- Ấy! Lão ca...Chờ một chút. Chờ một chút nào...
Người đàn ông trung niên vội đưa tay ra ngăn cản nói:
- Lão ca, chuyện gì cũng từ từ, ta rao giá trên trời nhưng lão ca cũng có thể trả giá cơ mà.
Nhung Dực Dương hừ nhẹ một tiếng, do dự dùng ánh mắt nhìn nhi tử nửa ngày rồi nói:
- Được rồi, nhi tử ta thích thứ này, ngươi nói đúng giá đi, ta sẽ mua.
Hắn dừng lại một chút cảnh cáo:
- Nếu như lại nói giá trên trời thì chúng ta rời đi ngay. Hừ! Tiêu tiền chứ không phải phá của.
Người đàn ông trung niên cười hùa theo:
- Lão ca nói rất đúng, nhưng vật này là ta dùng mười lượng bạc mua lại, ngài cũng không thể để ta bán lỗ vốn được a.
- Mười lượng?
Nhung Dực Dương hồ nghi hỏi:
- Cuốn sách nát này mà tới mười lượng? Đây là sách gì?
Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi đỏ lên, hắn thấp giọng nói:
- Lão ca, đây là một cuốn vô tự thiên thư (sách không có chữ).
Nhung Dực Dương khẽ giật mình, hắn cúi người lật cuốn sách ra, hai mắt trợn lên. Quả nhiên giống người bán nói, bên trong không hề có một chữ.
Hắn bật cười nói:
- Một quyển Vô Tự thiên thư mà ngươi bán mười lượng bạc sao?
Da mặt của người đàn ông trung niên rất dày, hắn cười nói với vẻ đương nhiên:
- Loại Vô tự thiên thư này cực kỳ hiếm thấy, ngài trước kia cũng chưa bao giờ thấy qua phải không? Hắc hắc, vì thế ta mới bán nó.
Kỳ thật quyển sách này mà ngay cả hắn cũng không biết nó xuất phát từ nơi xó xỉnh nào, hắn tìm được nó trong đống đồ hỗ tạp, căn bản không đáng tiền. Nói mười lượng bạc thuần túy là muốn "chém" người thôi.
Khóe miệng Nhung Dực Dương nhếch lên, hắn nói:
- Năm lượng, ngươi có bán hay không?
Người đàn ông trung niên nhìn Nhung Dực Dương, phát hiện xác thực không xơ múi được gì nữa, hắn đành biểu lộ vẻ mặt đau lòng nói:
- Aiz! Ta thấy lão ca rất thuận mắt, thôi thì hôm nay làm một lần sinh ý lỗ vốn vậy.
Nhung Dực Dương móc ra năm lượng bạc, cầm lấy Vô Tự thiên thư đưa cho nhi tử mình.
Nếu đổi lại là bản thân, chắc chắn hắn sẽ không mua những thứ này. Nhưng thứ mà nhi tử mình thích, đừng nói là Vô Tự thiên thư cổ quái, cho dù là sao trên trời hắn cũng nghĩ cách hái cho được.
Nhung Khải Hoàn nhận lấy Vô Tự thiên thư, trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng. Bởi vì tay của hắn khi chạm lên cuốn sách thì xác định đúng là vật đó.
Mắt nhìn chủ quán, Nhung Khải Hoàn nhịn không được hỏi:
- Thúc thúc, Vô Tự thiên thư như vậy có còn nữa không?
Nhung Dực Dương cùng chủ quán đều khẽ giật mình, cả hai nhìn Nhung Khải Hoàn mắt lóe sáng thì trong lòng đều toát ra một tia khác thường.
Chả có nhẽ... Vô Tự thiên thư này đúng là bảo vật?
Chẳng biết tại sao, chủ quán lại ẩn ẩn có chút hối hận. Chỉ là lúc này tiền đã trao, cháo đã múc, hắn không thể lật long trước mặt mọi người được.
- Hắc hắc, tiểu ca nhi, đây là thứ ta ngẫu nhiên nhặt được. Ta không nhớ tìm được nó ở đâu nữa, bất quá thứ này ta chỉ có một quyển.
Trên mặt Nhung Khải Hoàn lộ ra chút thất vọng, xem ra chuyện tốt cũng không phải dễ dàng gặp được.
- Ồ, cha, mau nhìn kìa, là phù thư?
Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hỉ từ sau lưng mọi người truyền tới.
Ba người Nhung Dực Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử đang bước về phía quầy hàng. Hơn nữa, ánh mắt của bọn hắn đều tập trung vào Vô Tự thiên thư trong tay Nhung Khải Hoàn.
Chủ quán khẽ giật mình, lúc này cho dù ngốc tới mấy cũng biết Vô Tự thiên thư đó không phải vật tầm thường. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng của hắn lập tức hối hận vô cùng.
Sắc mặt Nhung Dực Dương biến hóa, hắn tiến lên một bước, lập tức đưa nhi tử ra sau lưng.
Hai người kia dừng bước, trong đó một trung niên nhân khoảng trên dưới bốn mươi, người còn lại là thanh niên chừng hai mươi. Vẻ mặt thanh niên tức giận nói:
- Ngươi là ai? Mau tránh ra!
Nhung Dực Dương mỉm cười, hắn ôm quyền hành lễ:
- Tại hạ là Nhung Dực Dương đệ tử trực hệ của Nhung gia, không biết hai vị xưng hô như thế nào.
Nơi này chính là gia tộc của Nhung thị, địa vị đệ tử trực hệ tuy rằng cao có thấp có, nhưng dù sao đều là người của Nhung gia, nếu người ngoài dám tới đây khi dễ, Nhung gia tuyệt đối sẽ không ngồi yên không hỏi đến.
Hai người kia liền giật mình, chân mày người trẻ tuổi cau lại, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta là Nhung Khải Tâm, đây là phụ thân ta, Nhung Dực Thiết!
- Nhung Dực Thiết?
Nhung Dực Dương hít một hơi khí lạnh, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Danh tự này hắn không xa lạ chút nào, ở bên trong hàng đệ tử đời thứ hai của Nhung gia, Nhung Dực Thiết đại danh đỉnh đỉnh còn trâu bò hơn cả Nhung Dực Đức. Chỉ là cái thanh danh này không phải tự bản thân hắn mà bởi vì hắn có một nhi tử tốt danh chấn toàn tộc.
Nhung Dực Thiết vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Nhung Dực Dương, tiểu tử sau lưng ngươi là ai?
Nhung Dực Dương quay người, đem nhi tử kéo ra ngoài nói:
- Đây là khuyển tử Khải Hoàn. Lại đây, Khải Hoàn, bái kiến bá phụ và huynh trưởng đi.
Trong lòng Nhung Khải Hoàn mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn thành thật nói:
- Bái kiến bá phụ và huynh trưởng.
Da mặt Nhung Dực Thiết hơi nhúc nhích, hắn nói:
- Không cần đa lễ.
Ánh mắt Nhung Khải Tâm rơi xuống cuốn sách trong tay Nhung Khải Hoàn. Lông mày hắn nhíu lại nói:
- Tiểu huynh đệ, quyển sách này của ngươi ta thấy rất quen, có thể cho ta xem thử không?
Nhung Khải Hoàn lập tức ôm chặt lấy cuốn sách, hắn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hai cha con người này chằm chằm.
Đối phương đã không có hảo ý thì hắn đương nhiên sẽ không đưa phù thư ra.
Hừ!
Nhung Khải Tâm biến sắc nói:
- Nhung Dực Dương, Nhung Khải Hoàn, danh tự của hai vị vì sao chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ là giả mạo?
Trong lòng Nhung Dực Dương hơi tức giận, nhưng cũng không dám nổi bão, hắn thấp giọng nói:
- Ta đúng là trực hệ đệ tử, nhưng là vì chưa từng tu luyện ra chân khí, vì thế hơn mười năm trước đã được đưa ra ngoài quản lý trang viên, hai vị không có nghe nói, cũng chẳng có gì lạ.
Trong mắt phụ tử Nhung Dực Thiết đồng thời hiện lên một tia khinh thường.
Đệ tử Nhung gia nhiều vô số kể, địa vị trong đó càng không cần phải nói.
Trước kia nghe bọn họ là Nhung gia trực hệ thì trong lòng vẫn còn có chút băn khoăn. Nhưng hiện tại tuy rằng không thể nói không kiêng sợ, nhưng cũng không để trong lòng.
Nhung Khải Tâm quay đầu nhìn cha, Nhung Dực Thiết trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu.
Hắc hắc!
Nhung Khải Tâm đã nhận được cha cho phép, dũng khí lập tức tăng lên. hắn quay đầu hỏi chủ quán:
- Cuốn sách này là do ngươi bán?
Chủ quán sững sờ một chút rồi vô ý thức gật đầu:
- Là của ta.
Sắc mặt Nhung Dực Dương hơi biến, hắn chen vào:
- Không đúng, cuốn sách này đã bán cho chúng ta rồi.
Nhung Khải Tâm hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới:
- Ta muốn mua cuốn sách này, ngươi nói giá đi.
Tròng mắt chủ quán quay tròn, trên mặt tràn đầy vẻ tham lam, hắn cắn răng một cái:
- Một linh tệ.
Nhung Khải Tâm cười ha ha:
- Ngươi rất biết hàng, cho ngươi.
Hắn ném một cái linh tệ cho chủ quán.
Chủ quán trợn tròn tròng mắt, hắn nhìn chằm chằm vào linh tệ trong tay, vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Nhung Khải Tâm quay đầu nói:
- Quyển sách này bây giờ là đồ của ta, các ngươi giao nó ra đây.
Sắc mặt Nhung Dực Dương tái nhợt:
- Quyển sách này là chúng ta mua trước, hơn nữa tiền hàng đã trao đổi. Hai vị làm như vậy, chẳng sẽ không sợ tộc quy?
- Tộc quy?
Vẻ mặt Nhung Khải Tâm giống như cười mà không phải cười nói:
- Chúng ta mua bán công bằng, sao lại nói là xúc phạm tộc quy. Hắc hắc, ta ra giá cao hơn ngươi, đương nhiên là có quyền đạt được phù thư. Này, ngươi nói có phải không?
Câu hỏi cuối cùng là nói với tên chủ quán.
Chủ quán liền giật mình, vội vàng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hắn lấy ra năm lượng bạc đưa tới:
- Các hạ, đây là bạc của ngài, sách của ta không bán cho ngươi nữa.
Nhung Dực Dương giận dữ quát lên:
- Chúng ta đã giao dịch xong, hiện tại ngươi nói không bán là có ý gì?
Chủ quán làm ngơ, không để ý tới nói:
- Bởi vì có người ra giá cao hơn ngài, chúng ta làm kinh doanh đương nhiên đương nhiên lợi nhuận sẽ nhiều.
Nhung Khải Tâm không thèm để ý một đôi phụ tử trực hệ Nhung gia, nhưng hắn không thể, vì vậy đành phải ăn nói khép nép giải thích. Bất quá, trong lòng của hắn thì thầm hận, muốn dùng năm lượng bạc mua bảo vật giá trị một linh tệ, quả thực đáng đời.
Nhung Khải Tâm cười ha ha:
- Hắn nói không sai, vật ấy đã là của chúng ta rồi, ngươi nên đưa ra đi.
Nhung Dực Dương đảo mắt một vòng, hắn kinh ngạc phát hiện, bởi vì xung đột bởi vì nơi này, vì thế bốn phía đã trở nên yên tĩnh trở lại. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía này, nhưng lại không có một ai đứng ra chủ trì công đạo.
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một loại xúc động mãnh liệt.
Nếu là lúc trước, hắn gặp loại tình huống này cũng chỉ có cắn răng mà nhịn.
Bởi vì hắn là một đệ tử trực hệ Nhung gia bị vứt bỏ, căn bản không cách nào đánh đồng cùng phụ tử Nhung Dực Thiết. Dù là lúc này chiếm được thượng phong, người ta quay đầu tìm một chỗ dựa cũng khiến cho cả nhà họ không chịu nổi.
Nhưng mà giờ phút này không giống với lúc trước, nhi tử hắn đã kinh động đến tộc lão, còn có thể gia nhập linh đường.
Cả nhà bọn họ chẳng khác gì cá vượt long môn, biến hóa như thoát thai hoán cốt. Cho dù là nể mặt nhi tử ở gia tộc thì giờ phút này cũng không thể lùi bước.
Nhìn thấy thần tình trên mặt Nhung Dực Dương biến hóa thất thường, phụ tử Nhung Khải Tâm đều lộ ra vẻ mỉm cười đã tính toán trước.
Hai người tin rằng, hai phụ tử trực hệ này sẽ lựa chọn khuất phục.
Nhưng mà vào lúc này, Nhung Dực Dương đột nhiên trợn hai mắt lên, hắn nghiêm nghị quát:
- Không! Quyển sách này là của nhi tử ta, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cha, nhận thấy cảm xúc biến hóa mãnh liệt, khóe miệng của hắn cũng toát ra một tia vui mừng.
Sắc mặt phụ tử Nhung Dực Thiết lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hừ lạnh một tiếng, Nhung Dực Thiết chậm rãi nói:
Các ngươi đã không tuân thủ quy củ, như vậy lão phu cho các ngươi biết rõ, cái gì mới là quy củ của Nhung gia.
Hắn vung tay lên nói:
- Tâm Nhi, bắt bọn chúng lại.
Nhung Khải Tâm cao giọng nói:
- Vâng!
Hắn quay đầu cười độc ác:
- Đúng là không biết sống chết.
Dứt lời hắn dạng hai chân ra, một quyền đánh tới trước mặt Nhung Dực Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...