Hai người càng trò chuyện càng ăn ý, rượu ngon, thịt nướng cùng với không khí trong lành trong rừng.
Mãi cho đến chạng vạng tối, rượu ngon uống hết, thịt cũng ăn hơn nửa, hai người cuối cùng ý hợp tâm đầu, rất có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Diệp Phàm không thể không bội phục sự uyên thức và ý chí của Bắc Cung Hàn Tiêu.
Tuy người này nổi tiếng là dân dã lại có phong thái của thư sinh, thích đọc sách cổ, hiểu rõ về đại lục, cũng giỏi về đạo trị quốc.
Diệp Phàm sống hai đời làm người, cho dù đời trước say mê tu hành không hỏi thế sự, nhưng người bình thường không thể so sánh được với sự uyên thâm của hắn.
Hơn nữa, đời trước hắn đã sống ở đại lục Thiên Vũ hơn trăm năm.
Ở quan điểm hiện tại để nói về quan điểm đời sau, tất nhiên mỗi câu đều điểm đúng.
Bắc Cung Hàn Tiêu càng trò chuyện, trong lòng càng kinh ngạc, càng thêm yêu thích Diệp Phàm, thỉnh thoảng lại than thở, nếu con trai mình có được nửa học thức của Diệp Phàm, hắn cũng không cần lo lắng như vậy.
Sau khi nói xong các quan điểm và tình hình của hai bên, Diệp Phàm đại khái nói qua một lượt về tình hình của Diệp gia cùng với oan ức của mình.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe xong lại cười.
Hóa ra, Diệp Phàm chính là kẻ tán phế bị Hoàng Đô bàn tán xôn xao trong mấy ngày vừa rồi.
Sau khi bị Lâm gia tới cửa từ hôn, người thiên tài trước đây đã hoàn toàn trở thành trò cười của Hoàng Đô.
Nhưng bây giờ xem ra, đây đâu phải là một kẻ tàn phế chứ? Thiếu niên lang có kiến tức uyên thâm, rộng lượng như vậy, còn hơn những công tử đang nổi danh trong Hoàng Đô gấp trăm lần.
Sau khi Diệp Phàm nói xong tình hình của mình, cười tự giễu, sau đó ra vẻ tò mò nói:
- Hàn thúc, sao ngươi lại chọc vào Diệp gia?
- Diệp gia?
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, không khỏi nghi ngờ.
- Người bịt mặt giao đấu với chúng ta vừa rồi chính là người của Diệp gia.
Cường giả dẫn đầu là Diệp Kình Thiên - gia chủ Diệp gia, ta giết chết con trai hắn, phế bỏ con gái của hắn, cho nên hắn mới có thể có sát ý với ta như vậy!
Diệp Phàm nói tiếp, trong lòng thầm cười lạnh, đời trước Diệp gia vì chuyện này mới bị diệt môn.
Đời này, hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
- Cái gì?
Bắc Cung Hàn Tiêu tức giận nói, lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm:
- Diệp tiểu hữu, ngươi có thể xác định chứ?
- Ta đương nhiên có thể xác định.
Người bịt mặt vừa rồi sử dụng chiêu thức chính là võ kỹ Nhân giai cao cấp Đãng Phong Chưởng – một võ kỹ quan trọng của Diệp gia.
Diệp gia rất ít sử dụng chiêu này ở trước mặt người ngoài, không thể nào có được bị lộ ra được.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Nếu không phải lần trước Diệp Linh Lung lấy chiêu này đối phó với ta, ta cũng không nhận ra được.
Trong lòng Bắc Cung Hàn Tiêu lập tức xuất hiện vô số suy nghĩ.
Hắn rất nhanh đã tức giận nói:
- Thật hay cho một Diệp gia, đúng là giỏi tính toán! Diệp tiểu hữu, lần này cảm ơn ngươi.
Ta cũng không giấu ngươi nữa, ta thật ra là hoàng đế Sở Quốc Bắc Cung Hàn Tiêu.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức 'rất kinh ngạc', ngược lại chắp tay nói:
- Ra mắt hoàng thượng!
Bắc Cung Hàn Tiêu phất tay ngăn cản:
- Cô sơ suất, gọi ngươi một tiếng Diệp hiền chất, sau này ngươi cứ gọi ta là Hàn thúc đi, không cần bởi vì thân phận của ta mà thay đổi tình cảm giữa chúng ta.
Ta với ngươi mới quen đã thân, thế nào, ngươi có muốn tới Hoàng cung, làm việc cho ta không?
Diệp Phàm nghe vậy thì tỏ ra ngượng ngùng, sau đó thẳng thắn nói:
- Hàn thúc, ngươi cũng đã nhìn ra, ta thích với tự do tự tại, không thích bị câu nệ.
Nhưng nói thật, nếu Hàn thúc có thể, cho ta một phủ đệ, ta muốn cho mẫu thân ta có thể sống tốt hơn một chút.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì tươi cười.
Mặc dù hai người mới chỉ quen biết một ngày nhưng cảm thấy tính nết hợp nhau, câu trả lời Diệp Phàm cũng giống như hắn dự đoán.
- Ngươi sẽ không bị bất kỳ kẻ nào quản lý, nhưng ta rất coi trọng tài học của ngươi, nếu để mai một như vậy, khó tránh khỏi quá đáng tiếc.
Thế này đi, ta lại phong cho ngươi làm Mặc Vương gia, nhiệm vụ là dạy tiểu nữ của ta - Bắc Cung Tuyết.
Được không?
- Cảm ơn Hàn thúc!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Ba người lại đánh xe ngựa rời khỏi Thiên Thú Sơn.
Đến buổi tối, xe ngựa tiến vào Hoàng Thành.
Lúc này, Bắc Cung Hàn Tiêu dẫn hắn vào hoàng cung, nghỉ tạm trong hoàng cung một tối.
Ngày hôm sau, thánh chỉ được đưa ra, Diệp Phàm được phong làm Mặc Vương, phủ đệ ở bên cạnh Lâm gia, cũng dẫn đầu quân hộ vệ tới tiêu diệt cả nhà Diệp gia, quyền sinh sát đều nằm ở trong tay một mình Diệp Phàm.
Ân tình của Bắc Cung Hàn Tiêu cũng không nhỏ.
Dù sao Diệp gia là nơi Diệp Phàm sinh sống từ nhỏ tới lớn.
Theo Bắc Cung Hàn Tiêu thấy, tất nhiên phải có vài người trong gia tộc tương đối thân thiết với hắn, vì vậy cho phép hắn có quyền không giết.
Thánh chỉ liên tiếp hạ xuống, cả Hoàng Đô lập tức chấn động, Diệp Phàm từ kẻ tàn phế bị từ hôn đột ngột biến thành vương gia cao quý, không ít người đều cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng có người biết chuyện nói lộ ra, Diệp Phàm gặp may cứu hoàng đế một lần, không ít công tử đều than thở hắn quá may mắn.
Nhưng một tên vô dụng làm vương gia, khó tránh khỏi làm Sở Quốc quá mất mặt.
Diệp Phàm mặc áo bào gấm màu trắng, bên lưng giắt Lăng Hư Kiếm.
Trên Lăng Hư Kiếm còn treo một miếng ngọc bội, trông cao quý hòa nhã, kết hợp với gương mặt điển trai của hắn, rất giống với một công tử thế gia cao quý.
Phía sau của hắn là hai nam tử trung niên mặc áo giáp.
Một người đeo trường thương sau lưng, một người đeo kiếm lớn sau lưng, lại cưỡi Phù Thủy Tê Ngưu với cái sừng lớn hướng thẳng lên trời giống như lưỡi đao vậy, trông thật sự oai phong lẫm liệt.
Hai người này là thống lĩnh bảo vệ phủ đệ do Bắc Cung Hàn Tiêu ban tặng cho Diệp Phàm.
Tả thống lĩnh Dương Tiêu có tu vi Cương Thể cảnh tam trọng.
Hữu thống lĩnh Lý Trọng, tu vi Cương Thể cảnh tam trọng.
Phía sau hai người là gần nghìn tên hộ vệ mặc áo giáp.
Lúc này, Diệp Phàm đã tới Diệp phủ, đồng thời nghìn tên hộ vệ cũng bao vây xung quanh Diệp phủ.
Người hầu của không ít công tử có thế lực trong Hoàng Đô đều chạy tới, đứng ở bên cạnh xem, bàn tán xôn xao.
Không ít người rất tò mò, không hiểu Diệp Phàm có chém tận giết tuyệt Diệp gia không?
Két!
Cửa lớn của Diệp gia bị mở ra.
Tiếp theo, Diệp Kình Thiên dẫn theo tất cả người của Diệp gia đi ra, mỗi người đều nhìn Diệp Phàm với sắc mặt khó coi.
Nhất là Diệp Kình Thiên.
Hắn hận không thể rút gân lột da Diệp Phàm.
Khi thánh chỉ của hoàng đế được truyền đạt, Diệp Phàm đã lên đường.
Đợi đến khi người của Diệp gia biết tin tức, chuẩn bị chạy trốn, Diệp Phàm đã đến cửa lớn của Diệp gia.
Có thể nói, Diệp Phàm căn bản muốn đẩy Diệp gia vào chỗ chết.
- Diệp Phàm, ngươi cũng là người của Diệp gia ta, chẳng lẽ hôm nay ngươi thật sự muốn tiêu diệt gia tộc của mình sao?
Diệp Kình Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh giọng nói.
Diệp Phàm nghe vậy, trên gương mặt đẹp trai lại tươi cười:
- Diệp Kình Thiên, Diệp Phàm ta đã bị đuổi ra khỏi Diệp gia, đây không phải là gia tộc của ta nữa.
Ngươi không cần nói với ta những lời vô nghĩa này làm gì.
Ám sát Hoàng đế là tội diệt môn.
Diệp Phàm nói đến đây, lại giơ tay lên.
Đám người Diệp Kình Thiên lập tức sợ vỡ mật, hai mắt trợn tròn, cảm giác nghẹt thở.
- Diệp Quỷ, Diệp Tàn, Lâm Dược, người của ba mạch các ngươi có thể được đặc xá!
Diệp Phàm đột ngột nói.
Ngay lập tức, ba người Diệp Quỷ đứng phía sau Diệp gia hơi nghi ngờ, sau đó cảm kích, dẫn theo người của mình đi ra, cảm ơn Diệp Phàm.
Diệp Quỷ trời sinh đã có phế mạch, lại nắm giữ tư chất tu luyện thiên phẩm, ở trong Diệp gia chịu hết sỉ nhục và áp bức, bình thường lạnh lùng tự ti, đời trước đã từng giúp đỡ mình, cuối cùng còn vì giúp mình chạy ra khỏi Diệp gia, bị người của Diệp gia giết chết.
Người trong gia tộc có liên quan tới hắn cũng bị giết sạch.
Diệp Tàn đã từng là thiên tài hàng đầu của Diệp gia, một lần ra ngoài nhiệm vụ, tu vi bị phế bỏ, mất đi cánh tay phải, cũng ở lại Diệp gia làm trâu làm ngựa.
Đời trước, hai người gặp phải tình cảnh tương tự, coi như đã kết giao sinh tử trong chuồng ngựa.
Sau đó, hai người chạy ra khỏi Diệp gia sau, ở Thiên Thú Sơn bị linh thú nhất phẩm Đoạn Vĩ Hồ đánh lén, Diệp Tàn ở lại chặn đường, sau đó Diệp Phàm không nhìn thấy hắn nữa.
Lúc tu vi của Lâm Dược, Diệp Phàm bị phế bỏ, tất cả hộ vệ chết trận, là Lâm Dược chạy phía sau đúng lúc cõng hắn về.
Diệp Quỷ, Diệp Tàn hơi thấp thỏm hành lễ với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn hai người, mỉm cười.
Đây là huynh đệ của hắn, huynh đệ đã phải mất đi tính mạng vì hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...