Vô Địch Hắc Thương

Diệp Sảng giắt chìa khóa vào trong đai lưng, còn dùng phi trảo móc trụ, quấn mấy vòng dây thừng quanh eo lưng. Vài chục phút kế tiếp mới là nguy hiểm nhất.

Diệp Sảng tiếp nhận đề nghị của Tinh Tinh, chạy trốn vào mảnh đất sâu không thấy đáy trên Tuyết Sơn Tiên Tung Lâm. Lúc đến đường khẳng định đã bị phong khóa. Trước mắt vấn đề chính là nhất định không thể bị người đuổi theo. Nhưng hy vọng càng lớn, thất vọng càng cao. Sau khi chạy đi 2 dặm, một khinh giáp chiến sĩ vượt qua chặn đường đi. Diệp Sảng nhếch mép cười lạnh. Tốc độ tên này như quỷ mỵ vậy, không ngờ ngang ngửa mình.

Thiên Hành Tiện lạnh lùng nói: “Hà Kim Ngân, trước kia ngươi cùng dưới trướng Tiểu Đao Hội với ta, hôm nay nên quên đi!”

“Giết!” – Diệp Sảng biết hiện tại không phải là lúc tầm xàm ba láp, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng trân quý.

Tinh Tinh giương cung, một mũi tên bão tố phi tới. Ai ngờ Thiên Hành Tiện này lại chống đỡ được một tiễn của Tinh Tinh. Trị số thương tổn đúng là quá khoa trương: “-411!”. Hai người sửng sốt, kiếm của đối phương đã đến trước mặt. Hai người hỏa tốc nhảy sang hai bên sườn. Trên mặt tuyết cuốn lại một cỗ Long Quyển Phong hình bông tuyết. Sau đó, kiếm quang bay bay như lá bay trong gió. Người này chẳng những đi kiếm nhẹ nhàng mà kiếm quang mơ hồ còn hiện ra màu xanh biếc, phỏng chừng kiếm kia cũng là món lợi khí không tầm thường, nếu không thì cũng là có kịch độc, dính một nhát cũng không thể. Trời mới biết người ta còn có hậu chiêu gì, dù sao thì hắn cũng là lão đại Tiểu Đao Hội.

Kỳ thật Thiên Hành Tiện cũng âm thầm giật mình. Nữ cung thủ bị vứt bỏ này không ngờ lại có công kích hơn 500 điểm. Tại sao lại đuổi một người có thực lực mạnh như vậy đi cơ chứ? Thật không hiểu Nhân Giả Tiên Tử nghĩ gì. Thiên Hành Tiện biết mình ăn một tiễn nữa là chết, vì thế hắn điên cuồng phát động truy kích về phía Tinh Tinh. Thân pháp vừa triển, ngay cả Diệp Sảng cũng thấy hoa cả mắt.

Tinh Tinh quay cuồng trên tuyết, không ngừng trúng kiếm, máu tươi đổ một đường. Tốc độ Diệp Sảng không đuổi kịp hắn, chỉ có thể cầm M4 điên cuồng bắn. Thiên Hành Tiện là chiến sĩ cao phòng cũng không thể chịu nổi đã bị ăn tiễn còn thêm kẹo đồng.

“Đĩnh!”

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh là nhóm phối hợp lão làng, tâm linh tương thông. Tinh Tinh nằm trên đất dùng chân chọi cứng một kiếm, đau đến liệt chân. Sau đó Diệp Sảng bay tới… Kỹ năng Bình Nguyên Du Kích Thủ đã luyện tới cao cấp, có thể đẩy đổi phương vào trạng thái mê muội. Súng vững vàng nện vào ót Thiên Hành Tiện. Thiên Hành Tiện nhất thời đứng bất động tại chỗ, trong mắt tràn đầy sao lấp lánh. Chờ đến lúc hắn phản ứng kịp, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, muốn động cũng không nổi. Tiểu đao của cung thủ Tinh Tinh cùng chủy thủ của Diệp Sảng một trước một sau đâm vào ngực hắn. Hai con số thương tổn 240 và 112 cùng nhau bay lên. Thiên Hành Tiện rốt cuộc cũng trực tiếp bị đốn ngã. Thi thể nằm xuống, miệng vết thương nơi trái tim không ngừng chảy máu tươi, máu lan tràn trên tuyết, nhìn qua thật đáng sợ.

Lão đại Tiểu Đao Hội đã bị đôi thần thương tiễn hiệp lữ cứ như vậy giết chết. Đợi đến lúc đám Thiên Thiên đuổi tới nơi, phát hiện tử trạng lập tức thiếu chút thì khóc nức nở: “Lão đại, lão đại, người chết thảm quá!!”

Long Hành Vân phát hiện có rất nhiều vết máu tươi khắp mọi nơi trên mặt đất: “Bọn họ chạy không xa. Trúng phải kiếm của lão đại tốc độ không thể nhanh được. Chúng ta lên!”


Long Hành Vân phân tích không sai. Đúng là kiếm của Thiên Hành Tiện có độc giảm độ nhanh nhẹn. Chân Tinh Tinh khập khiễng, Diệp Sảng đương nhiên không thể vứt bỏ Tinh Tinh. Nghĩ tới Tinh Tinh hôm nay thật đáng thương, bị người ta vứt bỏ, Diệp Sảng không ngừng sử dụng kĩ năng Thiết Lộ Du Kích Hồn bổ sung thuộc tính cho Tinh Tinh: “Mở một đường máu, đừng lo lắng, chúng ta trốn được!”

Tinh Tinh thở hổn hển uống thuốc giải độc: “A Ngân, chính mi cũng không tin lời này đúng không?”

Diệp Sảng trầm giọng nói: “Bọn họ đối xử với mi như vậy, mi cho rằng ta sẽ để bọn họ được yên?”

Đôi mắt Tinh Tinh lại đỏ lên: “A Ngân…”

Diệp Sảng cắn răng nói: “Hôm nay cho dù có phải chết trong này ta cũng phải đánh tới ngọc nát đá tan!”

Tinh Tinh cũng cắn răng cắn lợi: “Đúng, phải để chúng biết đụng tới chúng ta sẽ phải trả giá rất lớn.”

Diện tích bình nguyên trên đỉnh núi rất lớn. Chạy một hồi, đám truy sát cũng tới. Kẻ dẫn đầu quả nhiên vẫn là ba tên Long Hành Vân.

“Xú tiểu tử, xú nha đầu, đứng lại cho lão tử!” – Mỗi lần thấy Diệp Sảng cùng Tinh Tinh hắn đều bốc hỏa. Nhưng miệng mắng dù hung hăng nhưng lại không dám tiến lên. Hắn biết Diệp Sảng có súng tản đạn, bảo không kiêng kị là nói láo.

Thiên Thiên cũng nổi trận lôi đình, quyết đoán để lộ ra hộ thuẫn hệ hỏa. Hiện tại đã có kĩ năng này, cô ta táo bạo thêm mười phần: “Hà Kim Ngân, giao đồ ra!”

Diệp Sảng không thèm đấu đá miệng lưỡi với bọn hắn, xoay tay một cái cầm M4 bắn phá. Đạn bắn làm cho đất tuyết tóe lên vô số hoa tuyết. Ba người kia cũng chột dạ, lập tức nằm sụp xuống. Nhưng sau khi nằm xuống, Thiên Thiên lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ta phát hiện lần này Diệp Sảng khai hỏa mà không nói gì. Bình thường khi nằm sấp xuống sẽ có cảm giác đạn xẹt qua đầu, nhưng lần này đạn lại bắn vào điểm phía trước mình 5, 6 mét. Cũng có nghĩa là, hoặc là Diệp Sảng khẩn trương, hoặc là cố ý như vậy. Lớp tuyết rất dày, lại thêm trời đang tối, hoa tuyết tóe lên che mất tầm nhìn của ba người bọn họ.

Đợi đến lúc Thiên Thiên phát hiện ra điểm bất thường thì phía trước đã không còn ai. Diệp Sảng đã biến mất, Tinh Tinh dường như đã chạy xa không thấy bóng dáng đâu.


“Đuổi theo!” – Long Hành Vân hô to, nhưng đã không còn kịp.

Mọi sự đã nằm trong kế hoạch của Diệp Sảng. Sau khi bắn liên hoàn vài phát liền dùng Hư Nghĩ Tiềm Hành. Thủ thuật che mắt này có thể lừa gạt Thiên Thiên cùng Điên Tử, nhưng muốn gạt được Long Hành Vân – một triệu hoán sư thì hơi khó bởi thuộc tính cảm giác của triệu hoán sư rất cao. Chân tình của Long Hành Vân với Thiên Thiên là thật, không cần nghi ngờ gì. Diệp Sảng lại lợi dụng chính điểm này.

Sau khi kích hoạt Hư Nghĩ Tiềm Hành, Diệp Sảng lập tức vọt tới trước mặt Thiên Thiên như tia chớp. Đầu tiên, hắn dùng chủy thủ phá vỡ lớp Liệt Hỏa Hộ Thuẫn yếu ớt của Thiên Thiên, sau đó quay ngược lại. Trong nháy mắt đó Diệp Sảng lại khởi động Hắc Long Chi Lực, tay trái đeo Kim Võng Lang Hộ Thủ đánh vào cổ Thiên Thiên. Dù không đủ để trí mạng nhưng Thiên Thiên lập tức bị đốn ngã nằm trên mặt đất. Long Hành Vân thiếu chút thì bị dọa chết.

“Hỗn đản!” – Long Hành Vân gầm thét múa may đoản kiếm. Lỗ hổng triệu hồi được mở ra.

Thực ra nếu lúc này hắn dùng thứ gì đó như đao kiếm đâm thẳng vào Diệp Sảng thì Diệp Sảng xác định bị trọng thương. Nhưng Diệp Sảng đã biết thói quen của Long Hành Vân. Kiểu như là thương thủ mỗi lần gặp nguy hiểm thì bàn tay đều theo thói quen lôi súng ra. Người nào quá câu nệ với thói quen thường rất dễ bỏ mất cơ hội trời cho. Long Hành Vân bắt đầu triệu hồi.

“Phốc!”

Long Hành Vân mở to hai mắt, tròng mắt như sắp lồi ra. Trên trán của hắn cắm một cây Thiết Luyện Tiễn, ngay cả máu tươi cũng chưa kịp chảy. Đây hiển nhiên là một kích chuẩn xác: “-1011!”

Hóa ra Tinh Tinh căn bản không hề tiếp tục chạy về phía trước mà là trốn sau đống tuyết ở bên cạnh.

Một tiễn này khiến cho Điên Tử phát mộng. Hắn chưa bao giờ tin rằng một cung thủ lại có thể đánh ra hơn 1 ngàn điểm thương tổn chỉ với một mũi tên. Tinh Tinh này với con boss vừa rồi có gì khác nhau không?

Hắn vừa sửng sốt một chút, chủy thủ kéo theo một tia sáng lạnh đã bay tới mặt hắn. Điên Tử coi như cũng có phản ứng nhanh, trong lúc nguy cấp liền vận thân né đi. Chủy thủ gần như cắt luôn cái mũi của hắn.

“Mẹ nó!” – Điên Tử vung hai tay đánh về phía Diệp Sảng.


Lúc này Diệp Sảng không kịp lôi súng ra, đứng im một chỗ không nhúc nhích, nhìn như mặc kệ hắn công kích.

Vừa thấy tư thế này có điểm quái dị, Thiên Thiên lập tức quát to: “Phía sau!”

Hóa ra vừa rồi Diệp Sảng sử dụng kĩ năng Phản Thủ Bối Thứ. Chủy thủ bay đi lại quay vòng lại hướng về phía ót Điên Tử, lộ tuyến cực kì quỷ dị. Điên Tử cũng bị Diệp Sảng chà đạp nát bấy, nghe thấy phía sau có tiếng xé gió lập tức dừng công kích, bổ nhào sang bên cạnh.

“Phốc phốc phốc!”

Hồng thương trị số:

“-492!”

“-492!”

“-492!”

“-492!”

Điên Tử gục xuống, sau đó cũng không đứng dậy nữa. Sườn trái hắn bị Tinh Tinh sử dụng Tứ Tốc Tiễn bắn 4 mũi tên, cơ hồ là cả 4 tiễn cùng một vị trí. Đại khái là đợt này tinh thần hắn bị đả kích rất nặng nề. Tinh Tinh vừa nhanh vừa ngoan độc, chiêu nào xuất ra cũng đều là tử chiêu, chỉ cần ra tay là lại có mạng người bị bỏ.

Thiên Thiên lộ ra thần sắc sợ hãi. Không đến 30 giây, Sinh Long Hoạt Hổ Long Hành Vân cùng Điên Tử đã mất mạng, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Lại nhìn ánh mắt “ăn người” của hai người kia, Thiên Thiên biết hôm nay Diệp Sảng đã thực sự nổi giận. Cô nàng không kìm lòng được mà lui về phía sau, xoay người bỏ chạy.

Diệp Sảng cũng không tiếp tục truy sát, mà thực ra cũng không có dư thời gian đi đuổi giết. Truy binh rất nhanh sẽ tới đây. Trạng thái độc tính của Tinh Tinh vẫn còn. Bình thường lúc nào cũng cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, chớp mắt là hết, nhưng hôm nay không biết tại sao lại cảm thấy nửa giờ mà quả thực như dài hơn cả nửa năm.


Đợt người đuổi tới lần thứ ba là đám Tô Kỳ Nhĩ cùng Hồng đà chủ, hẳn một hàng mười mấy người, trên cơ bản là chức nghiệp gì cũng có. Hai người Diệp Sảng muốn đón đánh là chuyện không thể. Dù có thể thắng cũng không có khả năng tốc chiến tốc thắng.

Tô Kỳ Nhĩ thấy trên mặt đất có mảng máu lớn cùng hai cỗ thi thể, sau đó liền tỉ mỉ xem xét bốn phía một vòng. Cô ả này quả nhiên là hồ ly tinh. Cô ta phát hiện dấu chân trên mặt đất rất hỗn độn, vung tay lên: “Đuổi theo!”

Nhưng lần này cô ta đã bị lửa. Thi thể Long Hành Vân cùng Điên Tử sớm đã bị Diệp Sảng động tay động chân, chỉnh về nằm cùng một hướng, sau đó chạy loạn tạo ít dấu chân trên tuyết. Mà tử trạng của Long Hành Vân rất đáng sợ, con mắt trợn trừng rất lớn. Vì thế Tô Kỳ Nhĩ bị đánh lửa, ngộ nhận là hai người bọn Diệp Sảng chạy xuống chân núi.

Đợi tới khi nhóm người cô ta chạy qua, hai người Diệp Sảng mới từ từ xuất hiện từ sau đống tuyết nham bên cạnh, chạy về hướng chân dãy núi phía sau Tiên Tung Lâm. May sao trong đám người Tô Kỳ Nhĩ không có triệu hoán sư, nếu không hai người họ nhất định phải đánh nhau.

“Cẩn thận một chút, càng về sau người đuổi theo càng thông minh, càng khó đối phó hơn!” – Diệp Sảng vừa chạy vừa nhắc nhở.

Chân Tinh Tinh vẫn bị què: “Độc này quá lợi hại, ít nhất phải 20 phút nữa mới giải hết được.”

Diệp Sảng trầm mặc. Trong vòng 20 phút này nhất định sẽ có thêm nhiều người đuổi theo. Làm sao để vừa có thể mang chìa khóa đi, vừa có thể bảo vệ Tinh Tinh đây? Não Diệp Sảng cấp tốc suy nghĩ đối sách. Hiện tại hắn rất cần thắng nhờ đánh bất ngờ. Nhìn địa hình chung quanh, triền núi đã bắt đầu hướng xuống, độc dốc lớn hơn, bốn phía hoàn toàn không có tuyết nham để che chắn, tất cả đều trống rỗng, chỉ có sương tuyết lượn lờ, tầm nhìn lớn nhất là 100 mét.

Tim Diệp Sảng đập một cái, mày nhíu lại: “Tinh Tinh!”

“Hửm?”

Diệp Sảng lạnh lùng nói: “Cho ta một đao!”

Tinh Tinh ngạc nhiên vì Diệp Sảng đã giải tán tổ đội.

“Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp đâu!” – Biểu cảm Diệp Sảng dị thường lạnh lùng.

Tinh Tinh sững sờ ngay tại chỗ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui