Vô Địch Thăng Cấp Vương

"Ồ, hắn rất biết chọn địa điểm nha, hại đại gia phải loanh quanh luẩn quẩn, món nợ này phải nhớ kĩ mới được!"

Đi được ba canh giờ, Lâm Phi đã tới được nơi sâu nhất của Hắc Phong nhai, suốt dọc đường đi cũng may có hệ thống thăng cấp và dựa vào sự chỉ dẫn của điểm PK.

Nói thật ra, nơi này quả thật không dễ tìm, hầu như nằm sâu bên trong Hắc Phong nhai không có lấy một vết chân nào, thi khí thì tung hoàng, là một nơi nuốt mạng người, ai tới kẻ đó chết. 

Một, hai, ba, bốn, năm.

Khoảng hơn vài trăm trượng.

Lâm Phi ẩn thân sau một tảng đá lớn, xác định số người không nhiều cũng không ít, vừa hay cả năm đều ở đây. 

Ba huyền giả, hai phù sư cấp ba.

Lâm Phi tức giận.

Một đám khốn kiếp, dám ra tay với phụ thân tiện lợi của mình, không biết tốt xấu, một đám vô liêm sỉ. 

Lâm Phi tức giận ở chỗ đường đường là cao thủ huyền giả lại âm thầm làm chuyện xấu, hoàn toàn bất chấp tôn nghiêm của cường giả, nếu chuyện này truyền đi sẽ bị người ta cười chết.

"Làm sao bây giờ."

Sau khi phát tiết cảm xúc đi rồi, Lâm Phi không nghĩ ra được biện pháp nào hay để giải cứu cả. 

Do ở Hắc Phong nhai thi khí tung hành, người ngoài ít có cơ hội tiến vào đây, đây không thể nghi ngờ nơi này trở thành địa điểm hủy thi diệt tích hoàn hảo.

Ba cao thủ huyền giả hợp tác ra tay, điều này cần bao nhiêu lợi ích đổi lại đây.

Trong trí nhớ, những thông tin liên quan tới phụ thân tiện lợi dường như không tồn tại, ngoại trừ một gương mặt áp lực ra. 

Tình hình trước mắt có thể thấy được chính vì vị phụ thân tiện lợi này có thực lực mạnh, dường như có thể lấn áp ba cao thủ huyền giả kia, nếu không bọn họ sẽ không chọn cách ném đá giấu tay này.

"Xem dáng vẻ của họ hẳn đang trong thời điểm then chốt."

Lâm Phi nhướng mày nhập hai thành một chữ xuyên (川), phân tích tính nghiêm trọng của vấn đề. 

Lâm Phi không dám tùy tiện tiến lên khi đối mặt với ba cao thủ huyền giả, một khi người ta ra tay sẽ dễ dàng diệt mình, cả ba tên cặn bã ra tay sẽ không chừa cho ai đường sống cả.

"Tiếp tục quan sát thêm một chút!"

Lâm Phi làm việc luôn đề phòng rủi ro, không bứt dây động rừng. 

Trong bụi cỏ trước mắt kia không phải ba con rắn nhỏ, mà là ba boss huyền giả. Boss chỉ cần tức giận một cái là cánh tay, cẳng chân nhỏ của Lâm Phi ngay lập tức sẽ bị người ta chặt hết.


Sau khi đã bình tĩnh lại liền bắn một viên đạn ra.

Một lúc lâu sau. 

Hai mắt Lâm Phi biểu lộ sự vui vẻ, "Rốt cuộc đã tìm ra biện pháp!"

Qua một canh giờ quan sát và phân tích, thông qua Thế Giới Hư Nghĩ đã điều tra hiểu biết đại khái tình hình trước mắt.

Muốn cứu phụ thân tiện lợi ra thì điểm mấu chốt chính là trận pháp phù văn! 

Trận pháp phù văn trước mắt kia chính là trận pháp cấp bốn, Vạn Tuyệt trận, loại trận phù văn đơn giản nhất, nhưng cũng dễ dàng vây giết huyền giả nhất.

Mà Vạn Tuyệt trận này do ba huyền giả thôi động, điều này chắc hẳn không phải Vạn Tuyệt trận chân chính, uy lực còn lâu mới bằng được trận gốc.

Vạn Tuyệt trận lợi dụng phù văn bên trong lại dùng huyền khí thôi động vô tình luyện chết người bên trong. 

"Khốn kiếp, đợi lát nữa sẽ khiến các ngươi không dễ chịu!"

Dám nguyền rủa ba huyền giả, lá gan cỡ này không tìm ra kẻ thứ hai.

Lâm Phi vẫn còn nông cạn với kỹ thuật phù văn và trận pháp phù văn hoàn mỹ, không hiểu cũng không sao, chớ quên Thế Giới Hư Nghĩ, lão sư phù văn cường đại kia. 

Chính nhờ có sự trợ giúp của lão sư phù văn, Lâm Phi cũng hiểu rõ phần nào trận pháp phù văn trước mắt này.

Nếu là trận pháp Vạn Tuyệt trận thì Lâm Phi không cách nào phá giải được, trận pháp trước mắt này lại không như vậy, căn bản không thừa kế uy lực thực sự của Vạn Tuyệt trận, nếu không sẽ không đến mức cần ngần này thời gian, nếu thật sự là Vạn Tuyệt trận một khi xuất hiện, huyền giả tức khắc phải chết.

"Hi vọng phụ thân tiện lợi có thể giữ chân một huyền giả!" 

Thi khí lan tràn khắp nơi!

Người nào đó xuất hiện lại biến mất, nhờ thi khí che dấu khí tức, tâm thái bình tĩnh, thần sắc trên gương mặt ngưng trọng hơn rất nhiều.

"May mắn thực lực đã tăng thêm hai cấp bậc, trận pháp phù văn bình thường thực sự khó có thể chế tạo, thiếu chút nữa đã mệt chết ta rồi!" 

Lâm Phi thầm nói, thân thể đứng thẳng lên, ánh sáng trắng chợt lóe giống như không tồn tại.

Sau khi nói một tiếng, Lâm Phi lại lần nữa biến mất, không còn lại bất cứ dấu vết nào.

Một lúc lâu sau. 

Nơi mà Lâm Phi đứng dựa trước đó là một tảng đá lớn, trong đống đá vụn trên mặt đất là một đầu yêu thú Huyết Yêu cấp tám, giống như một con chó nằm chết, ngoại trừ khí tức còn sót lại ra thì không thể động đậy nữa, hai mắt đỏ như máu thể hiện vẻ sợ hãi.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.


"Huyết Yêu à Huyết Yêu, không phải ngươi thích uống máu nhất sao, đằng trước đang có máu tươi thơm ngào ngạt, ngây ngất lâng lâng đang chờ ngươi đấy!" 

Lâm Phi khẽ nói, sờ lên đầu Huyết Yêu.

Thân thể Huyết Yêu run rẩy giống như một thiếu nữ bị phá hủy.

"Đại nhân, trận pháp có biến, có vẻ Lâm lão quỷ không gánh được nữa rồi!" 

Bạch Tập vốn vẫn đang nhắm mắt chỉ mở ra một con mắt, chỉ lộ một con mắt lạnh lẽo.

Bạch Tập là phù sư cấp ba, chỉ có một con mắt, toàn bộ đều do Lâm gia ban tặng, huyết hải thâm cừu này không đội trời chung.

"Lời này của Bạch huynh cũng giống ý của ta!" 

Ngô Văn Đằng cũng mở hai mắt ra, tán thành lời nói của Bạch Tập.

Hai mươi ngày trôi qua, ba đại cao thủ huyền giả rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

"Lâm lão quỷ này thực khó đối phó!" Trên gương mặt Trương Ngũ Nhạc xuất hiện vẻ thoải mái. 

"Trong thành Quy Nguyên chúng ta, Lâm lão quỷ trừ thành chủ đại nhân có thể áp chế ra, nếu đơn đả độc đấu sẽ không có ai là đối thủ, nhưng hiện giờ sắp chết trước mắt chúng ta rồi, không còn gì hưng phấn hơn việc này!"

"Lâm lão quỷ xác thực là một thiên tài, thực lực huyền giả trung kỳ, nếu chúng ta không dựa vào Vạn Tuyệt trận đã sớm bố trí sẵn, không chừng đã bị lão quỷ kia đánh bại từng người một rồi, thật không biết hắn tu luyện ra sao nữa!"

Cả ba người đều có chút vui sướng, thực lực huyền giả trung kỳ rốt cuộc vẫn phải chết trên tay bọn họ. 

"Lâm lão quỷ có nghe thấy không, ngươi cao thủ huyền giả trung kỳ rốt cục vẫn phải chết ở nơi hoang tàn không người này, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi, sai rồi, đại khái sẽ không có ai biết ngươi chết ở đây, cũng sẽ không có một ai tế bái ngươi cả."

Ba người Trương Ngũ Nhạc cười ha ha.

Lâm lão quỷ mà chết, Lâm gia to lớn sẽ mất đi chỗ dựa, số lượng tài nguyên sẽ được phân chia cho hai đại gia tộc, từ đây hai đại gia tộc sẽ có quyền tuyệt đối. 

...

Bên trong trận pháp phù văn.

Xương trắng khắp nơi, vẻ mặt trắng bệch, đó là tạo hình của người chết, có vẻ không hòa hợp lắm với cảnh vật xung quanh. 

"Phụ thân."

Giọng nói suy yếu vang lên từ hán tử khôi ngô mắt to mày rậm bên cạnh.


Lúc này hán tử kia đang hấp hối, đến sức bật hơi cũng không có. 

Hán tử bên cạnh chính là một nam nhân trung niên mặc áo bào đen, gương mặt cũng chữ quốc, hai hàng lông mày rậm như trường đao, hai mắt sáng ngời có thần thể hiện dáng vẻ uy nghiêm.

Hiện giờ quần áo trên thân nam nhân trung niên này nhuộm màu đỏ tươi của máu, một cánh tay trái rũ xuống, rõ ràng đã bị chặt đứt.

Người này không phải ai khác chính là vị phụ thân tiện lợi kia của Lâm Phi - Lâm Chấn Thiên. 

Tính cách Lâm Chấn Thiên cũng như tên, con người chất phác cùng với uy áp cường thế.

"Tiểu Tiêu, thực xin lỗi!"

Đường đường là cao thủ huyền giả lại bị kẻ địch vây ở nơi đây, trừ mình ra còn có đại nhi tử và thủ hạ đều hóa thành xương trắng, bản thân còn bị trọng thương. 

Tất cả những điều này đơn giản chỉ vì một chuyện, cuối cùng mới dẫn tới kết quả này.

Hai mắt Lâm Chấn Thiên biểu hiện sự dứt khoát.

Hán tử suy yếu kia chính là đại ca của Lâm Phi là Lâm Tiêu, thực lực Võ Đạo bát trùng thiên. 

"Việc này không thể trách phụ thân, chỉ trách bọn họ quá hèn hạ."

"Tiểu Tiêu con phải nghe thật kỹ, đừng nói nhiều." Lâm Chấn Thiên nói, "Trước khi công kích cuối cùng của Vạn Tuyệt trận tới, phụ thân sẽ phá vỡ Vạn Tuyệt trận này, con dùng tờ Thiên Lý phù kia trở lại Lâm gia, dẫn theo tộc nhân rời khỏi thành Quy Nguyên."

"Phụ thân, người không thể làm như vậy!" 

Lâm Tiêu đấu tranh nói.

Sự lợi hại của Vạn Tuyệt trận thế nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ, phụ thân muốn dùng cách tự bạo dẫn mình rời đi, hắn chỉ hận thực lực của bản thân quá kém, không thể xuất lực vì phụ thân được.

Lâm Chấn Thiên lạnh lùng quát câu khiển trách, "Nhỡ kỹ, từ nay về sau con chính là tộc trưởng tương lai, hi vọng của gia tộc đều ký thác ở con, tộc trưởng phải có bộ dạng của tộc trưởng, đừng quên dẫn Tam đệ con đi." 

Biết sự lợi hại của Vạn Tuyệt trận, Lâm Chấn Thiên chỉ có thể tự bạo đan điền, tranh thủ cơ hội cho nhi tử, vì dù có là cao thủ huyền giả trung kỳ thì hắn cũng không phá vỡ được Vạn Tuyệt trận.

"Hả, có biến hóa!"

Ngay khi Lâm Chấn Thiên điều động cỗ lực lượng còn sót lại, chuẩn bị tự bạo thì bên ngoài xuất hiện rối loạn. 

Trận pháp phù văn có thể vây khốn Lâm Chấn Thiên không cách nào che được động tĩnh bên ngoài, thực lực huyền giả trung kỳ vô cùng nhạy cảm với động tĩnh xung quanh, điều này khiến Lâm Chấn Thiên không khỏi biểu lộ vẻ kinh ngạc.

Bên ngoài quả thật đang rối loạn.

Một đầu yêu thú Huyết Yêu cấp tám đang xông tới ở bên ngoài. 

Trong sách từng nói qua, tuy thi khí ngăn cản ở bên ngoài, nhưng không có nghĩa nó có thể ngăn cản yêu thú, bên trong thuộc về trạng thái chân không.

Huyết Yêu vừa chạy vào đã gầm lên hướng về phía hai phù sư.

Vì để thôi động trận pháp, hai phù sư không thể cử động, tránh ảnh hưởng tới sự vận chuyển của trận pháp phù văn. 

Vạn Tuyệt trận này do hai phù sư miễn cưỡng bố trí thành, lúc này mới cần bọn họ điều hành, nếu là Vạn Tuyệt trận thực sự, một khi đã bố trí hoàn toàn sẽ không cần tới phù sư điều khiển.


"Gặp quỷ rồi, sao Huyết Yêu vào được!" Thượng Văn Tài kinh ngạc nói.

"Không tốt rồi, Huyết Yêu muốn hút máu người!" Bạch Tập nói. 

Hai người bọn họ không tu luyện võ đạo, thực lực võ đạo không cao, chuyên môn của họ là tu luyện phù văn, thân thể khá yếu ớt.

"Mở!"

Bạch Tập vội lấy trong túi phù văn ra một tờ phù văn, hét lớn một tiếng, "Đi chết đi!" 

Oanh!

Một đại hỏa cầu với một cái đuôi dài như sao băng nện xuống người Huyết Yêu, Huyết Yêu bị đánh trúng ném bay ra ngoài tạo thành một cái hố to.

Thực lực võ đạo của Bạch Tập mới tới ngũ trùng thiên, nếu đối đầu trực diện với Huyết Yêu cấp tám hẳn phải chết không hề nghi ngờ. 

Chuyên tu phù văn nên thân thể yếu ớt, phải công kích ở khoảng cách xa.

"Không tốt!"

Đám người Trương Ngũ Nhạc lập tức thấy không ổn. 

Yêu thú không thể đi vào Hắc Phong nhai được, Huyết Yêu là ngoại lệ duy nhất, thi khí không ảnh hưởng gì tới chúng, có một số thời điểm còn có thể thấy Huyết Yêu lảng vảng, bọn họ không ngờ tới Huyết Yêu sẽ chạy tới tận đây.

"Chịu đựng!"

Huyết Yêu là yêu thú cấp tám, có thân phòng ngự vô cùng cường hãn, một khối đại hỏa cầu nhìn như bị đánh trúng bay ra ngoài, nhưng lại không tạo ra thương tổn quá lớn, mà bọn họ không biết rằng Huyết Yêu dễ dàng nổi giận, hình thành trạng thái cuồng bạo. 

Không được chết tử tế, thân mình Huyết Yêu đã bị Lâm Phi ngược rồi, trước mắt còn bị kẻ khác hành nữa, thật sự coi lão tử dễ khi dễ lắm phải không, nó vô cùng khó chịu rồi đấy.

Huyết Yêu dứt khoát mở trạng thái cuồng bạo.

Trạng thái cuồng bạo, hình thể của Huyết Yêu căng phồng lên, hai mắt màu đỏ thẫm vô tận cuồng bạo trực tiếp lao tới Bạch Tập. 

"A, khó chịu quá!"

Bạch Tập không chịu được bị cuồng bạo đánh vào, tức khắc phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu là bình thường, bị trạng thái cuồng bạo đánh vào sẽ không bị thương tổn, chớ quên rằng vì việc điều khiển trận pháp phù văn mà đã khiến hắn phải hao tổn quá nhiều tinh thần, Huyết Yêu cuồng bạo khiến hắn rốt cuộc bị thương. 

"Ngô huynh, chúng ta Phân Thân Vô Thuật, phiền ngươi ra tay đánh chết Huyết Yêu!"

Nếu hai phù sư đều chết, Vạn Tuyệt trận mất đi tác dụng, một khi phóng hổ về rừng sẽ là phiền toái vô cùng lớn.

Huyết Yêu cuồng bạo không phải thứ mà hai phù sư có thể đối phó, phải cần một trong ba người bọn họ xông ra đánh chết Huyết Yêu mới được. 

Ngô Văn Đằng gật đầu một cái, hiểu được tầm quan trọng của phù sư.

"Súc sinh, chịu chết đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận