Hôm qua, phụ thân bởi vì mình mà bị lục đại trưởng lão của gia tộc ra tay chế trụ. Lăng Chấn Thiên nói là phải nhốt người vào Khốn Long cốc.
Chuyện này là chuyện phiền muộn lớn nhất trong lòng Lăng Vân, hắn từ nhỏ cũng không có mẫu thân, là phụ thân đem chính mình nuôi lớn, hắn quyết không thể lấy mắt mà nhìn phụ thân bởi vì lỗi của chính hắn mà chịu khổ.
Lăng Vân muốn đi đến nơi đó! đúng là Khốn Long cốc.
Khốn Long cốc, cách Thanh Phong Thành ở ngoài ngàn dặm, chỗ sâu bên trong Thiên Nhạc Sơn mạch. Nó nằm ở một vùng khỉ ho cò gáy, được xưng là Thần Long cũng có nghĩa là vây khốn. Chỗ đó là nơi mà Lăng gia nhốt những ai có tội ác tày trời với gia tộc.
Nghe nói có cường giả Võ Vương chín tầng trấn thủ, ở trong đó, chắp cánh cũng khó mà bay.
Căn cứ điều mà Lăng Vân biết, tu luyện cảnh giới chia làm mười cảnh giới, theo thứ tự là Võ Giả, Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ tông, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Đế, từng cảnh giới lại chia làm chín tầng nhỏ.
Lăng gia Gia chủ Lăng Chấn Thiên chính là cường giả Võ Vương chín tầng, nếu là người trấn thủ ở Khốn long cốc thì cùng tu vi với Lăng ChấnThiên cũng không thua kém nhiều, Lăng Vân muốn cứu phụ thân ra thì khả năng đó thành công rất ít.
Nhưng mà Lăng Vân nhất định phải đi xem Khốn Long Cốc, nói cho phụ thân, mình đã khôi phục đan điền, để cho người không cần lo lắng.
Trong Lăng phủ có Truyền Tống Trận, trực tiếp có thể đưa người đến phụ cận Khốn Long cốc, nhưng Lăng Vân thì không có khả năng đi tới Lăng phủ mà mượn Truyền Tống Trận để sử dụng, hắn chỉ có thể tự mình mà nghĩ biện pháp để chạy tới Khốn Long Cốc mà thôi.
Lăng Vân cũng chỉ là nghe nói qua Khốn Long cốc, cũng chưa từng đi tới đó. Trong đầu hắn cũng chỉ có phương hướng đại khái, chỉ biết là Khốn Long cốc ở phía Tây Thanh Phong Thành, cũng không có quá nhiều tin tức hữu ích.
Lăng Vân không thèm nghĩ nữa ! Trực tiếp, hắn đã quyết định đi đến phía Tây ở ngoài ngàn dặm, tiếp tục đi rồi tìm vị trí cụ thể.
Thanh Phong Thành ở phía tây, hắn đi hơn mười dặm đã đến được phạm vi của Thiên Nhạc Sơn mạch. Bên trong sơn mạch, thì rừng sâu, núi thẳm, càng đi sâu vào trong thì càng nguy hiểm. Một ít Võ Giả ở thành trấn phụ cận Thanh Phong Thành đều đến đây để lịch lãm và kiếm sống.
Đương nhiên, phần lớn người trong bọn hắn, đều là đi ở xung quanh sơn mạch mà lịch lãm, không dám xâm nhập sâu vào trong đó.
Nửa ngày trời, Lăng Vân liền tới được biên giới Thiên Nhạc Sơn mạch, ở đây có một được một Biên trấn tự phát, cho nên hắn dừng lại.
Lăng Vân đã nghe nói qua thanh danh Thiên Nhạc Sơn mạch, nhưng lại chưa bao giờ tiến vào đó để lịch lãm.
Mục đích của Lăng Vân đi vào sâu trong Thiên Nhạc Sơn mạch là vì ở trong đó là Khốn Long cốc. Muốn vào đó, hắn nhất định phải chuẩn bị một số thứ cần thiết, bằng không thì hắn cũng không dám cam đoan mình có thể sống được trong Thiên Nhạc sơn mạch mà đến được Khốn Long cốc.
Lăng Vân sờ sờ trên người mình, may là hắn lấy ra được một ít bạc vụn. Không khỏi tự giễu đi, Lăng gia còn chưa có tuyệt tình ah, ít nhất còn để lại cho mình một ít bạc vụn đó.
Cái trấn nhỏ này thì phi thường giản dị a! Chỉ có một con đường, ước chừng hơn trăm quầy hàng, đại bộ phận đều là những cửa hàng nhỏ, mua bán một ít tài liệu yêu thú. Còn có vài cửa hàng bán ra một ít binh khí, dược liệu,... cũng có mấy cái phòng trọ, tửu điếm thoạt nhìn thì vô cùng sơ sài.
Lăng gia đệ tử chủ yếu tu luyện là một bộ công pháp Hoàng giai một cấp ,Phích Lịch Chưởng. Lăng Vân lúc rỗi rãnh, cũng học tập trường thương và thương pháp cơ sở. Lần này cần tiến vào trong chỗ sâu của Thiên Nhạc Sơn mạch, Lăng Vân đầu tiên, vì chính mình mà đi mua một thanh hắc thiết trường thương.
Lăng Vân dùng bạc vụn còn lại để mua chủy thủ, bao hành lí quần áo và một ít lương khô, ...thì những bạc vụn đó cũng đã toàn bộ tiêu hết sạch rồi.
Mắt thấy mặt trời đã muốn sắp xuống núi. Lăng Vân liền ở bên ngoài Biên trấn, ở trên một cây đại thụ để nghĩ ngơi, thuận tiện mà tu luyện Đại Diễn thần quyết.
Lăng Vân bây giờ là người không có đồng nào, muốn ở khách điếm là tuyệt đối không được rồi. Dù sao với hắn mà nói, thời gian buổi tối chính là thời gian để tu luyện, dù ở nơi nào thì đều giống nhau thôi.
Cửu Dương chân quân cũng không có đi quấy rầy hắn,chắc là lão đã tiến vào trong thức hải của Lâm Vân, liền yên lặng đi xuống, đoán chừng là đang mượn dùng lực lượng thức hải của Lăng Vân đến để bổ sung thần niệm của mình, không có thời gian mà đi gây hứng với Lăng Vân.
Ánh trăng thì lại lạnh như nước, từng luồng linh khí tinh thuần của thiên địa bắt đầu hướng về Lăng Vân mà tụ lại. Ở trong cơ thể hắn không ngừng tẩy qua, gột rửa lên các tạp chất trong cơ thể, từng cái một mà cải thiện thể chất cho hắn.
Chân khí ở trong người mỗi khi vận hành một vòng, là đem một ít linh khí thiên địa đồng hoá làm khí thật, đưa đến bên trong Tinh hải trong đan điền của hắn, tu vi của hắn liền gia tăng lên rất nhanh.
Thời gian một buổi tối, Lăng Vân lại đột phá, tiến tới Võ Giả sáu tầng.
Lăng Vân thỏa mản gật gật đầu, cũng không có tự mãn.
Ở trong vòng Võ Giả tầng bảy, chính hắn lúc trước cũng đã từng tu luyện qua, tiến cảnh cũng nhanh chóng dị thường, lực lượng đủ đến là có thể trực tiếp đột phá, không có bất kỳ một bình cảnh khó khăn nào hết.
Tới sau khi Võ Giả tầng bảy, muốn đột phá đến cảnh giới cao, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất sẽ không có nhẹ nhàng giống như hiện tại đi.
Bình minh lên dần nhưng mặt trời còn chưa lên hẳn, Nhạc biên trấn nhỏ liền trở nên náo nhiệt cả lên, những tiếng Võ Giả thét to cùng thanh âm của binh khí nối liền không dứt.
Ở trong này, ngoài những người kiếm ăn đang sống ở thành trấn phụ cận của thiên Nhạc Sơn mạch ra: còn có là những Võ Giả lịch lãm, còn lại là những Dong binh( lính đánh thuê).
Dong binh đều là những người sống trên những lưỡi dao liếm máu, dựa vào làm một ít nhiệm vụ để đổi lấy thu nhập, có thể giúp người làm hộ vệ, có thể giúp người tìm một vài tài liệu quý, cũng có thể giúp giết người....
Chỗ này, một nơi Nhạc biên trấn nhỏ thì quy mô cũng thế, cũng không có nhìn ra hình dáng của Tổ chức dong binh đoàn chặt chẽ thế nào, phần lớn đều là nhất thời mà tạo thành đội ngũ dong binh, lợi ít thì cũng không nhiều.
Thường thì ở trấn nhỏ phụ cận, dong binh kiếm ăn cũng không phải đều ngồi chờ có nhiệm vụ mới tới, thời gian lâu nếu không có nhiệm vụ, bọn hắn liền một mình hoặc kết đội đi trước vào trong Thiên Nhạc sơn mạch để săn bắn yêu thú, đem buôn những tài liệu cùng yêu hạch trên người yêu thú.
Ở ngoài trấn nhỏ, sớm có mấy cái dong binh tự phát đang hình thành. Dong binh đoàn đang chiêu mộ người rồi ! Lăng Vân từ trên cây to, nhẹ nhàng nhảy xuống, không nhanh không chậm hướng ngoài trấn nhỏ đi ra.
"Liệp sát một đầu Bát cấp yêu thú Vô Ảnh lang, lấy ra nanh sói cùng thú hạch, thù lao là một ngàn lượng bạc, theo sự ra sức nhiều hay ít mà phân phối bạc, mỗi người ít nhất có thể phân đến một ít đây, Võ Giả tầng bảy hoặc đã ngoài thì có thể gia nhập đội ngũ Võ giả, còn có thể chiêu mộ một người."
"Tới 3 cái Lục cấp yêu thú Tia chớp Điểu, lấy lông vũ phần đuôi, thù lao là ba trăm lượng bạc, yêu cầu Võ giả có thân pháp hoặc là tiễn pháp tốt, người tham dự trả thù lao là chia đều nhau."
"Tìm kiếm sào huyệt Cửu cấp yêu thú Hỏa Lân hổ, thù lao là tám trăm lượng bạc, sau khi tìm được, người tham dự trả thù lao thì chia đều, yêu cầu Võ Giả có kinh nghiệm phong phú , còn có thể chiêu 2 người."
...
Từng tiếng thét to tiếng vang lên, đều là vì đội ngũ dong binh của chính mình mà chiêu mộ thêm Võ Giả.
Lăng Vân âm thầm chắc lưỡi, dong binh trả thù lao quả thật không ít, một đầu Bát cấp yêu thú còn có một ngàn lượng bạc, năm đó ở Lăng gia, chi phí một năm của hắn cũng không có nhiều như vậy a.
Đương nhiên, hắn cũng biết loại sống trên lưỡi dao liếm máu người này, làm nhiệm vụ đều phi thường nguy hiểm.
Cái Bát cấp yêu thú vô ảnh lang mà nói, Bát cấp yêu thú đã muốn tương đương với người tu luyện Võ Giả bát tầng, vô ảnh lang lại càng là một trong những yêu thú mạnh nhất của Bát cấp yêu thú.
Vô ảnh lang có tốc độ cực nhanh, Võ Giả bát tầng đều rất khó theo được nó, nhất định phải tổ đội đi, chuẩn bị cho việc xuất hiện tình huống thương vong.
Lăng Vân ở trước mặt mấy đội ngũ dong binh đang do dự. Hắn chưa từng tiến vào Thiên Nhạc Sơn mạch, không biết trong đó rốt cuộc ẩn dấu cái dạng gì hung hiểm đây. Có lẽ mình cũng phải tìm một đội ngũ dong binh gia nhập vào, trong rừng lịch lãm một phen, học tập kinh nghiệm cũng tốt, chuẩn bị cho hắn xâm nhập vào sâu Thiên Nhạc Sơn mạch sau này.
Khốn Long cốc ở sâu trong thiên Nhạc Sơn mạch, càng vào sâu bên trong thì càng là hung hiểm, hắn nếu như cái gì đều không có hiểu mà tự ý thâm nhập vào, căn bản là không đến được Khốn Long cốc.
Lăng Vân đứng thẳng trước mặt mấy đội ngũ dong binh chỉ một chốc lát: Đội ngũ liệp sát vô ảnh lang cần Võ Giả tầng bảy hoặc Võ giả cao hơn; Đội ngũ liệp sát Tia chớp điểu cần người có thân pháp hoặc là tiễn pháp tốt, Hỏa Lân hổ lại càng cần người có kinh nghiệm phong phú , hắn là người mà điều kiện thì không thể phù hợp với một cái nào a!.
Lăng Vân cân nhắc một lát, đi thẳng tới chỗ đội ngũ tìm kiếm sào huyệt Hỏa Lân hổ, tươi cười mà nói: "Ta là muốn gia nhập đội ngũ."
Lăng Vân đã sớm phân tích lợi và hại, đi theo một đám Võ Giả kinh nghiệm phong phú , mới có thể rất nhanh chóng nắm giữ cách sinh tồn trong rừng một cách rất rõ ràng, nên đội ngũ tìm kiếm sào huyệt Hỏa Lân hổ mới là thích hợp nhất với hắn.
Điều kiện tiên quyết là, hắn có thể đi vào đó là được.
Phụ trách chiêu mộ người chính là thanh niên niên tráng hán - ba mươi tuổi, thanh niên tráng hán ngẩng đầu quét về Lăng Vân mà liếc mắt một cái, hơi chút sửng sốt, chợt liền cười nói: "Tiểu huynh đệ, chúng ta cần là người có kinh nghiệm phong phú, ngươi còn trẻ như vậy, chỉ sợ còn không phù hợp với điều kiện của chúng ta."
Lăng Vân cười cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, bình tĩnh mà nói: "Ta gia nhập đội ngũ, không cần phải trả thù lao gì. Các ngươi ven đường chắc hẳn là cũng sẽ săn bắn yêu thú, ta còn có thể trợ giúp các vị xử lý chuyện lột da, Dịch Cốt( lột da), thủ hạch (thu nhặt hạch) chờ những việc vặt vãnh, chỉ cần để cho ta đi theo các vị học tập kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm là được."
Thanh niên tráng hán trên mặt thoáng lộ ra một nét ngạc nhiên, khen: "Ngươi hiểu biết như thế cũng không phải sai, biết chúng ta chiêu mộ đều là một ít tay già đời, đi theo chúng ta có thể rất nhanh nắm giữ kỹ năng sinh tồn trong rừng. Cũng được, ngươi hãy theo chúng ta đi, ta gọi là Trịnh Sơn Ưng."
"Lăng Vân!" Lăng Vân báo ra tên mình.
"Tên rất hay!" Thanh niên tráng hán Trịnh Sơn ưng có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu, mang theo Lăng Vân đi đến bên trong đội ngũ của mình, trong đội ngũ đã chiêu được ba người khác, đều là thanh niên tráng hán ba bốn mươi tuổi .
Những thanh niên đại hán này, tu vi đều cường đại hơn so với hắn. Lăng Vân không thể nhìn ra tu vi cụ thể của bọn họ, nhưng mà bọn họ dám nhận nhiệm vụ đi tìm kiếm Cửu cấp yêu thú Hỏa Lân hổ, là hắn có thể phỏng đoán ra, bọn họ ít nhất đều đạt được Võ Giả bát tầng.
Nhìn thấy thanh niên tráng hán tới, một nam tử có cái râu quai nón đi ra, nhíu mày nhìn Lăng Vân liếc mắt một cái, hờn giận mà nói: "Ta nói lão Trịnh, đội ngũ chúng ta cần là tay già đời, ngươi tìm đến cái tiểu oa nhi như vậy là có ý gì chứ?"
Trịnh Sơn ưng giải thích nói: "Vị tiểu huynh đệ này nói, hắn đi theo chúng ta không cần trả thù lao gì, còn có thể giúp bọn ta xử lý một ít việc vặt vãnh, chính là muốn đi theo chúng ta học tập kinh nghiệm sống trong rừng.
Nghe được Trịnh sơn ưng nói như vậy, Lạc Tai Đại Hán mới có biểu tình hòa hoãn xuống, cười nói: "Nguyên lai là muốn cùng chúng ta học tập kinh nghiệm, có 1 người đi theo làm việc lặt vặt thật cũng không xấu a. Nhưng là, chúng ta cũng không thể tùy tiện mang theo một con cừu ah, thực lực của ngươi thì như thế nào?"
Lăng Vân chẳng muốn được trả thù lao, đã giúp bọn họ tiết kiệm được một mớ bạc, cho nên bọn họ cũng là rất vui vẻ.
Lăng Vân không nói được một lời, tiêu sái đi đến một gốc cây, cánh tay sờ thân cây trước mặt rồi sau đó nắm tay nắm chặt lại, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, một quyền đập vào trên thân cây đó.
"Răng rắc!"
Theo một tiếng vang thanh thúy truyền ra, đang lúc mọi người kinh ngạc không biết hắn muốn làm gì, thì cây đó liền ầm ầm ngã xuống đất, văng lên một đống bụi bặm.
"Tuổi còn trẻ mà luyện đến được Võ Giả sáu tầng, so sánh với những đệ tử của thế gia kia đều không yếu hơn a, tiểu huynh đệ có thiên phú thật đúng là cường hãn mà, coi như là có đủ tư cách rồi. Nhận thức một chút đi, ta gọi là Lý Vân Phong." Khôi ngô đại hán sợ hãi, than không thôi, hướng tới Lăng Vân như là bạn thân thiết cười cười.
"Ta gọi là Lăng Vân, sau này vẫn còn mong các vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn." Lăng Vân hướng về Lý Vân Phong chắp tay, tiếp đó lại hướng những người khác chắp tay dạo qua một vòng, cấp bậc lễ nghĩa làm rất là chu đáo.
Mấy người giới thiệu lẫn nhau một phen, Lăng Vân đã biết tên của ba người, theo thứ tự là Tiết thành, Đường Hoàng cùng Kim Hải.
"Tốt lắm! Người đã đến đông đủ, chúng ta xuất phát." Trịnh Sơn ưng hét lớn một tiếng, mang theo Lăng Vân và bốn người, hướng tới Thiên Nhạc Sơn mạch đi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...