Vô Địch Thiên Đế FULL


Diệp Phàm mang theo đấu lạp, hai người này chưa từng phát hiện sát khí trong mắt hắn.

Nhưng bọn họ có thể cảm giác được cảm giác khó chịu của Diệp Phàm.

Nhưng chuyện này cũng bình thường, dù sao hai người này nhìn như lễ phép xin lỗi nhưng thật sự không coi Diệp Phàm ra gì, dáng vẻ kiêu căng như vậy, mặc cho ai đều khó chịu.
 
- Ngươi muốn ra tay với ta?
 
Nữ tử đi phía sau nam tử đột ngột dừng lại, xoay người nói.
 
- Tiểu Vũ, không cần gây chuyện.
 
Nam tử phía trước lập tức giữ chặt tay nữ tử, nhẹ giọng nói.
 
- Trên trán nữ nhân đó có ấn kí sấm sét, loại ấn kí này rất dễ thấy được, nàng ta tu pháp tắc Lôi Đình.

Nói chuyện rất êm tai, lúc ấy bên cạnh nàng ta có một lão giả gọi nàng ta là Tiểu Vũ.

Vũ khí là một đóa Lôi Đình Liên Hoa!
 
Giọng Đại Đế vang lên bên tai Diệp Phàm, nữ tử trước mắt vị, hoàn toàn phù hợp với người mà Đại Đế nói.
 
Thật trùng hợp!
 
Diệp Phàm cười sâu xa, sau đó nói: 
 
- Ngươi không đủ để ta đánh.
 
- Ha hả, vậy sao, người trẻ tuổi, lão hủ gặp qua rất nhiều tu sĩ bừa bãi, nhưng dám nói như vậy với Lôi Thần Điện ta, ngươi là người đầu tiên.
 

Một giọng nói già nua vang lên, tiếp theo ở phía sau Diệp Phàm, hai lão giả đi tới, hai người này hiển nhiên là hộ đạo giả cho đôi nam nữ trẻ tuổi phía trước.
 
Tuy Diệp Phàm mang theo đấu lạp, thấy không rõ dung mạo, nhưng dấu vết năm tháng trên người hắn không vượt qua 5000 năm, tu sĩ thực lực mạnh có thể thông qua dấu vết năm tháng tới tính tuổi đối phương.

Lão giả này ít nhất cũng phải 10 vạn tuổi trở lên, hơn nữa tu vi rất khủng bố.
 
Còn nữa, Tần Vạn Quốc 50 vạn tuổi, lại không hề già nua, ngược lại càng giống trung niên.

Mà trái lại lão giả trước mắt cùng với lão giả mà Diệp Phàm gặp được ở công hội Vạn Tộc Liên Minh đều đã già.
 
Lão giả ở Công hội có thể nói là tu vi và năng lực quá kém, nhưng thực lực của lão giả trước mắt Diệp Phàm còn vượt xa Tần Vạn Quốc, vì sao thoạt nhìn hắn còn già hơn Tần Vạn Quốc?
 
Nguyên nhân rất đơn giản, Hỗn Độn Đại Thế Giới không giống Thiên Thương Giới, Tiên Giới, trong Hỗn Độn Đại Thế Giới, sau khi tu sĩ bước vào Thánh Cảnh, mỗi ngàn năm đều sẽ gặp phải thiên kiếp.

Loại thiên kiếp này bình thường với tu sĩ có tư chất mạnh mẽ nhưng đối với tu sĩ có tư chất thấp, chiến lực thấp thì là ác mộng.
 
Lão giả ở Liên Minh Công Hội không đến hai vạn tuổi, cũng đã bước vào Thái Hư Cảnh hơn 2000 năm.
 
Ở Hỗn Độn Đại Thế Giới, một vạn 7000 tuổi bước vào Thái Hư Cảnh, không thể gọi là yêu nghiệt nghịch thiên, dù gì hoàn cảnh tu hành cũng khác nhau.
 
Ở Hỗn Độn Đại Thế Giới, có thể tìm thấy rất nhiều tu sĩ Thánh Cảnh một vạn tuổi.
 
Mà lão giả kia hiển nhiên thuộc về chiến lực thấp nhất, hai lần lôi kiếp đã làm lão giả thiêu đốt sức sống mới có thể chịu đựng, cho nên mới già như thế.
 
Đến nỗi lão giả trước mắt, không phải là lôi kiếp ép buộc mà bởi vì bọn họ vẫn chưa chủ động khống chế khuôn mặt già nua.

Có chút tu sĩ không để ý bề ngoài, ngược lại khuôn mặt già nua của bọn họ càng dễ có uy nghiêm.

Bởi vì Diệp Phàm có thể cảm nhận được lực lượng sức sống mênh mông mãnh liệt trên người hai lão giả.
 

- Người kia là ai, dám khiêu khích tông môn bát tinh Lôi Thần Điện của Thái Linh Thần Cảnh?
 
- Ha hả, ai không biết tu sĩ Lôi Thần Điện chuyên tu lôi pháp, chiến lực cùng giai vi tôn, mà người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi lần này là Lôi Thiên, tiếp theo là Phong Linh Vũ.
 
- Người này cũng dám nói Phong Linh Vũ không đủ hắn đánh, thật là không biết trời cao đất dày.
 
Không ít tu sĩ nhìn đến nơi này có trò hay, lập tức dừng chân xem náo nhiệt.
 
Diệp Phàm thờ ơ nhìn Phong Linh Vũ, tiếp theo thản nhiên nói: 
 
- Lôi Đình, pháp tắc rác rưởi mà thôi.
 
Diệp Phàm cố ý nói những lời này, pháp tắc không có cao thấp, chỉ vì muốn chọc giận Phong Linh Vũ mà thôi.
 
Ở chỗ này, người khác không biết thân phận của hắn, cho nên Diệp Phàm không để bụng đối phương là tông môn bát tinh hay cửu tinh.
 
Nhưng ở chỗ này không thể giết người cho nên Diệp Phàm muốn chọc giận đối phương để hẹn chiến.
 
Danh tiếng của Thái Linh Thần Cảnh  ngang hàng với Thái Huyền Thần Cảnh, Hỗn Độn Thần Cảnh.

Trong ba thần cảnh lớn này, có không ít tông môn tám tinh, cửu tinh đều là chúa tể một phương.
 
Vạn Tộc Liên Minh trong Hỗn Độn Đại Thế Giới, nói đến cùng, chiến lực chủ yếu đều là tu sĩ của tam đại cực cảnh.
 
- Ngươi tìm chết!
 
Phong Linh Vũ lập tức nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nói.
 
- Đừng tưởng rằng ở Hư Huyễn Chi Giới, ngươi mang theo đấu lạp, Lôi Thần Điện ta tra không ra thân phận của ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể trêu vào Lôi Thần Điện chúng ta.

 
- Ha ha ha, ngươi đã khó chịu như vậy, vậy ta hẹn chiến một trận với ngươi.
 
Diệp Phàm nói.
 
- Được, ta chiến một trận với ngươi.
 
Phong Linh Vũ nói, ở chỗ này, mọi người đều có tu vi là Thái Hư Cảnh, Phong Linh Vũ không tin tùy tiện đụng tới một người cùng lứa tuổi là có thể đánh bại nàng.
 
- Hẹn chiến như vậy không thú vị, hội đấu giá sắp mở ra, lấy một ít bảo bối mà chúng ta chụp được làm tiền đặt cược, như thế nào?
 
Diệp Phàm nói.
 
- Ha hả, buồn cười, Lôi Thần Điện ta rất giàu có, nếu giao dịch với ngươi, rõ ràng chúng ta có hại, thua chúng ta khả năng sẽ cho ngươi số lượng tài nguyên rất khủng bố.

Mà thắng, ngươi lại có thể đưa ra giá trị đánh cuộc tương đồng sao?
 
Phong Linh Vũ lập tức cười lạnh nói.
 
Diệp Phàm lập tức vung tay lên, lệnh bài xét cấp bậc giàu có - cấp 7 xuất hiện.
 
- Cấp 7 mà thôi, không xứng.
 
- Ồ? Vậy không biết Lôi Thần Điện của ngươi xét cấp bậc cao bao nhiêu?
 
- Trợn to mắt chó của ngươi mà xem.
 
Phong Linh Vũ lập tức vung tay lên, một lệnh bài cấp 9 xuất hiện.
 
- Nếu vậy thì thội, ta không giàu bằng Lôi Thần Điện, nhưng thiên kiêu của Lôi Thần Điện cũng chỉ như thế, không dám hẹn chiến với ta.
 
Diệp Phàm lập tức cười to, nói:
 
- Phế vật.
 

- Đáng giận, làm sao ta biết ngươi không nhắm vào tài nguyên của Lôi Thần Điện, ngươi không phải tu sĩ đỉnh cấp dịch dung?
 
- Ta tu hành tới bây giờ, cũng không đến 4000 năm, ngươi không nhìn thấy năm tháng đạo vận trên người ta sao? Ta thấy ngươi đã 5000 tuổi, vẫn là thiên kiêu Lôi Thần Điện, thật là phế vật.

Nếu ta ước chiến với ngươi, tự nhiên là để ý tới bảo vật của Lôi Thần Điện, chẳng lẽ ta còn có thể để ý ngươi sao?
 
Diệp Phàm nghe vậy cười lạnh nói, tiếp theo đi hướng thần thành, lúc đi ngang qua Phong Linh Vũ cùng Lôi Thiên, bình tĩnh nói: 
 
- Chó ngoan không cản đường.
 
- Hỗn láo!
 
Hai lão giả lập tức che trước mặt Diệp Phàm lạnh giọng nói.
 
- Sao, ngươi muốn ra tay với ta? Ngươi cũng xem thử đây là chỗ nào, có giỏi thì bây giờ ngươi giết ta đi.
 
Diệp Phàm khoanh tay trước ngực, nói bừa bãi.
 
Ở Hư Huyễn Chi Giới, hắn không thể giết người, mà Lôi Thần Điện ở Thái Linh Thần Cảnh, Diệp Phàm cũng không thể đi Thái Linh Thần Cảnh giết Phong Linh Vũ.
 
Nhưng nàng này đoạt Hỗn Độn Lôi Hạch của Bàn Bàn Cầu, nếu hắn không cho đối phương trả giá đắt, vậy hắn không xứng làm lão đại của Bàn Bàn Cầu.
 
Diệp Phàm không thích bừa bãi, cũng không muốn chủ động trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác trêu chọc hắn trước, hắn cũng tuyệt đối không khách khí.
 
- Ngươi…
 
- Được.
 
Giọng nói bình tĩnh vang lên, Lôi Thiên đi đến trước mặt Diệp Phàm:
 
- Ta không biết ngươi là gia tộc nào, chỉ là hạng người giấu đầu lòi đuôi, gương mặt thật cũng không dám gặp người, chắc cũng không phải đệ tử tông môn lớn gì.

Ngươi muốn tài nguyên của Lôi Thần Điện ta, dũng khí không nhỏ, nhưng đồ vật của Lôi Thần Điện, cũng không phải là chó mèo nào cũng có thể lấy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận