Cái máy bán hàng tự động này cũng có ổ quét thẻ. Người chơi có thể xem menu sau đó quyết định mua. Diệp Sảng thử xem, menu được sắp xếp thành từng nhóm rất tỉ mỉ: trị liệu, khôi phục, phụ trợ, sửa chữa, thực phẩm, sinh hoạt…
“Thử thực phẩm xem nào!” – Tinh Tinh bắt đầu mò mẫm ồn ào. Mấy ngày nay đều lênh đênh trên biển uống nước khoáng, gặm lương khô đến mức miệng khô nứt nẻ ra rồi. Cô tự nhiên lại rất nhớ cái tiểu điếm Tinh Tinh Niệm của mình.
May mắn thay, cái máy này không khiến cô nàng thất vọng. Danh sách thực phẩm vừa mở ra, mọi người liền ồ lên. Danh sách dài tới nỗi khiến người xem hoa mắt. Mì Dương Xuân, cơm chiên Dương Châu, xiên thịt dê, cháo ngũ vị, bánh quai chèo chú Trần, đậu hũ dì Tam,… Quả thật là quá đầy đủ, rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có. Cuối tên mỗi loại đều có con số, tỷ như: Xiên thịt dê – khôi phục 20% sức lực – cung ứng +∞. Có nghĩa là, số lượng cung cấp vô cùng lớn, còn lâu anh mới mua hết được. Càng nhìn xuống dưới, đồ ăn càng cao cấp, không ngờ còn có cả trứng cá muối, mỳ Ý, bít tết, dê nướng cả con…
“Quá đã!” – Diệp Sảng quá đỗi vui mừng, nước miếng bắt đầu tuôn ra ào ào, hoàn toàn không nhận ra Súng Cơ, Giáo Chủ, Tiểu Tam đang nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình. Vì sao? Trong danh sách không có ghi đơn giá!
“A Ngân, ta muốn ăn dê nướng cả con!” – Tinh Tinh bắt đầu làm nũng.
“Mi là lợn à? Một mình mi ăn hết được một con không?” – Diệp Sảng hết sức bất mãn – “Tiểu ca ta đây đang vừa nghèo lại đói khát. Chờ đến lúc ca ca phát tài đã!”
“Hứ!” – Tinh Tinh bất mãn – “Quỷ hẹp hòi. Lát nữa ta sẽ tự bỏ tiền mua, ai cần mi!”
Diệp Sảng nghĩ cũng khôn, nghĩ thầm nếu đã thèm đồ ăn như vậy thì mì Dương Xuân là lựa chọn hàng đầu. Ăn mì Dương Xuân nghĩa là có thể vừa ăn mì lại vừa có canh để ăn nha. He he, như vậy chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
“Ha ha ha, mở cho ta!” – Diệp Sảng phi thường tiêu sái vung thẻ quẹt một đường điệu nghệ.
Cửa kính máy bán hàng tự động mở ra, từ bên trong vươn ra hai cái cánh tay robot bưng một tô mì Dương Xuân nóng hôi hổi khiến rất nhiều tên hồng danh ở bên cạnh trợn tròn mắt, nước miếng chảy ròng ròng.
Cách ăn của Diệp Sảng thật sự là khiến người ta không thể phục nổi, mất hết hình tượng. Hắn ngồi chồm hỗm trên đất, vùi đầu ăn tới tấp như con ếch, tiếng sì sụp rất kích thích vị giác người nghe.
Chờ đến khi hắn ăn xong rồi, Cờ Lê mới hảo tâm nhắc nhở hắn: “Bây giờ cậu xem thử tài khoản của mình đi!”
Diệp Sảng cúi đầu nhìn, thiếu chút thì ném luôn cái thẻ đi. Lúc này mới nhận ra, một tô mì Dương Xuân ở Nguyệt Lượng Thôn giá chỉ 3 đồng, nhưng con mẹ nó ở đây chém đắt tới gấp 100 lần. Mẹ nó hành vi này của công ty game khác gì cường đạo thổ phỉ?
Mấy người Súng Cơ cười to không dứt. Diệp Sảng buồn bực muốn chết. Nhưng so với hắn còn có người đau khổ hơn. Có một đồng chí chiến sĩ hồng danh phỏng chừng cũng rất nghèo, mua một cái nem rán, còn tiết kiệm đến mức chỉ dám mua loại không nhân thịt. Vừa ăn xong hắn liền phát hiện mình mất 5 nguyên. Có người còn bi thảm hơn, bỏ hẳn 1 tín dụng mua một xiên thịt dê. Con mẹ nó còn đắt hơn ngoài đời nữa. Thảm nhất là một vị cung thủ hồng danh tự cho mình là thông minh, tự tin đi đổi một kiện trang bị. Ý định cũng khá, đem rác rưởi trên thân đổi thành tiền, sau đó đem tiền mua mấy cốc trà sữa mát lành uống cho đã. Thế là hắn hưng phấn thả một cái dây chuyền level 20 cường hóa vào. Trên thị trường sợi dây chuyền này có thể bán được 10 tín dụng. Kết quả là so với bán vào cửa hàng phế liệu còn không bằng. Không thể tin được là máy bán hàng tự động lại đẩy ra một đồng 5 nguyên cho hắn. Vị cung thủ đại gia đó đột nhiên muốn giết người…
Một đám hồng danh kêu gào mắc mưu rồi. Ta Là Tiểu Tam thấy vui sướng cực kỳ: “Lần đầu tiên tới đây chúng ta cũng không khác gì mấy người. Ta đây cũng quét thẻ ào ào. Các người chắc chắn không thể tin nổi đâu. Có thể đi vào tới nơi này quả thực không hề dễ dàng chút nào. Ở đây làm gì có gì cho mình chiếm tiện nghi chứ.”
Diệp Sảng nghe xong, mắt trợn trắng dã, quay đầu nói: “Cơ ca, ta rất tò mò lần đầu tiên của ca. Ca đã mua cái gì?”
Súng Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó, không nhắc tới thì không sao, nhắc tới lại khiến ta bực mình. Hại ta mất tất cả là 50 tín dụng lận!”
Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đồng thời tò mò: “Vì sao?”
Súng Cơ tức giận nói: “Lão tử mua một bao thuốc lá Trung Hoa. Vốn là chỉ cần 50 nguyên, đúng không? Con mẹ nó đằng này cái máy kia trừ mất 50 tín dụng của lão tử. Con mẹ nó còn đắt hơn thuốc lá thật!”
“Oa ha ha ha ha!” – Diệp Sảng ngửa mặt lên trời cười quái dị, cười đến ruột thắt bụng đau – “Lần này thì ta cũng không phải là nhọ nhất, rốt cục cũng tìm được người còn oan ức hơn ta! Oa ha ha ha!”
Một đám người đứng bên bờ biển í ới gọi nhau. Đám hải tặc này cũng chẳng phải là những kẻ có tiền nhưng không ngờ lại có một đôi tình lữ hồng danh bỏ ra một đống tiền lớn mua một cái ô thật bự, một cái bàn, hai cái ghế, sau đó kêu hai phần bít tết. Bộ dáng nhìn qua không phải là cướp bóc giết người mà là đi du lịch ngắm cảnh.
“Hai tên trứng tôm này chắc cũng tiêu ít nhất mấy trăm tín dụng?” – Diệp Sảng híp mắt nhìn chằm chặp, lướt tha lướt thướt tới gần. Ngửi thấy mùi vị bít tết, Diệp Sảng đột nhiên cảm thấy bụng lại bắt đầu dấy quân nổi dậy.
Lúc này Cờ Lê ghé vào một khối đá biển hô to: “Cơ ca, Cơ ca! Có người tới! Có người tới!”
Súng Cơ xông lên đoạt lấy ống nhòm: “Mọi người chú ý, có game thủ ngoại quốc tới. Thu dọn đồ đạc chuẩn bị. Chúng ta đi!”
Tinh Tinh ngạc nhiên nói: “Chúng ta chạy làm gì?”
Diệp Sảng: “Chẳng lẽ đứng ở chỗ này đợi người ta đến làm thịt mình? Không bằng tìm nơi ẩn núp rồi ám sát đám búp bê Barbie khổng lồ này!”
Tinh Tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy Diệp Sảng nói quả thật có lý, lập tức đi theo sau Cầm Nữ Vương.
Diệp Sảng nhìn nơi phía dưới chiếc ô hoa lệ, linh cơ vừa động, xông lên liến thoắng nói một hồi với đôi tình lữ đó, sau đó nhanh chóng chạy đi trốn.
Từ phía long môn quả nhiên có hai chiếc tàu đi tới. Cả hai trông cũng giống như U Linh, cũng là tàu buồm, cột buồm và cánh buồm đều có ký hiệu loan đao màu lam.
Diệp Sảng nhỏ giọng nói: “Đây là hạm đôi quốc gia nào?”
Súng Cơ nhìn qua, nói: “Có lẽ là game thủ châu Phi. Ký hiệu kia chắc là của công ty Agate của Nam Phi.”
Cờ Lê nói: “Không đúng! Theo đệ được biết thì công ty Agate không sử dụng loại tàu này. Hình như là dùng tàu ma pháp, loại tàu bay.”
Diệp Sảng hoảng sợ: “Lại còn có loại tàu đó? Đó là cái gì?”
Cờ Lê nói: “Chính là dùng nguyên tố sư cùng ma pháp sư điều khiển hệ thống nguyên tố. Loại tàu này rất lợi hại, có thể so chiêu cùng quân hạm.”
Hải Dương Cầm Sư kinh ngạc nói: “Mau nhìn kìa, bọn họ nội chiến!”
Quả nhiên, hai con tàu này gần như là song song chạy nhanh vào. Nhìn xa thì không rõ, nhưng khi đến gần thì Diệp Sảng mới phát hiện cả tàu toàn người da đen, trong miệng bô lô ba la tiếng chim, ngay cả Tinh Tinh nghe cũng không hiểu. Cõ lẽ đúng là người khu châu Phi.
Vấn đề là, hai chiếc tàu này lại đang đối pháo với nhau. Cầu thép to bự bay qua bay lại giữa hai bên, phi mạnh vào tàu. Xem ra là đánh nhau đã lâu, thân tàu đã bị phá hư vô cùng nghiêm trọng. Vốn đám Diệp Sảng còn định chuẩn bị phục kích đám người này, nhưng bây giờ, với tình hình này thì tất cả lại ngây, không biết nên làm thế nào mới hay.
“Cơ ca, chúng ta có giết hay không?” – Cầm Nữ Vương hỏi.
Súng Cơ cầm ống nhòm quan sát: “Để các huynh đệ nghỉ ngơi một lát. Chúng ta còn chưa nắm rõ chi tiết về đám người kia.”
Đây là con tàu khá là lợi hại. Song phương kéo pháo không ngừng, cả cung thủ cùng thương thủ đều chọi nhau, kỹ năng của nguyên tố sư rơi như mưa, không những thế nguyên tố sư cũng là loại lợi hại, các kỹ năng được sử dụng đều là kỹ năng cấp 25 trở lên.
Súng Cơ nhìn một hồi, nói: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Sảng hỏi: “Ồ?”
Súng Cơ nhàn nhạt nói: “Đây đúng là tàu của Nam Phi. Nội chiến cũng không sai. Nhưng đám người kia tuyệt đối không phải là người của công ty Agate. Nếu ta đoán không sai thì bọn họ cũng giống như chúng ta, là một đám hải tặc. Có lẽ chúng đã tiêu diệt hết người của Agate, hủy chiến tàu sau đó đoạt lấy cờ xí, buồm của người ta giả danh làm người của công ty Agate rồi tới đây.”
Giáo Chủ Du Ma nói: “Không sai. Hẳn là như vậy. Xem xem, họ đều là hồng danh. Quân chính quy sẽ không như vậy. Dưới ánh nắng nhìn qua tựa như một cục sắt nung đỏ vậy.”
Tinh Tinh “phụt” một tiếng liền bật cười.
Diệp Sảng giơ ống nhòm: “Ta cũng nhìn ra.”
Súng Cơ ngạc nhiên nói: “Ồ?”
Diệp Sảng nói: “Đây là cùng một nhóm hải tặc. Các ngươi xem thuốc nước bọn hắn sử dụng kìa, nhãn hiệu giống nhau như đúc.”
“Không sai!” – Súng Cơ chau mày.
Diệp Sảng nói: “Bọn họ chắc chắn là đang nội chiến. Ta dám chắc như vậy. Mọi người xem thuyền bên trái, nơi chứa nước rất sâu, đoán chừng là cung cấp cho cả đoàn, nhưng hiện tại rất cạn. Lại nhìn thuyền trưởng song phương mà xem, chắc chắn là đang chửi nhau.”
“Có lý!” – Ta Là Tiểu Tam gật gật đầu: “Dụng cụ để đựng lương thực và nước không thể dùng loại làm bằng sắt thép, khi mang lên thuyền sẽ chiếm phụ trọng rất nhiều. Tàu bên trái kia không biết đã cướp của bao nhiêu tàu thuyền mới thành như vậy.”
Súng Cơ nói: “Ý của cậu là, bọn họ đã giết không ít người, sau đó cướp hết đồ của người ta. Bên trái cướp rất nhiều, bên phải không có bao nhiêu. Bây giờ người bên phải đã rất đói, nhưng bên trái không hỗ trợ. Sau đó song phương bắt đầu lời qua tiếng lại dẫn đến nội chiến. Đúng không?”
Diệp Sảng trầm giọng nói: “Ta nghĩ tám phần là như vậy.”
Súng Cơ nói: “Mọi người gục xuống, án binh bất động. Chúng ta xem kịch vui!”
Đúng là trò hay. Hai chiếc thuyền đánh nhau túi bụi. Mà rất rõ ràng, tàu bên trái rơi vào tình thế siêu trọng, độ tổn hại đã rất cao, lung lay sắp lật, thân tàu nghiêng hẳn sang một bên.
Tàu trưởng tàu bên trái đội một cái mũ xanh, đứng ở mép tàu quang quác kêu la. Người chơi bên phải cũng hăng máu nhưng không đánh hắn. Tàu trưởng tàu bên phải là một chiến sĩ da đen người cao mã lớn, cũng đứng ở mép tàu rống to. Nhưng người bên trái cũng không nhắm đánh hắn.
“Ầm ầm…”
Tiếng vang thật lớn. Độ tổn hại của tàu bên trái có lẽ đã quá cao, hoàn toàn không thể chịu thêm nữa, thân tàu nghiêng hết cỡ, vô số người bắt đầu phóng thuyền da nhảy tàu. Thuyền trưởng da đen nhe hàm răng trắng ngửa mặt lên trời cười to. Tên thuyền trưởng mang khăn trùm đầu vùng vẫy la ó trong nước biển, nhưng có vẻ không phải đang kêu cứu mà là đang chửi ầm lên.
Ta Là Tiểu Tam tiếc hận nói: “Đáng tiếc. Cả một thuyền nhiều đồ như vậy mà. Ta nghĩ đống đó có thể ăn được nửa tháng.”
Hải Dương Cầm Sư cười lạnh nói: “Như thế mới thú vị. Không cho ta ăn, ta sẽ để tất cả cùng đói chết.”
Diệp Sảng cũng cười, có lẽ tình huống chính là như thế. Hải tặc mà, vốn chính là một phường ngoan độc. Ngươi không cho ta ăn, vậy thì ngươi cũng đừng hòng xơi được miếng nào, cùng lão tử rớt 10 cấp quay về thành, cùng lắm thì chơi lại từ đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...