“Tiêu Nặc, người là hậu duệ của nhà họ Tiêu, đã tới lúc cống hiến cho nhà họ
“Thiếu tông chủ của Thiên Cang kiếm tông cần giọt máu Thiên Hoàng đang chảy trong người người để luyện thành Chiến Hoàng thánh thể, chỉ cần người nguyện ý giao nộp máu thì Thiên Cang kiếm tông sẽ đảm bảo ba trăm năm hưng thịnh cho gia tộc chúng ta.”
“Đừng có rượu mời không uống, vì gia tộc, chút hi sinh nhỏ nhoi này có đáng là gì, hahaha.”
“Hi sinh một Tiêu Nặc để đổi lấy cả gia tộc, đúng là chuyện cầu còn không được, hahaha.”
“Người đâu, rút máu.” "Hựt “Không!”
Lưỡi dao lạnh lếo lập tức đâm vào từng thớ thịt, cơn đau như thể xuyên thấu linh hồn Tiêu Nặc làm hắn bừng tỉnh.
“Hừ!” Đầu Tiêu Nặc chảy đây mồ hôi lạnh, hắn há mồm thở hổn hển. “Lại là giấc mơ này...”
Hai tay hắn nắm chặt lại, đầu móng tay cắm sâu vào bên trong lòng bàn tay, trong đôi mắt hắn là ngọn lửa hận thù đang bùng cháy. Đã ba năm rồi, ba năm kể từ cái đêm đó, nó cứ giống như một cơn ác mộng theo đuổi Tiêu Nặc mãi không thôi.
'Tiêu Nặc sinh ra trong gia tộc họ Tiêu ở “Tích Nguyệt Thành”. Ngày hắn sinh ra trời giáng dị tượng, bao quanh cơ thể hắn là một dòng linh khí vàng óng, sau khi điều tra thì mọi người biết trong cơ thể hắn có một giọt “Thiên Hoàng Thánh Huyết".
Nếu dựa vào sức mạnh của huyết mạch này thì hắn được coi là thiên tài trong những kẻ đồng trang lứa, phượng hoàng trong đàn gà, cũng có thể coi là thiên tài đứng đầu của thành Tích Nguyệt.
Nhưng vào khoảng ba năm trước, Thiên Cang kiếm tông và Tiêu gia đã làm một giao dịch, kiếm tông muốn “Thiên Hoàng Huyết” được chuyển sang cho thiếu tông chủ của bọn họ, trợ giúp thiếu tông chủ có thể tu thành Chiến Hoàng thánh thể.
Vì thế Thiên Cang kiếm tông cũng rất hào phóng với Tiêu gia, thậm chí còn thề rằng chỉ cần giao Thiên Hoàng Huyết ra thì kiếm tông sẽ cho Tiêu gia ba trăm năm phồn vinh. Thiên Cang kiếm tông là một trong bảy thánh địa tu luyện của Đông Hoang, trong nhân gian đúng là một thế lực lớn.
Chỉ cần được kiếm tông bảo vệ thì Tiêu gia đúng là một bước lên trời, chính vì lời hứa đó mà người đứng đầu Tiêu gia đã cưỡng ép lấy “Thiên Hoàng Huyết” trong người Tiêu Nặc. Khi Thiên Cang kiếm tông có được Thiên Hoàng Huyết cũng đã thực hiện đúng lời hứa, không những cho Tiêu gia vô vàn lợi ích thậm chí còn đưa những thiếu niên trong Tiêu gia vào tông môn giúp đỡ tu luyện.
Mấy năm nay Tiêu gia phát triển rất nhanh, có thể nói một bước thành gia tộc lớn thứ ba của thành Tích Nguyệt. Nhưng kẻ bị cướp mất Thiên Hoàng Huyết ~ Tiêu Nặc thì lại trọng thương, chỉ trong một đêm từ trên cao rơi xuống vực thảm.
Những lời tán dương đều biến thành ghẻ lạnh, mọi thành tích từng có đều hóa thành hư vô. Bi thương! Không cam lòng! Đau khổi! Tuyệt vọng! Tiêu Nặc từng bước từng bước tiến vào trong vực sâu vô tận.
Tiêu Nặc đã từng thử đi tìm mấy kẻ ở Thiên Cang kiếm tông đòi công bằng, kết quả là bị chặn đứng ở ngoài cửa, còn bị cưỡng chế đuổi đi, thậm chí thiếu chút nữa bị đánh.
Không lâu trước đây mấy lão già đứng đầu Tiêu gia vì không muốn đắc tội với Thiên Cang kiếm tông còn kiếm cớ đuổi Tiêu Nặc ra khỏi Tiêu gia, xoá bỏ tên hắn trong Tiêu gia. Cũng có thể nói Tiêu Nặc hiện tại đến danh xưng cũng không xứng để có.
“Các ngươi đạp lên thân xác ta, coi ta như chó mà đuổi đi, Tiêu gia, Thiên Cang kiếm tông.....Món nợ này, ta nhất định đòi lại, ta nhất định......
Hắn nắm chặt tay lại, từng đốt ngón tay kêu lên răng rắc, ánh mắt bén nhọn như muốn đâm xuyên tất cả.
“Hừ!” Hắn thở ra một hơi, từ từ đứng lên bởi vì lúc này đây hắn đang ở trong một dấy núi vô cùng nguy hiểm.
Dãy núi này được gọi là dãy núi Hắc Trùng, mục đích Tiêu Nặc tới đây chính là muốn tìm thảo dược để chữa trị cho bản thân hắn. Lúc nãy hắn đang nghỉ ngơi dưới tán cây, bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Vì bị cưỡng ép lấy Thiên Hoàng Huyết ra khỏi cơ thể mà việc tu luyện của hắn cũng không có tiết. Những lợi ích Thiên Cang kiếm tông gửi tới cho Tiêu gia hắn cũng không có phần trong đó, vì vậy chỉ có thể tự mình đi kiếm đồ.
“Chỗ này đã gần với trung tâm của dãy núi Hắc Trùng rồi...”
Tiêu Nặc tự nói với bản thân, sau đó vác giỏ thuốc mới hái được lên lưng. Trong dãy núi Hắc Trùng này đầy rẫy nguy hiểm. Những dãy núi xa xa dài ngoäng như những đám ác long, những bìa rừng sâu hun hút như đáy biển. Vùng trung tâm của dãy núi hắn đương nhiên không dám đi vào.
Con đường tu luyện được phân ra làm Luyện Thể, Trúc Cơ, Ngự Khí, Thông
Linh, Phong Hầu, Xưng Vương, Tông Sư, Nhập Đế.....Mỗi một cảnh giới lại phân thành chín cấp, cấp 1 là thấp nhất, cấp 9 là cao nhất.
Bây giờ Tiêu Nặc mới ở Luyện Thể cấp 4, chỉ có thể đánh được những yêu thú cấp thấp, may mà hắn đã tới dãy núi này nhiều lần, cũng coi như tránh được không ít nguy hiểm.
“Nhưng mà hôm nay dãy núi Hắc Trùng hình như yên tĩnh hơn nhiều...”
Trước đây mỗi khi tới đây, sâu bên trong dãy núi Hắc Trùng đều vô cùng náo nhiệt, đủ loại tiếng gầm thét của những hung thú trong rừng, nhưng hôm nay lại vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Nặc tiếp tục đi về phía trước, hắn cần tìm đường rời khỏi dãy núi trước khi trời tối. Nhưng không lâu sau hắn phát hiện hình như hắn đã lạc đường.
“Hình như trước đây ta chưa bao giờ đi đường này...”
Tiêu Nặc nhíu mày hoài nghi nhìn tứ phía, lúc này hình như hắn đã bước sâu vào trong cánh rừng, kết cấu của cánh rừng này giống như một cái tổ chim khổng lồ. Tiếu Nặc cảm nhận bản thân hắn như một con kiến nhỏ bé rơi vào trong đó, Tiêu Nặc luôn lưu lại kí hiệu trên đường đi của mình, vậy mà bây giờ hắn không thể tìm được bất kỳ kí hiệu nào.
“Thật kỳ lạ, mình chắc không đi xa tới vậy đâu...” Tiêu Nặc lẩm bẩm, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này bầu trời của dãy núi
Hắc Trùng đã bị mây đen bao phủ, các ngôi sao đã bắt đầu tụ lại như đang xếp thành một con ma long.
“Sắp có dị tượng? Ta phải mau tìm đường về.....” Tiêu Nặc tăng tốc độ.
Một lúc sau một cái tế đàn cổ xuất hiện trước mặt hắn.
“Đây là?” Tiêu Nặc kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...