An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên thản nhiên bước lên chiếc cầu thang hình xoắn ốc lên lầu, mãi cho
đến khi bóng dáng của Lục Mặc Hiên khuất khỏi tầm mắt của An Nhược cô
mới buồn bực gãi tóc.
Mọi chuyện sao lại biến thành như thế này, cẩn thận hồi tưởng lại một
phen, nghiệt duyên của cô và Lục Mặc Hiên bắt đầu từ lúc cô kêu anh một
tiếng "anh trai quân nhân" .
An Nhược mệt mỏi thở dài một tiếng, sau đó cởi đôi giày cao gót sáu
phân. Kéo tủ giày ở góc tường ra, đập vào mắt cô là một hàng giày độc
một màu đen của quân nhân nằm ở tầng dưới cùng, tầng giữa để một loạt
giày thể thao, trên cùng là một hàng dép bông đi trong nhà màu xanh lam.
Vừa rồi lúc lên gác Lục Mặc Hiên không hề đổi lại dép đi trong nhà, An
Nhược khom lưng cầm lấy một đôi dép bông so lên chân mình.
Mấy đôi dép bông này kích cỡ đều rất lớn, nhưng nhìn trông có vẻ rất
sạch sẽ, sạch đến nỗi có thể phán chiếu ánh sáng phát ra từ sàn nhà. An
Nhược thở dài một tiếng, sau đó quẳng đôi dép bông xuống sàn nhà rồi xỏ
chân vào.
Dép bông tuy lớn nhưng đi vào chân rất mềm mại êm ái, cảm thấy vô cùng
thoải mái. Sự chênh lệch nhiệt độ giữ ngày và đêm bây giờ rất lớn. Đến
buổi chiều, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, đây là thời điểm thích hợp để
đi dép bông.
An Nhược đang tính xem có nên đến siêu thị mua một đôi dép bông hay
không. Đôi dép mua năm ngoái năm nay đã không dùng được nữa rồi, tấm lót ở trong đều đã hỏng hết cả.
An Nhược đi đôi dép bông lớn của Lục Mặc Hiên, đi vào bên trong. Sau đó ồ lên một tiếng, chiếc cửa lớn màu trắng kia sao không tự động đóng vào nhỉ?
An Nhược xoay người trở lại vài bước, sau đó đưa tay ấn vào một cái nút trên bảng điều khiển
Bắt đầu đóng cửa, xin chờ một lát. Một hàng chữ lớn xuất hiện trên màn hình, sau đó cửa lớn chậm rãi đóng lại.
An Nhược khoanh hai tay trước ngực, khóa cửa bằng dấu vân tay có thể phòng trộm lại còn giảm được không ít phiền phức.
Không cần phải mang một chùm chìa khóa to đùng, thật tiện.
An Nhược nhớ khi cô còn học đại học, chìa khóa của ký túc xá cô làm mất đến 4 lần, cuối cùng vào một buổi tối trước khi đi ngủ cô bị các bạn
cùng phòng phê bình cho một chập.
Về sau, dưới sự nhắc nhở không ngừng của các bạn cùng phòng, cái tật
vứt chìa khóa lung tung của An Nhược mới chậm rãi thay đổi.
Đứng ở bên lan can trên tầng hai, Lục Mặc Hiên nhìn cánh cửa lớn màu
trắng bên cạnh An Nhược, khóe môi chậm rãi cong lên. Tay phải nhẹ nhàng
gõ nhịp trên lan can, khi thấy An Nhược đi dép bông của mình, nhu tình
trong mắt lục Mặc Hiên càng nồng đậm hơn.
Trong phòng khách có một bộ sofa màu xám rất dài, mặt trên đặt một thảm lông màu đen. Đối diện sofa là một chiếc TV LCD 42inch.
Bên trái phòng khách là một quầy bar, bên trong quầy bar có
một chiếc tủ kính bày đủ các loại rượu nho, trên mỗi chai rượu đều có
tiếng của rất nhiều nước.
Phòng bếp nằm ở phía trong cùng, một chiếc tủ lạnh hai cửa màu trắng rất lớn nằm ở một góc nhà bếp.
Phòng bếp rất sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho tất cả đồ dùng trong nhà bếp như đang phát sáng lấp lánh.
An Nhược mở tủ lạnh ra, bên trong có trứng chim, cà chua, ớt xanh, thịt băm, ít rau và hai ba bó cải bẹ. Tầng cuối cùng của tủ lạnh đựng rất
nhiều thịt bò.
Những nguyên liệu này đều do đích thân Lục Mặc Hiên đi chợ mua sao? Nhìn Lục Mặc Hiên không giống loại người như vậy. . . . . .
An Nhược nhìn mấy tảng thịt bò trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định
buông tha nó. Thịt bò bít tết cô không biết làm, muốn ăn thì đến nhà
hàng Tây.
Cuối cùng An Nhược cầm lên 2 quả trứng, một quả cà chua, một chút ớt
xanh cùng thịt băm. Đang muốn đóng cửa tủ lại, An Nhược lại với tay lấy
thêm một ít rau và một bó cải bẹ.
Liền làm ba món ăn đi, trứng xào cà chua, ớt xanh xào thịt băm, canh rau cải bẹ. Sau khi quyết định, An Nhược bắt đầu động tay.
Ớt xanh sau khi được xử lý sạch sẽ, đặt trong đĩa cùng thịt băm. Ngâm
rau ở trong nước, hai quả trứng được đánh đều ở trong bát, cà chua được
thái miếng để bên cạnh.
Lục Mặc Hiên nghe thấy tiếng lạch cạch truyền ra từ phòng bếp, khóe mắt khẽ cong lên. Lục Mặc Hiên thỏa mãn xoay người đi vào thư phòng. Lưu
loát mở máy tính, mở ra phần mềm chat video chuyên dụng của quân đội.
Khuôn mặt của Diệp Hạo được phóng đại trên màn hình, Lục Mặc Hiên nhìn
thấy Diệp Hạo nhăn mày, biết đã xảy ra chuyện, nhưng lời nói ra lại vô
cùng bình tĩnh :"Chuyện gì?"
Diệp hạo nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của Lục Mặc Hiên, trong lòng
lại càng buồn bực hơn. Lục Mặc Hiên được tổng bộ điều đến đây, theo lý
thuyết, hắn sẽ được thoải mái hơn một chút bởi vì Lục Mặc Hiên sẽ chia
sẽ bớt việc với hắn.
Nhưng Diệp Hạo nào ngờ được rằng, Lục Mặc Hiên vừa tới, hắn so với trước kia còn bận rộn hơn!
Bên kia Diệp Hạo tức giận vỗ bàn một cái, "Lúc nào thì cậu mới tới quân khu một chuyến, thành phố A có một thế lực ngầm đang đầu cơ súng ống
đạn dược để trục lợi."
Lục Mặc Hiên trực tiếp xua tay cắt ngang lời nói của Diệp Hạo, ngữ điệu vững vàng bình ổn truyền vào tai Diệp Hạo."Cho Phan Mộng Lệ một khoản
tiền, từ tư liệu thì thấy hoàn cảnh gia đình của cô ấy không được tốt
lắm."
Hai mắt Diệp Hạo lập tức chừng lớn,qua một hồi lâu mới lắp bắp nói."Lục Mặc Hiên, tên tiểu tử nhà cậu rơi vào lưới tình rồi hả. Yêu ai yêu cả
đường đi a, ngay đến cả bạn thân của An Nhược mà cũng cậu muốn quản."
Diệp Hạo đột nhiên dừng lại, sau đó hô lớn."Mình đang nói chuyện súng ống đạn dược với cậu a, cậu kéo phụ nữ vào đây làm gì!"
Mày Lục Mặc Hiên khẽ nhấc lên, tuy Diệp Hạo không mặt đối mặt với Lục
Mặc Hiên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng của cậu ta.
Trái tim Diệp Hạo khẽ nảy lên, từ khi còn bé lúc cậu ta đến trụ sở quân đội, quanh thân Lục Mặc Hiên đã tỏa ra khí thế khiến người khác không
rét mà run. Bây giờ khí thế đó càng ngày càng lớn.
Cho nên, Lục Mặc Hiên còn chưa nói tiếng nào, Diệp Hạo đã liên tục gật
đầu, vỗ ngực nói, chuyện súng ống đạn dược cậu không cần lo, mình sẽ xử
lý tốt, mặc dù thế lực ngầm đó đang ẩn núp ở thành phố A, nhưng mình
nhất định sẽ điều tra cho ra, cỗ thế lực này còn nhỏ, chưa có vụ nào
lớn, theo dõi và điều tra nhất định có thể nhổ bỏ tận gốc.
Lục Mặc Hiên gật gật đầu, không có nói gì nữa, trực tiếp tắt khung chat.
Diệp Hạo nhìn màn hình máy tính đột nhiên tối sầm, bối rối, sau đó giơ
tay đánh lên đầu mình mấy cái, con bà nó, cái miệng thối của hắn vừa nói cái gì vậy! Tự dưng lại mua dây buộc mình!
Lục Mặc Hiên mở trang thị trường chứng khoán của thành phố A, điều chỉnh giá của vài loại cổ phiếu hạ xuống.
Anh nhẹ nhàng ấn chuột vài cái, ngay lập tức sàn chứng khoán bên Âu Mĩ
xảy ra biến động, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào màn hình máy
tính không dám tin, nhưng cổ phiếu vốn không được coi trọng giờ lại đồng loạt tăng giá.
Sau khi phản ứng kịp, mọi người liền nhao nhao đổi chỗ mua cổ phiếu.
Lục Mặc Hiên nhìn giá cổ phiếu trong vòng một phút tăng gấp hai lần,
giữa hai hàng lông mày thoáng qua một đạo bén nhọn. Đóng màn hình máy
tính lại, Lục Mặc Hiên tựa người vào lưng ghế, nhớ lại An Nhược đang
trong bếp làm đồ ăn cho anh.
A, một tiếng hết chói tai của phụ nữ đột nhiên van lên truyền vào tai
anh, lưng Lục Mặc Hiên lập tức thẳng đờ, sau đó nhanh chóng đứng dậy,
bước chân rất nhanh, thân hình chớp lóe.
Người đàn ông giống như con báo mạnh mẽ chạy xuống lầu trong vòng vài phút đồng hồ, chạy vào phòng bếp.
An Nhược nhìn thấy Lục Mặc Hiên đột nhiên xuất hiện ở cửa bếp, hai mắt
nheo lại, sau đó sờ sờ cổ tay phải."Không có việc gì, chỉ là lâu rồi
không nấu ăn, bị đụng phải dầu nóng một chút mà thôi."
Lúc này Lục Mặc Hiên xuất hiện làm gì, cô còn chưa rắc muối nha, cô
đang tính rắc muối gấp N lần vào món ớt xanh xào thịt băm, mặn chết anh
đi!
Lục Mặc Hiên đi đến bên cạnh An Nhược, trực tiếp tắt bếp. Sau đó giữ
chặt tay An Nhược, dẫn cô đến bồn rửa bên cạnh. Mở vòi nước sối lên chỗ
bị bỏng của cô.
Lục Mặc Hiên nhìn cổ tay trắng nõn đột nhiên hiện lên vết hằn hồng hồng của cô, trong lòng nhất thời cảm thấy không đành lòng.
Anh còn chưa bắt đầu ăn cô, An Nhược sao có thể bị thương được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...