Vô Địch Thăng Cấp Vương

Dưới bầu trời xanh mây trắng, làn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Trận so tài một trăm đệ tử mạnh nhất đang được tiến hành vô cùng khí thế, mọi người đều tập trung tới cuộc chiến diễn ra vô cùng kịch liệt trên lôi đài số bảy.

Một kích lăng không này của Lâm Phi xảy ra biến hóa, nơi đây chỉ có một mình Cổ Khôn đứng gần nhất lĩnh hội được, trên gương mặt hờ hững xuất hiện vẻ ngưng trọng, cũng hưng phấn chờ đòn đánh tới. 

"Tới hay lắm!"

Cổ Khôn hét lớn một tiếng, đạp chân trái một cái, cả lôi đài khoảnh khắc này giống như chấn động, tỏa ra một loại uy nghiêm thuộc về bản thân. Trường đao rút ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, tay phải vung ngang trời, trường đao sượt ngang qua đỡ lấy, tay trái đánh một chưởng tới hướng Lâm Phi, tiếng xé gió vang lên.

Lúc này mới thể hiện rõ phong phạm của cao thủ cương khí tinh tế đến mức nào. 

Sư huynh tiến công ngươi trước, hãy xem ngươi có bản lĩnh gì!

Thời gian Cổ Khôn tiến vào Võ Đạo bát trùng thiên không lâu, tốt xấu gì cũng xem như cao thủ cương khí, đương nhiên sẽ có tố chất, trong đám đệ tử ngoại môn, lời đồn về thực lực của Lâm Phi quả thật rất mạnh, nhưng hắn không tin, đúng lúc được lĩnh giáo.

Thủ thế hoành đao, tay trái xuất thủ pháp, coi như một loại dò xét vô hình. 

Vút, vút, vút!!!


Chưởng pháp này của Cổ Khôn không phải chưởng pháp bình thường, mà là chưởng pháp vận dụng tới cương khí, hoàn toàn là một dạng vận dụng mới lạ, cũng là thủ đoạn của một cao thủ cương khí.

Cương khí vô hình vô sắc, đả thương người bằng sự vô hình. 

"Chưởng pháp này kì lạ!"

Cả người Lâm Phi bạo khởi, tóc gáy toàn thân dựng đứng, kết quả ba tháng huấn luyện để hắn biết được tất cả, rèn luyện ra phản ứng khi cảm thấy nguy hiểm, nên hắn lập tức chém ra hai đạo đao mang thành hình chữ thập ép xuống, phá vỡ nguy cơ vô hình trước mắt.

Vút!! 

Một tiếng xé gió rất nhỏ như ánh mặt trời đã khuất sáng xuyên qua bụi cây.

Cương khí hóa kim châm lên vai trái Lâm Phi, ngay lập tức xuất hiện hai vết thương nhỏ, máu tươi nhuộm đỏ thanh sam, quả nhiên là công kích vô hình gây ra thương tích, nếu không sớm phá bỏ thì trên vai sẽ không ngừng xuất hiện vết thương mất.

"Lâm Phi bị thương rồi!" 

Một vết thương rất nhỏ, đối với những đệ tử cao giai mà nói thì chính là điều rõ ràng, cao thủ cương khí dù gì vẫn mãi là cao thủ cương khí, không phải một kẻ tầm thường có thể chiến thắng được.

...


"Thì ra khi nãy thứ khiến ta cảm thấy nguy hiểm chính là cương khí, quả không hổ danh là thủ đoạn chỉ có cao thủ cương khí mới phát huy được, nếu không có ba tháng tôi luyện sống chết thì thiếu chút nữa đã trúng kế của đối phương, khó trách cao thủ cương khí có thể lấn áp cao thủ Võ Đạo thất trùng thiên đến vậy, sự chênh lệch nằm ở chính cương khí!" 

Lâm Phi giật mình, cuối cùng đã hiểu được công kích khi nãy.

Cương khí, chỉ có cao thủ cương khí mới có được cương khí.

Chiến đấu áp sát, đây là lần đầu tiên Lâm Phi được thể nghiệm công kích của cao thủ cương khí, nhưng công kích của Cổ Khôn trước mắt này còn xa mới khủng bố được như lão nhân lúc trước gặp phải, cương khí của người ta không có một chỗ sơ hở nào. 

Lâm Phi ra tay, Cổ Khôn phản kích, rồi lại bị thương, mà tất cả những điều này lại chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

Bất kể có ai nhìn ra hay không thì sự chênh lệch cảnh giới giữa cao thủ cương khí và Võ Đạo thất trùng thiên nhất định không cách nào vượt qua được.

Cương khí là một loại thủ đoạn, mà cương khí hộ thân còn là một dạng thủ đoạn cường hãn khác. 

Lâm Phi vừa ra tay đã bị thương, cơ hội tấn thăng này bị áp chế vô hạn, công kích cương khí cũng đỡ không nổi thì nói gì đến việc đánh bại cao thủ cương khí Cổ Khôn.

Bởi vì Lâm Phi đã nhảy vọt lên dùng kích tất sát.


"Leng keng!" 

Vỏ của Hắc Sát đao áp trên trường đao của Cổ Khôn, ngay tức khắc một sức hút không cách nào diễn tả bằng lời giống như một ngọn núi cao ập xuống, khiến sắc mặt Cổ Khôn phút chốc thay đổi rõ rệt, nơi gang bàn tay nứt toác chảy dòng máu tươi, chân trái uốn khúc, tay trái chống lên thân đao, lập tức rút lui ba bước, quanh thân bạo liệt như điện quang, những tiếng răng rắc không ngừng vang lên, đây mới chính là cương khí hộ thân của cao thủ cương khí.

Cổ Khôn vừa dùng cương khí một cái lập tức có hiệu quả, tính ra Lâm Phi có thực lực rất mạnh, nhưng đối phó với cương khí hiển nhiên chưa đủ, hiển nhiên chưa từng nhận biết cương khí, ngay khi hắn đang chuẩn bị một chiêu ngăn lại, lấy cương khí hoàn toàn đánh bại Lâm Phi thì bất ngờ một chiêu công kích đánh tới ngăn cản khiến nội tâm Cổ Khôn rung động không thôi, tất cả suy nghĩ đã bị đảo lộn, nếu không nhờ có cương khí hộ thân hóa giải một phần lớn lực đạo thì khi nãy hắn đã bị thương rồi.

"Sức lực của Lâm Phi sao có thể mạnh như vậy, giống như một ngọn núi lớn đè xuống, thiếu chút nữa đã không ngăn cản được, chẳng lẽ đây là thần lực trời sinh?" 

Cổ Khôn cũng không quy kết tất cả trên vỏ đao, ngược lại cho rằng Lâm Phi có thần lực kinh người.

Sự thay đổi trên lôi đài đã sớm khiến rất nhiều người có phản ứng, cao thủ cương khí Cổ Khôn dù mới tới Võ Đạo bát trùng thiên không lâu nhưng đã sớm lĩnh ngộ được cách vận dụng cương khí, nhưng một kích khi nãy rõ ràng không có uy lực gì, thế mà hắn phải lùi lại ba bước, giống như đã gặp phải đả kích khổng lồ vậy.

"Sư huynh, ăn của ta một chiêu nữa đi!" 

Sự thay đổi của Cổ Khôn, Lâm Phi cũng đều thấy được, hắn cất tiếng cười to, dùng lực đạo đánh úp Cổ Khôn, cả người bắn ngược ra ngoài, người ở giữa không trung, mũi chân đứng trên cột đá lôi đài, lại một lần nữa dùng chiêu cũ đánh úp, hắn vốn đang cách mấy trường trong nháy mắt đã lấn áp một lần nữa, giơ tay chém xuống, thế đao như núi cuồn cuộn nghiền áp.

Lâm Phi muốn dùng thần lực toàn thân đánh bại đối thủ, nhất là khi vỏ đao chưa tuốt ra khỏi vỏ, sức nặng không giống bình thường, giống như một ngọn núi lớn mang bên mình vậy.

Mặc dù nhìn qua tương đối dễ bị khi dễ, nhưng đây cũng là một trong những thủ đoạn Lâm Phi dùng để đối phó với cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên. 

Hàng lông mày Cổ Khôn nhướng lên, ý thức được tình huống lúc này không ổn, còn chưa kịp thi triển đao pháp, vì tốc độ đối phương quá nhanh, nhanh đến mức hắn không cách nào xuất chiêu được, nhưng cao thủ cương khí có kiến thức không tầm thường, cho nên Cổ Khôn điểm lên mặt đất một cái, lại chém trường đao nghênh đón thế công của Lâm Phi, phá thế từ phía dưới, nhanh chóng nắm lấy cơ hội.


"Tiếp tục!"

Giờ khắc này, thân pháp theo gió mà Lâm Phi đã lĩnh ngộ chiếm ưu thế vô hạn. 

"Keng!"

"Keng!"

Lâm Phi rơi xuống, không nói không rằng, đứng từ trên cao chém hai đao xuống lên trường đao của Cổ Khôn, trên thân trường đao lập tức xuất hiện hai lỗ hổng, giống như từng đợt sóng biển nặng đến mức kinh thiên đánh lên liên tiếp lên người Cổ Không. 

Phốc!

Cổ Khôn sớm đã khí huyết cuồn cuộn sao có thể áp chế được, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, sắc mặt trắng xanh tái nhợt, cả người thối lui đến bên mép lôi đài, huyền khí trong cơ thể cũng bắt đầu hỗn loạn.

"Sư huynh, không tiễn!" 

Cổ Khôn vừa đè nén dòng khí huyết xuống, trước mắt lập tức xuất hiện một quả đấm, khí tức cương mãnh lại một lần nữa tới, phản ứng lập tức đình trệ, trong mắt chứa sự khó có thể tin được và không cam lòng, tay trái vô thức đánh ra một chưởng, cố gắng chắn một chiêu này.

Quyền và chưởng tiếp xúc nhau, một cỗ lực lớn tỏa ra, cương khí hộ thân hỗn loạn không ngừng, lại một ngụm máu tươi phun ra, cả người rớt từ trên lôi đài xuống ngã vào trong đám đông.

Lâm Phi lần đầu tiên đánh bại cao thủ cương khí, thuận lợi tấn thăng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui