Vô Địch Thật Tịch Mịch

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Hoàng Phú Quý nhồm nhoàm ăn quả, quay đầu lại một chút, tỏ vẻ rất không thèm để ý nhìn thoáng Lâm Phàm:

- Muốn gì?

Các đệ tử xung quanh nhìn thấy tình huống này nhanh chóng tránh ra.

Bọn hắn có cảm giác lát nữa sợ là sẽ phát sinh mâu thuẫn nhỏ.

Một tên đệ tử ngoại môn tam phẩm tùy tùng bên người Hoàng Phú Quý tay mắt lanh lẹ, cậy thế chỉ vào Lâm Phàm:

- Hoàng sư huynh nhà ta hỏi ngươi muốn gì?

Lâm Phàm đi đến bên cạnh hắn, vô tình vô ý vỗ lệnh bài ở thắt lưng, giơ chân lên:

- Nhìn thấy không, ngươi nhổ trúng ta rồi.

Đệ tử ngoại môn tam phẩm kia vốn muốn nói một câu, nhổ trúng ngươi chính là vinh hạnh cho ngươi, đột nhiên tinh mắt nhìn thấy lệnh bài kia, lời định nói đã lên đến cổ vội nuốt xuống.

- Hoàng sư huynh, tên này cũng là đệ tử ngoại môn nhất phẩm.

Hoàng Phú Quý đầy vẻ không thèm để ý:

- Nhất phẩm thì thế nào, Hoàng Phú Quý ta không phải là nhất phẩm sao? – Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm - Nhổ vào ngươi thì là nhổ vào ngươi thôi, ngươi tự phủi đi không được sao?

Lâm Phàm cảm thấy kẻ trước mặt này hơi bị làm càn, đã muốn đắc ý thế thì hôm nay không giáo huấn hắn một trận đúng là không được.

- Ngươi thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, là tấm gương cho tất cả đệ tử ngoại môn khác. Bây giờ lại khiến người ta thất vọng như vậy, ngươi làm người thế này là không được. – Lâm Phàm lắc đầu nói, đầy vẻ đáng tiếc, lại có chút khinh thường.

Hoàng Phú Quý nghe xong lập tức nổi giận, hắn để ý nhất chính là hình tượng, phẫn nộ quát:


- Ngươi có ý gì, Hoàng Phú Quý ta sao không phải là tấm gương của đệ tử ngoại môn. Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng cho ta, ngươi có tin ta sẽ đánh ngươi không.

Nói xong hắn liền vung tay áo lên, quơ quơ nắm đấm thô to trước mặt Lâm Phàm.

Hắn rất tự tin với thực lực của mình, Tôi Thể tầng 7, trong số các đệ tử ngoại môn cũng có chút danh tiếng.

Mặc dù đối phương cũng là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, nhưng hắn không hề sợ.

Lâm Phàm để người vây xem tránh ra một lối:

- Các sư huynh đệ, mọi người nhìn xem, mọi người nhìn thấy cái gì trên mặt đường?

Các đệ tử chung quanh hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn mặt đường, cũng có nhìn thấy vấn đề gì đâu?

Sau đó từng người lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

Lâm Phàm thì lại đau lòng nhức óc:

- Mọi người chẳng nhẽ không nhìn thấy trên mặt đường sạch sẽ có nhiều rất nhiều hột ảnh hưởng đến mỹ quan sao?

Nghe xong Lâm sư huynh nhắc, phần đông đệ tử mới kịp phản ứng.

Ngay sau đó, Lâm Phàm lại cất tiếng:

- Mọi người phải nhớ kỹ, tông môn là nhà chúng ta, quản lý thế nào phải dựa vào chính chúng ta. Tên khốn này hoàn toàn không đặt nhà của chúng ta vào trong mắt, phá hoại mặt đường đến nỗi không nỡ nhìn thẳng. Mọi người nói xem, sư huynh như hắn có thể làm tấm gương sao?

Hoàng Phú Quý nghe xong liền cảm thấy không đúng lắm, tên này nói gì thế?

Hắn lập tức nhìn Lâm Phàm hầm hầm:

- Ngươi đừng yêu ngôn hoặc chúng, ta làm gì mà phá hoại tông môn?

Vo ve!

Đúng lúc này, một con côn trùng đập cánh vo ve bay đến, sau đó không ngừng lượn lờ quanh mớ hột trên mặt đất.

- Còn nói nữa đi, mọi người có nghe thấy tiếng côn trùng bay không? Cái tiếng này mọi người nghe thấy có phiền không? – Lâm Phàm hỏi các đệ tử chung quanh.

Các đệ tử gật đầu:

- Ừm, phiền, thật sự rất phiền.

- Có đôi khi ban đêm đang nghỉ ngơi nghe thấy cái tiếng này là không ngủ được.

- Sau khi tu luyện, giác quan được tăng cường, âm thanh nhỏ cũng nghe rõ rõ ràng ràng.

Lâm Phàm rất là hài lòng gật gật đầu, sau đó chỉ vào Hoàng Phú Quý:

- Ngươi nhìn cái trò ngươi làm. Nếu như một đêm nọ có sư đệ nào đó đang tu luyện, mà tại ngươi nhổ đống hột này dẫn đám côn trùng bay đến, tiếng vo ve kia sẽ ảnh hưởng đến sư đệ tu luyện. Đến lúc đó nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử ẹo. Ngươi nói ngươi thân là sư huynh, có phải đã gián tiếp mưu hại tính mạng của sư đệ không.

- Rắm con mẹ ngươi ấy. – Hoàng Phú Quý tức đến mặt đỏ bừng, hắn không ngờ tên này biết thổi phồng đến vậy, đã thế còn nói rõ từng tí một.

Lâm Phàm không hề khó xử khoát tay:


- Đừng nói ta rắm này nọ, làm sư huynh phải dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình. Các sư huynh đệ ở đây cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi. Bây giờ ngươi còn giảo biện, bảo xem có quá đáng không?

- Bây giờ cho ngươi một cơ hội xin lỗi, ta liền tha thứ cho ngươi.

Các đệ tử chung quanh nhỏ giọng thảo luận:

- Sư huynh nói chí phải, ta càng nghĩ càng thấy thật đáng sợ. Rõ ràng chỉ là một cái hột, nhưng e là có thể xảy ra chuyện như vậy thật.

- Ừ, mấy con côn trùng có cánh thích nhất là những món này. Hôm nào ta ra đường cũng bị mấy con côn trùng làm cho bực dọc.

- Hoàng sư huynh làm việc này là không đúng lắm, ta đồng ý với ý kiến của vị sư huynh này.

- Trước kia ta không thấy hành vi nhổ hột lung tung của Hoàng sư huynh có vấn đề chỗ nào, nhưng bây giờ ngẫm lại vấn đề thật là lớn.

- Sư huynh này nói rất đúng, tông môn là nhà chúng ta, dựa vào chúng ta quản lý. Chúng ta thân là một phần của tông môn, đương nhiên là phải bảo vệ môi trường trong tông môn.

Hoàng Phú Quý càng lúc càng đen mặt, hắn cảm giác mình bị người khác tính kế.

Thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, thực lực không tệ lại có chút giàu có, trong mắt các đệ tử khác, hắn chính là sư huynh được người người ngưỡng mộ.

Nhưng hôm nay, tên khốn này dám phá hỏng thanh danh tích lũy qua nhiều năm của mình.

Hắn sao có thể không tức.

Đột nhiên, Lâm Phàm tiến lên, giật cái quả trong tay Hoàng Phú Quý, sau đó dùng lời lẽ chính nghĩa nói:

- Hành vi này ta nhìn không thuận mắt. Đại diện các sư huynh đệ ta tịch thu cái quả này, ngươi còn gì muốn nói không?

- Được lắm, ta nhớ mặt ngươi rồi, ngươi đợi đấy cho ta. – Hoàng Phú Quý tức đến mặt tái mét. Nhưng hắn biết mình nói không lại đối phương, mà nếu động thủ sợ sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt.

Nhưng việc này hắn sẽ không để yên.

Sau đó hắn hất ống tay áo, thở phì phò rời đi.

Thế nhưng còn chưa đi bao xa đã nghe Lâm Phàm nói vậy, tức giận đến mức muốn quay đầu giết chết tên ghê tởm này.

Hắn cũng không biết hôm nay rốt cuộc gặp phải cái loại người gì, lão tử không phải chỉ là nhổ một cái hột hay sao, làm sao lại đối đầu với hắn.


Đáng giận, thù này chúng ta nhớ kỹ, mẹ nó đừng để bị ta tìm được cơ hội, nhất định sẽ phải khiến ngươi đẹp mặt.

- Thôi vậy, không xin lỗi thì thôi. Hy vọng hắn có thể kiểm điểm lại hành vi của mình. Đồng thời các sư huynh đệ có mặt tuyệt đối phải lấy đó mà làm gương, đừng học tập theo hắn.

Chúng đệ tử gật đầu, cảm thấy sư huynh này nói quá có lý.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thán, ngàn vạn lần không được học tập Hoàng sư huynh.

- Tốt, tiếp tục thu sắt vụn. Còn sư huynh đệ nào có sắt vụn không, mua lại với giá cao đây.

Lâm Phàm thấy tình hình cũng ổn rồi thì thét to, sau đó cầm một quả bỏ vào miệng nhóp nhép thưởng thức.

Hai mắt hắn lập tức tỏa sáng.

WOW!

Ngon phết!

Trong lòng thì hí hửng.

Oắt con!

Dám chọc ông, xem ông có nói chết mi không.

Lúc này, hiện trường lại náo nhiệt lên, các đệ tử có sắt vụn trong lòng như nở hoa, cảm giác lại có thể kiếm một khoản lời.

Mà các đệ tử đã từng vứt sắt vụn đi lại hối tiếc không thôi. Khó khăn lắm mới có một kẻ ngu ngốc dùng tiền mua sắt vụn, vậy mà mình lại không nắm được cơ hội.

Có điều, nếu để cho Lâm Phàm biết có người nói hắn ngu ngốc, hắn nhất định sẽ chém chết đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui