Cái tế đàn này không biết đã bị bỏ hoang từ bao lâu, nhìn bên ngoài nó được cấu tạo theo kiểu hình tròn, từng vòng từng vòng bao lấy nhau nhìn vô cùng thần bí. Trên tế đàn có những cột đá cao ngoài ra còn có một pho tượng cổ.
Thân trên bức tượng cao mấy chục mét, thân dưới như hoà thành một thể với tế đàn, sau lưng còn có một vòng tròn treo lơ lửng, một tay giơ lên tay còn lại thì giơ về phía trước, nhìn như một vị thần viễn cổ.
Tế đàn này không biết đã dầm mưa dãi nắng bao nhiêu lâu, trên mặt tế đàn đã có những vết mài mòn của thời gian, nhưng pho tượng kia vẫn uy nghiêm sừng sững.
“Có vẻ là tế đàn mà mọi người hay đồn đại...” Tiêu Nặc lẩm bẩm.
Tiêu Nặc đã từng nghe kể về tế đàn trong núi Hắc Trùng, rất lâu về trước có người nói rằng trong núi Hắc Trùng có một tế đàn thần bí, cũng sẽ ngẫu nhiên có người tới đây. Hơn nữa còn có tin đồn có người đoạt được bảo vật từ tế đàn thần bí này.
Còn có tin đồn từng có người tận mắt chứng kiến chuyện kỳ lạ trên tế đàn này, cũng có tin đồn những thứ giá trị trong tế đàn đã bị cướp hết, bây giờ chẳng còn lại gì. Tất nhiên những tin đồn kiểu này thật giả không biết, nhưng việc tìm được tế đàn có vẻ khả thi.
Tiêu Nặc từ từ đi tới gần tế đàn.
“Thế ở đây thật sự có thần linh, vậy xin thần linh đừng trách tội con, con chỉ vô tình tới đây, không có ý xâm phạm.....
Vừa nói Tiêu Nặc vừa chắp tay khấn bái, mặc dù bản thân hắn không tin chuyện thần linh, nhưng hắn vẫn tôn trọng và cung kính.
Vào đúng lúc này...
“Vèol"
Tiếng xé gió sắc bén lao tới, Tiêu Nặc cảm thấy đau buốt toàn thân, lần nữa mở mắt ra hắn chỉ nhìn thấy một mũi tên sắc bén cắm ở ngực. Sau đó là một dòng máu nóng ấm chảy ra, một tiếng cười man rợ phát ra sau lưng hắn.
“Hahahaha, cầu thần à? Có cầu thì cũng không cứu nổi mạng ngươi đâu...”
Nghe thấy giọng nói đó Tiêu Nặc quay phắt đầu lại.
Ba tên thiếu niên mang vẻ mặt đắc ý đang nhìn hắn.
“Là các ngươi...” Tiêu Nặc vừa nhìn liền nhận ra ba kẻ này là con cháu Tiêu gia, kẻ cầm đầu tên là Tiêu Ất.
Tiêu Ất nghiêng đầu cười khinh bỉ, “Sư huynh Tiêu Vĩnh lệnh cho bọn ta lấy mạng ngươi..."
Tiêu Vĩnh? Nghe thấy cái tên này ánh mắt Tiêu Nặc trở lên sắc lạnh. Tiêu Vĩnh là con trai út của người đứng đầu Tiêu gia, tuổi cũng tầm Tiêu Nặc, trước khi bị lấy mất Thiên Hoàng Huyết tên Tiêu Vĩnh đó luôn ghen ghét Tiêu Nặc. Sau khi bị cướp mất Thiên Hoàng Huyết hắn luôn kiếm cớ gây sự với Tiêu Nặc.
“Ta đã thành thế này rồi, hắn ta vẫn còn muốn đối phó với ta?” Tiêu Nặc ôm lấy vết thương ở ngực uất hận hét lên.
.” Tiêu Ất đứng ở bên tay giương cao cung tên cười khinh bỉ. “Ngươi con chó hoang không nhà, một tên đê hèn, nói thật thì chúng ta chả cần để ý tới người. Nhưng mà ba ngày sau chính là ngày sư huynh Tiêu Vĩnh nhập môn Thiên Cang kiếm tông, trừ khử ngươi thì vừa đúng lúc, coi như thêm phần lễ vật cho thiếu tông chủ...
Vừa nghe thấy lời này ngọn lửa phẫn uất trong lòng Tiêu Nặc bùng lên, Thiên Cang kiếm tông và Tiêu gia cướp Thiên Hoàng Huyết của hắn, giờ lại muốn cả mạng của hắn?
Tiêu Ất tiếp tục nói, “Mấy năm nay ngươi năm lần bảy lượt chạy tới Thiên Cang kiếm tông kiếm chuyện, kiếm tông vì muốn giữ thể diện mà không thèm chấp một con kiến hôi như người, vậy mà ngươi vẫn không biết trời cao đất dày. vẫn tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn ảnh hưởng gia tộc, ngươi tốt nhất vẫn là...... biến mất đi!”
Lời vừa dứt Tiêu Ất đã lao tới tung một cú đấm về phía Tiêu Nặc, Tiêu Nặc đưa tay đỡ.
“Bang!”
Sức mạnh của cú đấm làm cho Tiêu Nặc lùi về sau mồm hộc máu, Tiêu Ất chính là con chó của Tiêu Viễn, những lợi ích Thiên Cang kiếm tông gửi tới đương nhiên hắn cũng có phần cho nên tu vi của hắn mạnh hơn Tiêu Nặc. Bây. giờ hắn cũng đã là Luyện Thể cấp 5.
Tiêu Nặc trước vết thương cũ nay lại thêm vết thương mới, máu trên người hắn bản tung toé văng lên tế đàn. Ánh mắt của hắn vẫn tràn đầu căm hận như
xưa.
Tiêu Ất cười càng thêm bỉ ổi “Haha, thiên tài biến thành chó, đúng là đáng thương!”
Hai kẻ đi theo cũng đã bước tới gần. “Phí lời với hắn làm gì, giết hắn đi còn về báo cáo.” “Ta cũng đang có ý này.”
Nhìn ba tên rắn độc trước mặt toàn thân Tiếu Nặc đã bắt đầu run rẩy, trong lòng hắn hận thù cùng bi thương đan xen.
“Chả nhẽ hôm nay lại là ngày chết của Tiêu Nặc ta? Ta không cam tâm, ta còn chưa lấy lại được gì, ta còn chưa đòi lại công bằng của bản thân, ta không
cam tâm...”
Hai mắt Tiêu Nặc đỏ hoe, hắt hét lên, sự bi thương trong lòng đã đạt tới tột cùng.
'Vào khoảnh khắc ba kẻ kia chuẩn bị lao lên thì trên trời bỗng nổi gió to, sấm sét gào thét.....
“Đùng đùng!”
Ba kẻ Tiêu Ất lòng giật thót một cái, lại nhìn thấy hai mắt của bức tượng sau lưng Tiêu Nặc đột nhiên lóe sáng, máu của Tiêu Nặc văng lên tế đàn cũng bắt đầu chuyển động theo những vòng tròn.
“Ầm ầm! Trời đất rung chuyển, pho tượng trở nên sống động, ánh sáng ở hai mắt cũng mạnh hơn, những chùm sáng như đang muốn bao lấy Tiêu Nặc. Một giây
sau chỉ thấy Tiêu Nặc biến mất.
“Ầm ầml!I”
Tiếng sấm vẫn không dứt, Tiêu Nặc như rơi vào bóng tối vô tận, sau đó một mảnh không gian hỗn loạn xuất hiện, giống như một dải ngân hà hiện ra trước
mắt hắn. Trung tâm nơi đó là một dãy núi nguy nga...
“Người hữu duyên, hoan nghênh tới...Kim tháp Hồng Môn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...