Vô Địch Thiên Đế FULL


- Diệp Tam Tam, Diệp Nhất? Công tử, ngài nghiêm túc sao?
 
Y Linh Lung muốn hộc máu, vị công tử này của nàng cái gì cũng tốt, nhưng lấy tên thì giống như tên ngốc.
 
- Diệp đại ca, nếu không thì để  vài vị tẩu tử lấy tên đi.
 
Tô Trọng hiếm khi phản bác Diệp Phàm một lần, nhưng không có ai cảm thấy sai, đều gật đầu đồng ý.
 
Nhìn Nhị Lượng cũng biết năng lực lấy tên của Diệp Phàm, bọn họ vốn không biết lúc trước Nhị Lượng bị Diệp Phàm lừa dối như thế nào.
 
Nhị Lượng nghĩ tới chuyện cũ của mình, trong lòng cũng rất khó chịu, năm đó trẻ tuổi ngây thơ, nhất thời nóng đầu bị lão đại lừa dối.

Từ khi bị vô số người cười nhạo tên của hắn, hắn mới biết được lão Đại mình không đáng tin cậy đến mức nào. 
 
- Chuyện này…
 
Diệp Phàm lập tức chịu tổn thương.
 
- Việc này quyết định như vậy đi, để phu nhân lấy tên.
 
- A, đúng, đúng, quyết định như vậy đi!
 
Đám người Vân Nhất cũng sôi nổi ồn ào.
 
Diệp Phàm lập tức trốn đến một bên vẽ xoắn ốc, có cần phải tổn thương như vậy hay không?
 
- Nhứ Ngưng phu nhân, ngài cảm thấy nên lấy tên gì cho tiểu công chúa?
 
Vân Nhất vừa hỏi, mọi người sôi nổi nhìn về phía Tử Nhứ Ngưng.
 
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ, nói: 
 
- Ta xem em bé rất thích ngũ thúc Tô Trọng của nàng, nếu vậy gọi tiểu công chúa là Tiểu Tô.
 
- Diệp Tiểu Tô?

 
- Tên hay!
 
- Tốt hơn Diệp Tam Tam nhiều.
 
- Đúng vậy, đúng vậy!
 
- Này, ta còn ở bên cạnh đấy, Diệp Tam Tam thì sao, có thể nói trại sang Diệp San San, cũng tên nữ hài tử vậy.
 
Diệp Phàm lập tức quật cường hỏi lại.
 
- Lão đại, xin hãy từ bỏ chống cự vô ích.
 
Đại Đế lập tức ngồi trên vai Diệp Phàm nói.
 
- Phu quân, vì Tiểu Tô, lần này ta sẽ không nghe lời ngươi.
 
Tử Nhứ Ngưng nghịch ngợm nói.
 
- Hiếm khi thấy công tử ăn quả đắng.
 
Tử Tiên nhịn không được che miệng cười nói.
 
- Thanh Tuyết phu nhân, ngài cảm thấy tiểu công tử tên gì?
 
Vân Lục nhìn về phía Hà Thanh Tuyết nói.
 
Mọi người cũng sôi nổi nhìn về phía Hà Thanh Tuyết.
 
- Vân Thư chết làm phu quân vẫn luôn không bỏ xuống được, nhưng Vân Thư là tên nữ hài tử, chi bằng, hài nhi của ta gọi là Vân Sơ đi.
 
Hà Thanh Tuyết suy nghĩ nói.
 
- Diệp Vân Sơ, tên hay, tốt hơn Diệp Nhất nhiều.
 
- Phải, phải, Vân Sơ công tử dễ nghe hơn Nhất công tử nhiều.

 
- Năng lực lấy tên của phu nhân lợi hại hơn công tử vô số lần.
 
- Phải, phải.
 
- Này, các ngươi không thèm để ý tới cảm giác của ta như vậy sao? Nhất thì sao, Diệp Nhất, tương lai là thiên hạ đệ nhất.
 
Diệp Phàm nhịn không được nói.
 
- Phu quân, vì Vân Sơ, lần này ta cũng không thể nghe lời ngươi đâu.
 
Hà Thanh Tuyết cũng nghịch ngợm nói.
 
- Được rồi, về sau nữ nhi của ta tên Diệp Tiểu Tô, nhi tử của ta tên Diệp Vân Sơ.

Tô, Sơ, tên khá hay, trình độ đặt tên của các ngươi cũng chỉ vậy, xem ta lấy tên, độc nhất vô nhị.
 
- Phải, phải, độc nhất vô nhị có Tam Tam.
 
Mạc Khuynh Nhan trợn trắng mắt nhìn Diệp Phàm.
 
Mọi người lập tức cười to, lấy tên chỉ là việc nhỏ, mọi người đều vui mừng.
 
Thiên Đế Môn nhanh chóng gửi thiệp mời khắp nơi, mời tất cả tông môn Bắc Cảnh tiến đến tham gia tiệc mừng.

Đồng thời, Thiên Đế Môn cũng khắp nơi vui mừng, mỗi tu sĩ Thiên Đế Môn đều được khen thưởng 1000 Hỗn Độn linh thạch trung phẩm.

Mà trong Thiên Đế Thành, tất cả thương hội, khí các, đan các,...!của Thiên Đế Môn đều bán nửa giá.
 
Cả thành cùng tổ chức tiệc.
 
Thiên Đế Môn giăng đèn kết hoa, mỗi người đều vui vẻ, người của Thiên Đế Môn chúc phúc Diệp Phàm, mà Diệp Tiểu Tô cùng Diệp Vân Sơ được rất nhiều cưng chiều đến trưởng thành.

Đặc biệt Diệp Tiểu Tô là tiểu công chúa, càng nhận rất nhiều sự cưng chiều, dù sao cũng là nữ hài tử.

 
Diệp Phàm khống chế ngoài thân hóa thân luyện đan, bản thể lại hiếm khi không bế quan tu hành, trong nháy mắt, nửa năm trôi qua, trong thời gian này, Diệp Phàm vẫn luôn ở cùng nữ nhân và hài tử của mình.
 
Một ngày này, Diệp Phàm cùng Đan Thánh Thanh lén rời đi Đế Vực, đi công hội của Vạn Tộc Liên Minh ở Vạn Thần Châu.
 
Mỗi cảnh đều sẽ có công hội Vạn Tộc Liên Minh, công hội tồn tại một phần là vì giám sát một thần cảnh phát triển, một phần khác để xử lý việc của Vạn Tộc Liên Minh.

Ví dụ như hội đấu giá bình xét cấp bậc giàu có.
 
Nếu quyết định che giấu tung tích, Diệp Phàm không muốn dùng thân phận Cảnh chủ đi hội đấu giá, tuy nói mặc dù hắn dùng thân phận này tiến vào hội đấu giá, người khác cũng chưa chắc biết hắn là Cảnh chủ Bắc Cảnh.

Nhưng thế lực của Hạo Thiên rất đáng sợ, Diệp Phàm quyết định cẩn thận.
 
Công hội Vạn Tộc Liên Minh ở Bắc Cảnh là rảnh rỗi nhất, bởi vì như hội đấu giá, hội các cảnh giao lưu…, cơ bản đều không liên quan tới Bắc Cảnh.
 
Dù sao trình độ tu chân của Bắc Cảnh thật sự quá kém, ở chỗ này, gần như không có thế lực có thể đạt tới cấp bậc giàu có ngũ cấp, đồng thời, Cửu Trọng thống trị, đúng là không có thế lực nào dám công khai vi phạm quy định của Vạn Tộc Liên Minh.
 
- Đây là công hội của Vạn Tộc Liên Minh?
 
Diệp Phàm đứng trước Thần Điện nguy nga cao ngất, hỏi.

Hắn cho rằng công hội Vạn Tộc Liên Minh rất đông người, người đến người đi mới đúng.
 
- Không sai, đây là Liên Minh Công Hội, ở Liên Minh Công Hội, một phần có thể đánh giá một ít thực lực hoàn thành Hư Huyễn Chi Giới, về phần khác, Liên Minh Công Hội có rất nhiều nhiệm vụ.

Ngươi có thể coi Liên Minh Công Hội là Dong Binh Công Hội ở thế giới trước của ngươi, đương nhiên, nhiệm vụ của Liên Minh Công Hội đều là thực lực đỉnh cấp trong Vạn Tộc Liên Minh tuyên bố, nếu ngươi không phải là Cảnh chủ Bắc Cảnh, nói không chừng ở đây sẽ có nhiệm vụ giết ngươi.
 
Đan Thánh Thanh giải thích.
 
- Nếu như thế, vì sao nơi này quạnh quẽ như thế?
 
- Bởi vì Bắc Cảnh… Thật sự không bằng nơi khác, dù là Hư Huyễn Chi Giới hay nhiệm vụ công hội, tu sĩ Bắc Cảnh đều không thể đạt tới yêu cầu.
 
Đan Thánh Thanh buông tay.
 
Hai người lập tức đi vào trong Liên Minh Công Hội.

Công hội này không chỉ có bên ngoài quạnh quẽ, bên trong cũng quạnh quẽ, không có ai thủ vệ, hai người dạo qua một vòng, đi tới trước một quầy.

Một lão giả đang ngồi trước quầy ngủ.
 

- Đạo hữu!
 
Diệp Phàm lập tức gọi, tiếng không lớn, nhưng có thể nháy mắt đánh thức lão giả.

Tu hành đến cảnh giới của bọn họ, đã rất ít ngủ, đối phương ở chỗ này ngủ, có thể thấy được nhàm chán thế nào.
 
- Hả? Các ngươi là?
 
Lão giả sửng sốt, tiếp theo kinh ngạc nhìn hai người Diệp Phàm, hai người đều mang theo đấu lạp, thấy không rõ dung mạo, nhưng ở Bắc Cảnh, đã bao nhiêu năm không có người tiến vào Liên Minh Công Hội?
 
Khách ít đến.
 
- Chúng ta tới tiến hành xét cấp bậc giàu có, chúng ta muốn tham gia hội đấu giá ở Hư Huyễn Chi Giới.
 
Diệp Phàm nói thẳng.
 
- Cái gì? Xét cấp bậc giàu có?
 
Lão giả lập tức ngạc nhiên: 
 
- Đạo hữu, ngươi xác định?
 
- Ta xác định.
 
- Ngươi không phải tu sĩ Bắc Cảnh chứ?
 
Lão giả hỏi.
 
- Không phải tu sĩ Bắc Cảnh thì không thể ở Liên Minh Công Hội Bắc Cảnh tiến hành xét cấp bậc giàu có sao?
 
- Cũng không phải, mời hai vị đạo hữu đi theo ta.
 
Lão giả mang theo hai người tiến vào trong một mật thất.
 
Ước chừng 15 phút sau, hai người được lão giả cung kính mời ra.
 
- Hai vị xét cấp bậc giàu có đạt tới cấp 7, hoàn toàn có tư cách tham gia hội đấu giá Hư Huyễn Chi Giới.
 
Lão giả cười nói, tiếp theo lấy ra hai quả ấn ký, trên ấn ký có đánh dấu Bắc Cảnh rõ ràng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận