Vô Địch Hắc Thương

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đi lên Tuyết Sơn rất nhanh. Tốc độ và sức bật của hai người không phải người chơi bình thường có thể so được. Hai người rất nhanh đã tiếp cận tới sơn động nơi cấm địa lúc trước.

Nương theo ánh sang mỏng manh cùng Ưng Nhãn Thuật, Tinh Tinh phát hiện ở cấm địa này hiện tại cũng có một đội ngũ ít nhất khoảng 100 người, hiển nhiên là đạo lá chắn thứ hai của ngũ đại liên minh. Lần này người cầm đầu là Truy Hồn Ma Thương, trên tay mang theo một khẩu súng có tạo hình cổ xưa.

Diệp Sảng kéo Tinh Tinh lại: “Đừng manh động. Đám người kia còn chưa biết chúng ta đã lên núi. Có thể lẻn thì lẻn. Trên người ta có dụng cụ hỗ trợ, còn có kĩ năng có thể thêm tinh thần cho mi.”

Tinh Tinh ngẫm cũng đúng. Đả thảo kinh xà quá sớm chỉ làm sự sắp thành hóa đại bại. Tinh Tinh theo chân Diệp Sảng lặng lẽ lẻn sang sườn núi bên trái.

Nhưng, lần này hai người họ lại phạm phải một sai lầm lớn. Loại người khôn khéo như Truy Hồn Ma Thương tuyệt đối sẽ không dễ bị lừa như vậy. Dưới chân núi náo nhiệt như vậy làm sao hắn có thể không biết được? Cao thủ nói chung thường có năng lực nhạy bén thấy rõ. Truy Hồn Ma Thương đi xuống núi khoảng 50 mét mới dừng lại, bật đèn tìm tòi. Tên này rất thông minh. Có người thừa dịp loạn lạc lẻn lên hay không chỉ cần xem dấu chân trên mặt đất, không cần truy lùng.

Trên mặt đất quả nhiên có dấu chân hiện rõ mồn một dưới ánh đèn. Truy Hồn Ma Thương cũng không hoảng loạn, ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem xét. Hồi lâu sau hắn mới lôi walkie-talkie ra: “Huyết ca, có người lên núi!”

Rất nhanh có hồi âm của lão đại Huyết Sát: “Chuyện gì xảy ra? Sao các ngươi không ngăn lại?”

Truy Hồn Ma Thương nói: “Không, bọn họ đi đường vòng.”

Huyết Sát: “Dám đi đường vòng chắc chắn không phải dạng vừa. Có bao nhiêu người?”

Truy Hồn Ma Thương: “Xem dấu chân có lẽ là một nam một nữ, cước bộ rất nặng, có khả năng lớn là chiến sĩ.”

Huyết Sát trầm mặc: “Để các huynh đệ khác bảo vệ cấm địa, một mình ngươi truy phía sau, ta đi xuống hội hợp với ngươi. Không được kinh động ai.”

“Được.” – Truy Hồn Ma Thương tắt máy, xách súng xông lên núi theo phía bên phải.


Địa hình Tuyết Sơn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hai người Diệp Sảng. Một thác nước chảy bay thẳng xuống từ trên đỉnh núi. Dòng nước khổng lồ cuốn trôi theo cả các tảng tuyết xuống dưới. Phía không xa là một vách tường đơn xé đôi dòng nước. Dòng nước đập lên vách đá tóe lên thành một tấm màn nước. Từng giọt nước như những viên tinh thể thủy tinh trong suốt, lại giống như những giọt sương tuyết ướt lạnh. Trên đỉnh ngọn núi này toàn là mây mù lượn lờ vòng quanh, tầm nhìn cũng không cao. Phía dưới hẻm núi, nước đổ tụ thành một cái cự đại thiên trì. Ánh trăng băng lãnh chiếu rọi ở phía trên, quỷ dị nói không nên lời.

“Thấy không?” – Tinh Tinh chỉ chỉ nơi chính giữa hồ nước.

Nhìn theo tay cô, Diệp Sảng phát hiện bốn phía hồ là một vòng rừng rậm, trung tâm hồ nước có một tượng đá trông rất sống động. Bức tượng là một tinh linh xinh đẹp. Hơi nước bốc lên từ mặt hồ xoay vần quanh thân người nó. Tuyết đọng trên thân tinh linh đã bị nước cuốn đi. Ánh trăng chiếu lên người nó sáng bừng. Trên đầu tinh linh có đội một vương miện màu vàng. Quang mang tỏa ra từ vương miện còn chói mắt hơn cả ánh trăng.

Từ đỉnh núi đổ xuống hồ nước cũng ít nhất 100 mét. Tuy nhiên, với khoảng cách như vậy nhưng hai người vẫn có thể nhìn rõ ràng. Diệp Sảng chú ý thấy khe núi khuất giữa sau dòng thác nước. Trung tâm là địa hình bức tường đổ, có sợi dây chão nối hai bên, có thể nương theo đó mà qua lại hai bên. Đây là địa hình phi thường có lợi, vừa có thể công, vừa có thể thủ.

Nhìn xuống chút nữa thì thấy trong rừng đèn đuốc sáng trưng. Tất cả đều là người của ngũ đại liên minh, tản nhau ra đứng quanh bờ hồ. Tổng cộng có khoảng 7-80 người, phỏng chừng đây là tinh nhuệ của ngũ đại liên minh.

Diệp Sảng lặng lẽ dùng phi trảo hạ đến lưng chừng vách núi dựng đứng. Tinh Tinh nói: “Cái vương miện đội trên đầu tinh linh kia chính là chốt mở khởi động chìa khóa Kim Nguyện Ngân. Có lẽ bọn họ không biết!”

Diệp Sảng giơ ống nhòm lên: “Ta đoán là do diện tích hồ này quá lớn, nước lại quá sâu, nhiệt độ cũng quá thấp. Mi nghĩ thử mà xem, không thể đem một thứ gì đó đại loại như cái thuyền từ dưới chân núi lên đây được. Căn bản là bọn họ không qua được!”

Tinh Tinh cũng giơ ống nhòm lên: “Ha ha, đêm nay thật náo nhiệt. Nhìn xem, nào là Thi Phi Vũ, Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông… ơ hà… lão đại Phong Vũ – Dữ Dội Tướng Quân, hội phó Long Thiên, người của công ty Thắng Lợi, lão đại Ác Ma – Tiêu Dao Lãng Tử, a…”

“Sao thế?” – Diệp Sảng tò mò.

Sắc mặt Tinh Tinh đột biến: “Ta… lão đại ta… họ đã ở…”

“A?” – Diệp Sảng mau chóng nhìn lại. Quả nhiên Nhân Giả Tiên Tử, Thiên Sứ U Buồn, Phong Vũ Tinh Cuồng, Bích Nhạc Thi cũng ở đây. Mà chuyện khiến người ta khó mà tin được đó là đám người của Cái Bang - Tô Kỳ Nhĩ, Hồng Thập Thất… cũng ở đây!


“Đêm nay mở đại hội võ lâm à?” – Diệp Sảng cười – “Không phải chỉ có ngũ đại liên minh thôi sao? Sao nhiều người tới thế?”

Tinh Tinh nói: “A Ngân, chúng ta trở về được không?”

“Mi nên hỏi lão đại của mi một câu. Không phải là hai nhà có cừu oán, từ lúc nào mà lại ở cùng một chỗ với đám Thi Phi Vũ?”

Tinh Tinh nghe vậy cả kinh, tiếp tục nhìn. Diệp Sảng nói không sai. Nhân Giả Tiên Tử, Tô Kỳ Nhĩ, Thi Phi Vũ, một đám mĩ nữ cùng đứng một chỗ, dường như còn cười cười nói nói. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không ngờ trong công ty không có ai báo với cô một câu. Nhất thời, Tinh Tinh cảm thấy sự tình không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình.

Diệp Sảng thở dài: “Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.”

Tinh Tinh nói: “Không thể nào! Bình thường lão đại đối xử với ta rất tốt.”

Diệp Sảng: “Có lẽ chỉ là cô ta thấy mi có tiền nên lợi dụng mi cũng không biết chừng.”

“Nói bậy!” – Tinh Tinh nổi giận – “Lão đại ta không phải là loại người như vậy!”

“Mi biết?” – Diệp Sảng hỏi lại.

“Ta nói không phải là không phải!”

Diệp Sảng nhún vai. Hắn không muốn khắc khẩu với bạn bè, đây là thói quen của hắn. Tinh Tinh cũng không nói cố. Không biết vì sao, cô không muốn cãi nhau với Diệp Sảng.


Lúc này, ở phía dưới đột nhiên có người hét lớn: “Xuống đi! Đừng tưởng rằng trốn trên đó thì chúng ta không biết!”

Hai người kinh ngạc. Hành động bí mật như vậy mà không thể tưởng được vẫn bị người ta phát hiện. Đám người kia quả nhiên có bản lĩnh. Cả hai đang định hiện thân chợt ở phía dưới lại truyền ra một giọng nói khác: “Ha ha, tai của Huyết lão đại quả nhiên linh quang. Tiếng nhỏ như vậy mà vẫn có thể nghe thấy!”

Cả hai đều đổ mồ hôi lạnh. Hóa ra không phải mình bị phát hiện mà là hai người trốn trên tán cây bị phát hiện. Hai người này ở ngay phía dưới mình khoảng 50m. Đó chính là thác nước bên cạnh thủy đàm. Chỉ là do tiếng nước đổ quá lớn nên hai người bọn họ nói chuyện lâu như vậy cũng không có bị người ta nghe thấy.

Biến hóa kinh động bất ngờ này khiến cho bảy, tám chục người đều lăm lăm vũ khí trong tay lao qua. Tiêu Dao Tán Tiên mặc một bộ trang phục võ sĩ Nhật Bản cùng Kiếm Thập Tam một thân hắc y từ trên cây nhảy xuống. Hóa ra kẻ mà Truy Hồn Ma Thương và Huyết Sát truy tung là hai người bọn họ.

Diệp Sảng thầm nghĩ chuyện này bất hảo. Đêm nay thật sự là quần anh hội tụ, cơ hồ là tất cả cao thủ ở Tịch Tĩnh đều hướng về đây.

“Liên minh có gì tốt?” – Diệp Sảng đột nhiên hỏi.

Tinh Tinh: “Ưu đãi nhiều đấy. Theo ta biết thì mỗi ngày có thể lĩnh thêm exp tập đoàn. Đầu não hệ thống cũng sẽ giảm bớt thuế cho tập đoàn. Ngoài ra còn có thể khai phá kiến thiết, nghiên cứu phát minh kỹ thuật. Mở pháp bảo dễ được đồ tốt. Ít nhất thì cũng có người đông thế mạnh đi thanh tràng khắp nơi. Tóm lại là ưu đãi có nhiều đếm không hết.”

Diệp Sảng thở dài: “Khó trách bọn họ muốn tìm Ngân Nguyệt Chi. Có lẽ hiện tại thứ này quý giá hơn bất kỳ cái gì. Mi nói xem nếu chúng ta có thể sở hữu thứ kia trong tay thì có phải là chúng ta đại phát tài không?”

Lúc này trong lòng Tinh Tinh không để tâm chuyện đó lắm: “Một lúc nữa ta sẽ đi xuống. Ta muốn gặp lão đại, hỏi cô ấy chuyện gì đang diễn ra.”

Diệp Sảng đảo mắt, không nói thêm gì bởi lúc này hai người hội Tiêu Dao Tán Tiên đang bị rất nhiều cao thủ vây quanh. Tiêu Dao Tán Tiên vẫn nghiêm nghị, không kinh hoảng cũng không phẫn nộ, chỉ giơ giơ thanh kiếm trong tay: “Các vị lão đại, đã lâu tiểu muội này không vấn an mọi người.”

Cô nàng và Kiếm Thập Tam đều là danh nhân khu Tịch Tĩnh, những người khác đều phải hết sức kiêng kị bọn họ, nào dám động thủ bừa bãi.

Huyết Sát lạnh lùng nói: “Lần này Tán Tiên tỷ cùng Thập Tam ca cũng hành sự không được hay cho lắm.”

Tiêu Dao Tán Tiên tò mò: “Huyết lão đại có ý kiến gì không?”


Huyết Sát: “Ta biết lấy thực lực của hai vị đây muốn đi đâu thì đi nơi đó, không ai ngăn được. Nhưng lần này hai vị châm ngòi hỗn loạn ở dưới chân núi, thừa dịp lẻn lên núi, hiện tại lại núp trên đại thụ xem cuộc vui. Đệ nhất cao thủ khu Tịch Tĩnh chẳng lẽ lại có đức hạnh kiểu này?”

Hắn nói chuyện rất không khách khí, nhưng Tiêu Dao Tán Tiên chỉ cười nhẹ: “Không giấu gì các vị lão đại, ta cũng có hứng thú đối với Ngân Nguyệt Chi. Nhưng tiểu muội tự nhận thấy mình là người có chừng mực, không đối địch mọi người, cũng không cần phải châm ngòi hỗn loạn gì đó. Thi lão đại hẳn cũng hiểu rõ ta là dạng người thế nào!”

Phương Nhã Văn gật gật đầu, lập tức đứng ra: “Không sai, Tiên tỷ thực sự không cần phải làm như vậy.”

Xem ra Phương Nhã Văn cùng Tiêu Dao Tán Tiên đã từng quen biết. Cô ả này cái khác không biết nhưng chuyện quan hệ các kiểu với các đại nhân vật thì không vừa, đã thế còn rất biết nịnh bợ.

Kỳ thật có rất nhiều người đối với những người có thân phận địa vị, có thực lực thì cầu còn không được mà đi đút lót, khỏi cần nhắc tới cái gì mà kính ngưỡng linh tinh. Bởi lòng người là như vậy, quen biết với đại nhân vật liền cảm thấy, và ra vẻ, mình rất ngưu. Nhưng thực ra, trong mắt vị đại nhân vật ấy thì anh ta lại chỉ là một cây cỏ tí hin, thậm chí ngay cả cây cỏ tí hin cũng không bằng. Anh ta cứ ở một chỗ dương dương tự đắc, không biết người ta ngoài mặt thì khách khí, nhưng trong lòng thì căn bản là không xem anh ta ra gì. Đây chính là lí do kẻ có tiền cùng người nghèo không thể làm bạn bè, cá nước sâu cùng các nước cạn không thể cùng tồn tại. Một người muốn nhận được sự chấp thuận của người khác, dù không có thực lực cũng phải có cái gọi là tôn nghiêm.

Huyết Sát lạnh lùng nói: “Lấy thanh danh của hai vị cao thủ đi núp ở trên cây xem cuộc vui cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì?”

Lời này nói ra thật sự rất đậm ý châm chọc. Ý là, ngươi trốn trên cây xem chúng ta đánh xong sau đó mới ra tay cướp đoạt phỏng?

Ai ngờ Kiếm Thập Tam cười lạnh nói: “Chẳng lẽ thanh tràng được Huyết lão đại cho là chuyện quang minh chính đại sao?”

Huyết Sát nghẹn lời. Diệp Sảng nghe xong thầm buồn cười. Đám người này thật tức cười, toàn là cá mè một lứa, mèo lại đi chê mèo lắm lông!

“Khụ khụ!” – Lại có một người đi ra. Xem trang phục trên người có lẽ là một đấu sĩ, người cao mã lớn, rất có khí thế - “Các vị, cho phép ta nói hai câu được không?”

Người này quả nhiên cũng có chút tiếng nói. Đám người lập tức yên tĩnh.

Diệp Sảng nói: “Người kia là ai?”

Tinh Tinh nhỏ giọng: “Cũng là phó tổng công ty Thắng Lợi. Chắc chắn là mi biết. ID của hắn là Nhất Chưởng Sát Nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui