân thể nhỏ bé ngồi xuống chăm chú quan sát, mắt to chớp chớp.

“Vương gia, xin hỏi ngài thân là nhân vật của công chúng có cảm tưởng gì, có cảm thấy cao xử bất thắng hàn (ở nơi cao không chịu được lạnh) không?” Trong tay cầm nửa quả dưa chuột, Lăng Tây Nhi làm bộ dáng phỏng vấn.

Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi chuyển từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của
Lăng Tây Nhi lại dao động đến trên nửa quả dưa chuột kia, trong ánh mắt
của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoáng hiện qua một tia kinh ngạc, không kiên
nhẫn nhíu mày.

“Nghe đồn ngài âm ngoan thô bạo, chuyện này có phải là sự thật không a?” Dưa chuột lại để sát thêm vài phân nữa.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói, buông hạ đôi mắt băng lãnh, yên lặng uống trà.

“Xin hỏi võ công tuyệt học của ngài là gì?” Không thỏa hiệp, nàng
không tin tiểu quỷ này không mở miệng, dưa chuột lại đưa về phía trước
lần nữa.

Như cũ không nói, yên lặng ăn cơm.


” Một vấn đề cuối cùng, ngươi tại sao lại để Lưu An giả mạo mình?”
Dưa chuột sắp phải đâm đến cái mũi của người nào đó rồi, cái này, Lưu An cố gắng ngăn lại mồ hôi lạnh, nghĩ thầm vị Vương phi này tại sao lại
không có chừng mực như vậy, cũng không biết vừa rồi người nào bị sợ quá
mà ngất đi, vừa tỉnh lại đã nói nhao nhao không ngừng, tính tình của chủ nhân vốn là nổi danh nóng nảy, quả nhiên, trời ạ trời ạ, chủ nhân muốn
phát hỏa rồi, chỉ thấy đôi mắt híp híp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hé mở,
cái miệng nhỏ nhắn hồng phấn chu chu mở ra…

“Răng rắc!” Microphone cắt đứt, người nào đó nhai nhai, nhạt nhẽo, lại phun ra.

“A, tại sao ngươi lại phá hỏng của công?” Lăng Tây Nhi bất mãn kêu
to, nhưng là ngừng việc phê bình lại rất nhanh, hai mắt to chống lại một đôi con mắt lạnh như băng.”Không trả lời cũng được, mời xuất trình giấy chứng minh nhân dân, hộ tịch bản gốc, ta bây giờ có quyền lợi hoài nghi ngươi không là lão công của ta!” Tay nhỏ bé duỗi ra, mắt to trừng một
cái, Lăng Tây Nhi gắt gao nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên như trước giả câm giả điếc giữ nguyên vẻ trầm lặng, nhưng là trong ánh mắt hàn ý ngày càng nhiều.

“Ôi Vương phi của ta, ngài không có việc gì thì cũng không cần đi
kiếm chuyện vào thân, nói thêm điều gì thì hãy cẩn thận cái đầu của
ngươi!” Lưu An kéo Lăng Tây Nhi đến một bên, vẻ mặt căng thẳng lo lắng
mở miệng, bên kia, Đoan Tuấn Mạc Nhiên một khuôn mặt búp bê lạnh lùng,
đang kẹp kẹp món ăn, bới bới cơm, ngẫu nhiên giương lên con mắt lạnh
lùng đánh giá Lăng Tây Nhi, ánh mắt càng ngày càng không kiên nhẫn.

“Hắn thật sự sẽ giết người?” Sờ sờ đầu, hồi tưởng một màn mới vừa diễn ra, Lăng Tây Nhi chớp chớp mắt to hỏi.

“Xin đem dấu chấm hỏi đổi thành chấm than, hơn nữa còn là một loại
chết vô cùng kinh khủng!” Lưu An dùng sức gật đầu, lời còn chưa dứt,
ngay lúc đó từ trên ngọn núi xinh đẹp một đám đạo tặc kéo xuống, mặc dù

mỗi người đều có vẻ hung thần ác sát (dữ tợn ), nhưng lại mặc áo vải lam lũ, trên tay là búa, lưỡi liềm lộn xộn các
loại binh khí đều đủ cả, nếu trước mặt có một cánh đồng lúa, phải nói
bọn họ càng giống một đám nông dân.

“Núi này do ta mở, cây này do ta…” Lời dạo đầu của đạo tặc vẫn còn
chưa nói xong, một bóng người màu trắng như con ngân long cao ngất, vụt
lên giữa không trung, quần áo màu trắng tung bay, thân hình bỗng nhiên
trở mình, nhuyễn kiếm bạc quét ngang kéo theo quang ảnh lòe lòe xuất
hiện, vù vù, trong chớp mắt có bóng người bay vút lên, kiếm quang vừa
nhanh lại vừa dày loe ra một vòng tròn hình cánh cung, chớp bạc tung
hoành đan vào nhau như một màn cuồng phong bão táp dầy đặc , khí thế
kinh người, uy danh hiển hách.

Lăng Tây Nhi ngây người, từ trợn mắt há hốc mồm đến kinh ngạc lên
tiếng, cái miệng nhỏ nhắn há to gần như có thể cho vào thêm một con gà
mái, tức thì, gió thổi vù vù cuốn theo từng đợt hàn ý cuồn cuộn nổi lên, dường như muốn cố gắng thổi vào trong từng đầu khớp xương, bông tuyết
tinh tế vỡ ra như sợi bông bay bay che đi một mảnh đất màu vàng khô
khan, nhuộm tất cả cảnh vật trước mắt thành một màu đỏ đẹp đẽ.

Tuyết đỏ! ? Lăng Tây Nhi hô to một tiếng, lúc này mới phát hiện thứ
đang bay ở giữa không trung không phải là bông tuyết, mà là một mảnh da
tay, dính tơ máu, ngay cả bắp thịt, dính kèm xương cốt, vù vù rơi xuống
đất, máu bay đầy trời, bao phủ cả mặt đất, tửu điếm xây từ bạch thạch
cũng trở nên tiên diễm, quỷ mị mà khủng bố.


Ngân long tung bay, tuyết đỏ phiêu dật, cảnh tượng trước mặt chậm
rãi mơ hồ ở trong mắt, máu bắn tung toé ở trên mặt Lăng Tây Nhi, nàng
cũng không hề hay biết, đáy lòng tràn ra một loại sợ hãi triệt tâm thấu
xương, móng tay bóp thật sâu vào trong thịt, nhưng nàng lại không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy trước mặt hồng hồng bạch bạch, hồng hồng
bạch bạch, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, nhưng với đạo tặc này mà nói cũng là vĩnh hằng,
chỉ vừa ngắn ngủn trong chớp mắt, bọn họ ngũ quan, tứ chi, thân thể
trước sau đau thương rơi xuống đất, thịt vụn, máu loãng cùng mặt đất
thân thiết ôm nhau, trở về với tự nhiên.

Xong việc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bạch y như ngọc, không dính một tia máu, lấy khăn mỏng lau lau vết máu trên nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng
cất vào trong bao kiếm buộc bên hông.

Bọn thị vệ không đợi Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng, bao vây tiến lên
thu thập tàn cuộc; tiểu nhị mang nước trà nóng hổi đến, bị rơi xuống
trên bắp đùi của mình, nhưng lại không cảm hề cảm thấy đau đớn, rất lâu
sau đó, bình loảng xoảng rơi xuống đất, ngay sau khi chống lại hai tròng mắt âm ngoan, lạnh lùng tới cực điểm kia, cũng thân thiết ngủ cùng mặt
đất.

“Chủ nhân, Vương phi té xỉu rồi!” Lưu An đỡ Lăng Tây Nhi bất tỉnh
nhân sự nâng đến trước bàn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ miễn cưỡng nhìn một cái. Lăng Tây Nhi gắt gao nhắm chặt mi mắt, ngón tay không ngừng co
quắp, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến một cơn giết chóc tàn
khốc đến vậy, cũng là lần đầu tiên nàng biết đến thủ pháp giết người
lãnh huyết kinh khủng đến vậy, càng là lần đầu tiên nàng bị huyết thịt
của người khác bám bừa bãi đầy người như vậy… Nàng thà rằng ngất xỉu đi, coi như đây là một giấc mộng, tỉnh lại cái gì cũng như không!

“Đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi, ôm nàng tiến vào phòng của ta!” Đoan
Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trực tiếp đi lên lầu ở phía trước.
Hắn vô cùng tò mò muốn biết, biểu hiện đầu tiên của nữ nhân này lúc tỉnh lại sau khi chứng kiến khuôn mặt kinh khủng của hắn! Đây mới là Đoan
Tuấn Mạc Nhiên thực sự!


Lưu An gật đầu, ôm Lăng Tây Nhi ở trước ngực, tiến vào phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Vương gia, còn việc gì cần phân phó?” Lưu An chắp tay đứng ở một bên.

“Không có!” Ngữ khí vẫn lạnh như băng, đôi mắt băng lãnh kia nhìn ánh nến bỗng trở nên mê ly.

Thật lâu sau, hắn đứng dậy, chuẩn bị an giấc, nhưng lại khó chịu khi
nhìn thấy quần áo cả người Lăng Tây Nhi đầy vết máu, không kiên nhẫn
nhíu mày, hắn vừa muốn gọi Lưu An, lại đột nhiên thoáng hiểu rõ ràng
dụng ý của Lưu An, Lưu An không phải là không nhìn thấy, cũng không phải không biết hắn ưa sạch sẽ, có điều Lăng Tây Nhi là Vương phi, lần này
đi ra ngoài lại không có mang theo nha hoàn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, tiến lên lạnh lùng mở ra áo ngoài của Lăng Tây Nhi, lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, ánh mắt của hắn
càng thêm không kiên nhẫn, thêm vài động tác đem áo ngoài chướng mắt kia cởi bỏ, chỉ còn lại có áo lót màu trắng, đứng lên tìm khăn lông ướt thô lỗ chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, sau đó hắn đột nhiên
giật mình đứng dậy, cẩn thận chăm chú nhìn, ánh sáng của ngọn nến yếu ớt leo lét khiến cho không khí trở nên mập mờ, chiếu rọi ngũ quan đẹp đẽ
như phấn điêu ngọc mài của nàng càng thêm mờ ảo mê ly, hai hàng lông
mày như lá liễu, kết hợp với lông mi giống như cánh bướm đang run rẩy,
sống mũi thẳng thắn, đôi môi đỏ mọng khéo léo, một trận gió nhẹ thổi tới trên dáng người như cây liễu của nàng, cuồn cuộn nổi lên một mạt mùi
hương thoang thoảng làm kẻ khác mê say.

Bàn tay lạnh như băng chạy dọc trên gương mặt kiên cường tuyệt đẹp,
da thịt nhẵn nhụi nóng hổi lại trơn bóng làm cho trong tim của hắn run
lên, đôi mắt hắn đột nhiên tản mát ra tia sáng lãnh liệt, rồi lại vô
cùng trầm tĩnh, giống như vì sao ở nơi chân trời, như vậy hư vô mờ mịt,
thâm sâu.

Hắn rời đi ánh mắt, không muốn bị nhan sắc của một nữ nhân đầu độc,
động tác trên tay càng thêm thô lỗ, dưới sự vuốt ve của hắn, khuôn mặt
nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi trở nên đỏ rực một mảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận