Cướp thức ăn ngay trước miệng cọp, không giết không xong!
Trình Thiệu Văn vô cùng tức giận, tâm trạng của hắn bây giờ như một miệng núi lửa sắp bùng nổ.
Ba đường đao bao vây càn quét, ngăn cản đường chạy của Lâm Phi, sau lưng lại còn có đệ tử Đao Thần tông đang vung đao áp sát dần dần tạo thành thế vây khốn.
Đao trận hình thành, bủa vây khắp nơi, không bề trốn thoát.
Đệ tử Đao Thần tông thi triển Đao trận Phong Ma, một khi thi triển ra có thể vây khốn cả cao thủ có cảnh giới cao hơn, nếu cố gắng gượng cũng có thể vây bắt được người có cảnh giới cao hơn gấp đôi.
Bây giờ phải vây được người áo đen này, cắt đứt đường lui của hắn. Dù là cao thủ đi nữa cũng không có cách nào xoay chuyển được đất trời.
Quả không hổ danh Tam đại môn phái, hiểu biết phi phàm, có thể nhìn ra được thân pháp khinh công của người áo đen rất cao cường, nếu bây giờ họ áp sát vào đối phương, cho dù có là thần tiên cũng đừng hòng trốn thoát.
Lâm Phi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sao? Tất nhiên là không rồi.
...
Nếu như không phải quỷ khỉ Xích Dương chết ngay trước hang ổ!
Nếu như không phải quỷ khỉ Xích Dương có huyết mạch của yêu thú thượng cổ!
Nếu như không phải luyện hóa trước mặt mọi người!
...
Có đủ loại nếu như thì cũng sẽ có đủ loại nhân quả.
Bản thân Lâm Phi bỗng trở nên gan dạ, quỷ khỉ Xích Dương đã chết ngay trước mặt rồi mà mình còn không ra tay cướp lại huyết mạch của yêu thú thuợng cổ, đoán không chừng sau việc này sẽ ăn ngủ không yên mất.
Thế là Lâm Phi bắt đầu động thủ, thân pháp khinh công Tuỳ Phong, không khác nào một ngọn gió phiêu dật, động tác nhanh đến nổi không thể tưởng tượng được.
"Tam đạo giương đao mà cũng đã muốn ngăn ta lại, hơi quá coi thường ta rồi đó!"
Lâm Phi nói một câu lạnh lùng, thân thể tiến về phía trước bỗng ngưng lại, rồi làm một động tác kỳ lạ, hắn chệch hướng bay ra ngoài, lóe lên theo ánh đao.
Thân pháp Tuỳ Phong, người như gió gió!
Thân pháp Tuỳ Phong chính là muốn lật trời như vậy, gió không hề có hình dạng cũng không hề có bóng dáng, cũng không thể tìm ra dấu vết.
Cho dù Lâm Phi hiểu rõ từng ngóc ngách, muốn chen ra khỏi đó, mà đường bao vây lại nhiều như vậy? Có thể ngăn được đường đi của gió sao?
Không thể nào!
Từ lúc mới bắt đầu động thủ, Lâm Phi chưa bao giờ muốn đánh với bọn chúng, đặc biệt là Võ bát trọng thiên, cao thủ có thể phóng ra Cương khí của Đao Cương.
Người thông minh không dùng vũ lực, thế là Lâm Phi nghĩ ra một sách lược.
"Còn có năm mươi trượng nữa thôi, tiếp tục kiên trì thêm chút nữa thôi, chỉ cần vào được rừng rậm, ta sẽ như cá gặp biển lớn, đừng hòng tìm được tung tích của ta!"
Khinh công Tùy Phong hoàn toàn vượt xa khỏi tưởng tượng của Lâm Phi, đường bao vây vẫn có thể thoát ra như cũ, lại còn tránh được đường đao vây khốn, trong lòng tràn ngập lòng tin đối với việc trốn thoát, chỉ cần cao thủ cương khí không xuất thủ, việc thoát khỏi đó hắn có thể nắm rất chắc.
"Không xong rồi, sư huynh Lý Sơn bị giết rồi, quả Xích Dương cũng bị người ta cướp mất rồi!"
Tại cửa hang động của yêu thú cấp tám có một tên đệ tử Đao Thần tông vội vã chạy đến.
"Cái gì? Quả Xích Dương bị cướp rồi sao?"
Trình Thiệu Văn nghe vậy thì tức đến độ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng ngất đi vì bị thương quá nặng, huyết mạch của yêu thú thượng cổ bị cướp mất, quả Xích Dương cũng bị cướp luôn! Vô số vận xui ập xuống đầu trong một lần dù thế nào cũng không thể nào chỗng đỡ được.
Lúc này đây biết bao nhiêu đệ tử, vốn đang trông mong săn giết được quỷ khỉ Xích Dương, rồi được chia lấy một phần quả Xích Dương, cuối cùng lại sơ sẩy bị tên trộm nhanh chân đến trước, cướp mất quả Xích Dương, cũng không khác nào giết đi cha mẹ của người ta, sau đó còn cướp tiền cướp của người ta. Không thể tha thứ được! Đáng giết! Đáng chết!
"Được lắm cái tên cướp này, tức chết lão phu rồi! Tức chết lão phu rồi!"
Triệu Văn vốn là một người có thực lực mạnh nhất, lúc nào cũng kiêu ngạo cho rằng mình người có thể tính toán hết tất cả mọi chuyện trong đầu. Đừng hòng tính toán sau lưng ông ta, dù cho có kẻ lén lút cũng đừng hòng qua được đôi mắt đã luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh chém giết không biết bao nhiêu người này.
Bây giờ lại nghe được quả Xích Dương bị cướp đi, bỗng nhiên tỉnh ngộ nên buồn phiền mãi không thôi.
"Tên trộm này thật đúng là muốn chết mà!"
Triệu Văn không thèm quan tâm đến quỷ khỉ Xích Dương.
Quả Xích Dương mới là thứ làm cho Triệu Văn động lòng.
...
Lâm Phi vừa thấy đã bị hù cho tê hết cả da đầu.
Nơi sau lưng cách đây bốn mươi trượng có một lão già là cao thủ cương khí có thể cưỡi gió đạp mây, Võ đạo bát trọng thiên, nắm giữ khả năng bay trên không, trong một giây rút ngắn mười trượng, chỉ vỏn vẹn hai giây đã rút đến hơn hai mươi trượng.
Lúc nghe thấy một giọng nói phát ra từ trong hang động, Lâm Phi đã biết sắp hỏng chuyện rồi, quả Xích Dương là dị bảo của trời đất, đối phương làm sao lại có thể để bị cướp mất được.
"Tên trộm đó, ngay trước mặt lão già ta đây còn dám đoạt thức ăn! Dù ngươi có là thần thành phương nào thì hôm nay lão già này chắc chắn cũng sẽ đập chết ngươi!"
Lâm Phi thở dốc, khinh công Tùy Phong được thi triển đến mực tận cùng, người tựa gió, tàn ảnh trùng điệp, xem thường sức mạnh của Võ đạo tầng tám có thể cưỡi gió mà bay, người bình thường chắc chắn đã chịu chết từ lâu rồi.
"Thân pháp quả thật không tệ chút nào, thảo nào lại dám đoạt thức ăn ngay trước miệng cọp. Đáng tiếc một điều là ngươi lại dám đoạt ngay trước mặt lão phu đây."
Triệu Văn lạnh nhạt nói một câu, hệt như một người thợ săn ngồi tít trên cao đang nắm giữ sự sống chết của con mồi, rút ngắn mười trượng hay kéo dài mười lăm trượng cũng chỉ là việc trong chớp mắt.
Khoảng cách vô tận thoáng cái đã bị rút ngắn, Lâm Phi đã tính tới từ sớm thế nhưng vẫn bị hù cho tê hết cả da đầu, nếu đổi nơi này thành một mảnh đất trống thì mình dù có phân ra một trăm người cũng chỉ còn một đường chết, thực lực Võ đạo bát trọng thiên mạnh đến như vậy đấy!
"Đồ vật nào của lão già nhà ông chứ! Nói chuyện kiêu ngạo quá sẽ bị sét đánh đó nha!"
Lâm Phi vừa quay đầu vừa phun ra một câu như vậy.
"Khởi động Huân chương Sơ nhập Giang hồ!"
"Khởi động hoàn tất, chúc mừng người chơi Lâm Phi đạt được hiệu quả tốc độ +1 trong thời gian một nén hương, hết thời gian hiệu quả lập tức biến mất."
...
Khởi động Huân chương Sơ nhập Giang hồ xong, thoáng cái cả người Lâm Phi đã tràn đầy một sức lực nhẹ như bông, hệt như làn gió mát đang bay giữa đất trời, trong đầu vừa suy nghĩ đã ngay lập tức bay đi mấy trượng.
Mở tốc độ +1.
Tốc độ Lâm Phi chợt tăng lên, bỗng nhiên bay xa mười lăm trượng... Rồi hai mươi trượng... Ba mươi trượng.
Gương mặt già nua của tên thợ săn kiêu ngạo Triệu Văn thoáng cái lộ ra vẻ khó tin: "Sao lại có thể như vậy, tốc độ của hắn ta... Rốt cuộc đây là chuyện gì, đến ta đây còn không thể thi triển thân pháp Tốc Độ, tại sao lại có thể xuất hiện trên người của hắn..."
Sau khi mở tốc độ +1, khoảng cách được kéo ra, trong lòng Lâm Phi vốn treo một tảng đá lớn, rốt cuộc bây giờ đã được thả lỏng, một mình tiến vào rừng rậm, hiệu quả trong thời gian một nén hương đủ để mình bay khỏi nơi này.
Triệu Văn dựng râu trừng mắt lên nổi trận lôi đình, nếu như tên trộm kia có thể trốn thoát thật, khuôn mặt này của lão có lẽ ném đi luôn là được rồi.
"Chả trách lại ngông cuồng đến thế, hóa ra là có bí thuật tang cường thân pháp, tên trộm ngươi làm cho ta khá bất ngờ đó nhưng mà, bây giờ tốt nhất là chuẩn bị tinh cho ta."
Giọng nói Triệu Văn lạnh lẽo, khoảng cách được rút ngắn thêm mười trượng nữa, hai tay hợp nhất, ánh đao vàng kim chợt lóe lên, hai mắt mở ra.
"Chiến kỹ trung cấp, Nhất Đao Vạn Lý!"
Chiến kỹ là một loại công kích rất thần thông!
Một đao cương màu vàng kim dài trăm trượng hoá thành một thanh đao dài, làn hơi thở khủng bố bùng lên đột ngột, từ đằng xa gào thét đến, chém về phía Lâm Phi đang di chuyển.
Dưới sức mạnh của đao cương, đại thụ che trời lập tức bị cắt thành hai nửa, bề ngoài trơn nhẵn, kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Cứ hễ đại thụ nào ngăn cản đường đi đều bị phân thành hai hết cả, dù vậy uy lực vẫn không suy giảm đi chút nào.
"Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!"
Mục tiêu của thanh đao không hề thay đổi, hãy còn chưa đạt được mục đích thì cương khí vẫn sắc bén, trên thân đao lại còn bắn ra từng dòng từng dòng máu tươi.
Chỉ mới cương khí mà đã có thể kinh khủng như thế, đại đao màu vàng kim đến khi công kích sẽ còn đến mức nào nữa?
...
Chiến kỹ trung cấp đã đánh hết.
Triệu Văn dường như đã trông thấy tên trộm đã chết dưới thanh đao, sự tức giận trên mặt dần dần tan ra, chỉ một tên trộm ất ơ sao có thể trốn thoát được.
Vừa thở một hơi, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, đáy mắt tựa như đã nhìn thấy một việc không thể tưởng tượng nổi.
"Lão bất tử kia, một đao của ngày hôm nay, sau này chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...