“Từ bên này, đúng vậy, đừng ngừng lại, dẫn nó đi…”
Dương Diệp đứng bên cạnh Tiêu Ngọc Nhi, cả hai hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào phù chỉ, một khi Tiêu Ngọc Nhi xuất hiện sai sót, hoặc lag do dự thì hắn sẽ lập tức chỉ điểm cho nàng.
Đối với thiếu nữ đã từng giúp đỡ hắn này, Dương Diệp cũng có chút hảo cảm, cho nên thấy Tiêu Ngọc Nhi xuất hiện rắc rối, hắn không chút do dự giúp đỡ nàng.
Dương Diệp chính là người như vậy, người khác đối với hắn như thế nào, hắn sẽ đối lại với người ta như thế ấy.
Tiêu Ngọc Nhi từ lúc đồng ý dùng phương pháp của Dương Diệp thì trong lòng lo lắng không yên, dù sao đây là cơ hội cuối cùng của nàng. Thế nhưng từ sau khi động bút, nàng ngạc nhiên phát hiện phương pháp Dương Diệp dạy nàng so với phương pháp của nàng tốt hơn không biết bao nhiêu lần!
Đặc biệt Dương Diệp ở bên cạnh chỉ dẫn, đối với nàng mà nói giống như là thể hồ quán đính (1), bây giờ nàng rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao lúc trước luôn thất bại. Đồng thời trong lòng nàng cũng khiếp sợ, Dương Diệp đến tột cùng là thần thánh phương nào, những phương pháp và một số kỹ xảo này trước nay chưa bao giờ nàng thấy qua!
Ngăn khiếp sợ trong lòng lại, Tiêu Ngọc Nhi chuyên tâm dựa theo phương pháp mà Dương Diệp mô tả.
Dần dần, do Dương Diệp lo chỉ dẫn không chú ý, hai người càng lúc càng sát lại gần nhau, Dương Diệp có thể ngưi được mùi hương trên cơ thể đối phương, có điều Dương Diệp cũng không làm gì quá mức, trái lại hơi nhích người qua một bên. Hắn xem thiếu nữ trước mắt là bạn, nếu đã là bạn thì hắn sẽ tôn trọng đối phương.
Cử động nhỏ này của Dương Diệp bị Tiêu Ngọc Nhi chú ý tới, lập tức liếc mắt nhìn Dương Diệp, trong lòng có chút cảm kích, có chút ấm áp, đồng thời cũng có chút áy náy. Bởi vì ngay từ đầu nàng cho rằng Dương Diệp cố ý mượn việc chỉ dẫn để gần gũi nàng, sàm sỡ nàng, trong lòng khó tránh khỏi có chút không vừa lòng, thế nhưng cử động của Dương Diệp lúc nãy làm cho nàng biết đối phương là không cố ý, điều này làm cho nàng có chút áy náy.
Tiêu Ngọc Nhi nhanh chóng thu bút lại, hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ kích động, nhờ sự chỉ dẫn của Dương Diệp mà nàng đã phác thảo xong đường nét của Thần Hành phù, bây giờ cũng chỉ còn lại việc chú linh nữa thôi.
“Từ từ mà làm, đừng khẩn trương!” Dương Diệp cười khích lệ nói.
Thấy Dương Diệp mỉm cười, Tiêu Ngọc Nhi trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khác thường, có điều nàng nhanh chóng đè nén cảm giác đó xuống. Gật đầu với Dương Diệp, nàng hít sâu một hơi, sau đó lấy Linh Thảo dịch và Huyền thú huyết ra để trên bàn đá, bắt đầu chú linh…
Liên quan tới chú linh, trong quyển “Cơ sở phù văn quyết” mà Bảo Nhi đưa cho hắn có rất nhiều kỹ xảo và phương pháp, “Cơ sở phù văn quyết” hắn tất nhiên sẽ không cho Tiêu Ngọc Nhi, dù sao cái này Bảo Nhi đã dặn qua. Thế nhưng chỉ dẫn cho Tiêu Ngọc Nhi một chút hẳn là không có vấn đề gì.
Có thành công trước đó, lần này Tiêu Ngọc Nhi không còn hoài nghi lời nói của Dương Diệp nữa, hoàn toàn dựa theo phương pháp Dương Diệp nói để chú linh.
Chẳng biết từ lúc nào, Trương đại sư vốn đang ở trên ghế xuất hiện phía sau hai người, khi nghe những kỹ xảo và phương pháp mà Dương Diệp nói thì đôi mắt vốn đang mơ ngủ ngay lập tức sáng lên, trên tay ông ta nhanh chóng xuất hiện một quyển sách…
Dương Diệp cảm giác được Trương đại sư đang ở phía sau hắn, chẳng qua hắn cũng không quan tâm tới. Bây giờ là thời điểm quan trọng của Tiêu Ngọc Nhi, lúc này không thể xuất hiện nửa điểm sai lầm, không thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, một lúc lâu sau, Tiêu Ngọc Nhi nhanh tay thu bút lại, ngay lập tấm Thần Hành phù sáng rực lên.
Nhìn thấy thành hành phù sáng lên, Tiêu Ngọc Nhi nhất thời thả lỏng một hơi, sau đó trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ vui mừng kích động, giống như là quá khích nên nàng ôm lấy Dương Diệp ngay bên cạnh, nói: “Ta thành công rồi, ta thành công rồi, ta thật sự thành công rồi, ta thật sự…”
Dương Diệp bị Tiêu Ngọc Nhi đột nhiên ôm lấy thì cứng đờ người ra, ngay khi hắn không biết làm thế nào thì Trương đại sư ở một bên đột nhiên kêu lên: “Vậy mà lại là Thần Hành phù trung phẩm, là trung phẩm…”
Nghe được Trương đại sư nói, Tiêu Ngọc Nhi cũng phục hồi tinh thần lại, vội vã buông Dương Diệp ra, trên mặt hiện lên mấy rặng mây đỏ, không dám nhìn Dương Diệp, thầm nghĩ: “Mất mặt quá rồi, mình vậy mà lại chủ động ôm một nam nhân…”
Trên mặt Dương Diệp không có gì khác thường, cười nói: “Chúc mừng Tiêu tiểu thư!”
Nghe vậy Tiêu Ngọc Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Diệp, khi thấy nụ cười trên mặt hắn thì trong lòng nàng lại được thả lỏng, dịu dàng mỉm cười với hắn, sau đó nhìn về Trương đại sư đang cầm tấm Thần Hành phù trung phẩm, nói: “Trương đại sư, Thần Hành phù của ta là trung, trung, trung phẩm thật sao?”
Nghe thấy Tiêu Ngọc Nhi hỏi, Trương đại sư ánh mắt lưu luyến không rời tấm phù lục trung phẩm nhìn về phía Dương Diệp. Ông ta nhìn trúng tất nhiên không phải là tấm phù trung phẩm này mà chính là phương pháp và kỹ xảo kia của Dương Diệp. Bản lĩnh của Tiêu Ngọc Nhi như thế nào ông ta biết rõ, có thể chế được phù hạ phẩm đã xem như là khả năng hết sức rồi. Mà bây giờ dùng phương pháp của tiểu tử trước mắt này lại có thể chế tạo ra phù trung phẩm!
Nếu như có được phương pháp và kỹ xảo này hoàn chỉnh thì…
Nghĩ vậy, Trương đại sư liền nói: “Tiểu tử, phù của ngươi đâu? Đưa ta xem!”
Dương Diệp gật đầu, sau đó đưa Cường Lực phù và Truyền Âm phù do mình chế tạo cho Trương đại sư.
Khi nhìn thấy hai tấm phù lục của Dương Diệp thì cả người Trương đại sư hóa đá, một lúc lâu sau yết hầu Trương đại sư mới nhúc nhích, giống như lạc mất hồn phách lẩm bẩm nói: “Sao có thể, sao có thể, hai tấm đều là thượng phẩm, thượng phẩm…”
Cũng khó trách Trương đại sư khiếp sợ như vậy, phù lục thượng phẩm không chỉ phải có huyền khí vô cùng tinh thuần, còn phải có phương pháp và kỹ xảo vô cùng cao siêu, ngay cả ông ta là Địa phù sư mà chế phù lục thượng phẩm cũng khó thành nữa, vậy mà tiểu tử trước mắt này lại có thể chế tạo được, lại còn là hai tờ?
Hắn là yêu nghiệt sao? Hắn còn là người sao?
Tiêu Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ, nàng không ngờ được hai tấm phù lục Dương Diệp chế lại đều là thượng phẩm! Trời ạ, phù lục thượng phẩm! Từ khi nàng bắt đầu gia nhập nghề phù văn sư này thì chưa từng thấy phù văn sư nào chế tạo được. Mà bây giờ loại phù lục thượng phẩm này lại xuất hiện trước mắt nàng!
Nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của hai người họ, Dương Diệp vuốt vuốt mũi, trong lòng thầm nói: “Có cần phải khiếp sợ vậy không? Không phải chỉ là hai tấm phù thượng phẩm thôi sao?”
Nếu như Trương đại sư và Tiêu Ngọc Nhi biết được ý nghĩ này của Dương Diệp nhất định sẽ đánh hắn tới chết!
Qua một hồi lâu, Trương đại sư mới do dự hỏi: “Tiểu huynh đệ, có thể nói danh tính sư phụ cho ta biết được không? Ta không có ý gì đâu, chỉ là bình thường muốn trở thành phù văn sư cũng cần phải có người giới thiệu, tất nhiên ngươi cho dù không có người giới thiệu thì cũng có thể trở thành phù văn sư.”
Nghe Trương đại sư hỏi, trong lòng Dương Diệp khẽ run lên, hắn biết Trương đại sư rất có khả năng nhắm trúng những phương pháp và kỹ xảo kia của hắn. Sở dĩ lại hỏi danh tính sư phụ mình là muốn tìm hiểu lai lịch của mình, nếu như sư phụ mình không phải là nhân vật trâu bò gì, hoặc là không có sư phụ, thì rất có thể Trương đại sư này sẽ hóa thân thành sói mất.
Nghĩ vậy Dương Diệp trầm giọng nói: “Trương đại sư, ta là đệ tử Kiếm tông!”
“Kiếm…” Đột nhiên Trương đại sư trợn to mắt, thất thanh nói: “Ngươi, ngươi là đệ tử của Lâm đại sư?” Nói xong ông ta lại nghi ngờ bảo: “Nhưng, nhưng không phải Lâm đại sư chỉ có một đệ tử thôi sao? Đúng, không lâu trước kia ta còn gặp qua đệ tử kia, tên gì…”
Mí mắt Dương Diệp nhảy lên, biết đối phương đang thăm dò mình, lập tức bình thản nói: “Bảo Nhi là sư tỷ của ta!”
Nghe được lời nói của Dương Diệp, Trương đại sư thở dài trong lòng, ông ta biết người thiếu niên trước mắt này thật sự là đệ tử của vị Lâm đại sư kia. Nếu như đối phương là đệ tử Lâm đại sư, vậy ông ta không thể có suy nghĩ khác được nữa rồi.
Dương Diệp nhíu mày nói: “Trương đại sư, không biết ta có được tính đã qua hay không, nếu như không tính thì tại hạ xin cáo từ!” Nếu như là trước đó hắn chắc chắn sẽ không nói như vậy, thế nhưng bây giờ có tấm da hổ sư phụ tiện nghi kia để níu, hắn không ngại níu một chút.
Nghe được lời của Dương Diệp, Trương đại sư biết mình đã nhiều chuyện rồi, liền vội vã cười nói: “Tất nhiên là qua, tất nhiên là qua.” Nói đến đây, ông ta nhìn Tiêu Ngọc Nhi đang có chút khẩn trương bên cạnh, do dự một chút sau đó nói: “Ngọc Nhi cũng coi như thông qua, à, ta có một ý kiến, Ngọc Nhi, ngươi không có sư phụ, ta bây giờ cũng chưa có đệ tử, ta định nhận ngươi làm đệ tử quan môn, ngươi có bằng lòng không?”
Nghe vậy trong đầu Tiêu Ngọc Nhi đột nhiên nổ vang lên, hạnh phúc đến quá đột ngột. Một hồi lâu sau nàng mới hồi phục tinh thần lại, lập tức vội vàng làm lễ sư đồ với Trương đại sư, nói: “Ngọc Nhi ra mắt sư phụ!” Nói xong nàng liếc mắt nhìn Dương Diệp ở bên cạnh. Nàng không ngốc, Trương đại sư đột nhiên nhận nàng làm đồ đệ, nguyên nhân hẳn là do Dương Diệp, có điều nàng cũng không quan tâm nữa, bởi vì từ nay về sau, nguy cơ của Tiêu gia nàng không chỉ có sẽ biến mất, mà trên phù văn chi đạo cũng sẽ có người chỉ điểm cho nàng.
Nghĩ vậy Tiêu Ngọc Nhi lại liếc nhìn Dương Diệp lần nữa, thấy hắn mỉm cười nhìn mình thì lập tức thu hồi ánh mắt… Không biết nghĩ tới cái gì mà khuôn mặt nàng chợt đỏ lên.
***
(1) thể hồ quán đính: từ trong Phật giáo, đại khái là truyền thụ trí tuệ khai sáng người khác
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...