Tối nay thời gian trôi qua mau lạ thường. Hai người hình như cũng chưa tán gẫu với nhau được mấy câu, kim đồng hồ đã nhích tới 9h tối. Diệp Sảng và An Hi cùng nhau bắt tay vào việc quét dọn vệ sinh Hoa Như Ngọc lần cuối cùng. Nhìn Diệp Sảng tắt đèn, một gian hoa tươi chìm vào bóng đêm, tâm tình An Hi theo đó cũng ảm đạm xuống. Khi Diệp Sảng chậm rãi kéo cửa tiệm xuống, tâm tình An Hi cũng khác mọi ngày. Sau đó hai người cùng nhau trở về kí túc xá trường. Dọc đường đi, hai người cũng vẫn không nói gì, nhưng cả hai đều thả chậm cước bộ.
“Thật ra chị sớm đã biết chị Phượng muốn đóng cửa Hoa Như Ngọc!” – An Hi bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Sảng nói: “Sao chị không nói sớm?”
An Hi: “Vài ngày trước Trình Tiếu Phong nói với chị lão Mập chơi game đến “tẩu hỏa nhập ma” rồi. Người trong nhà gánh không hết, phỏng chừng phải đóng cửa một cửa hàng lại. Nhưng chị không nghĩ là đóng cửa tiệm mình.”
Giọng cô rất nhỏ. Diệp Sảng chỉ có thể thở dài. An Hi nhìn phía trước. Đi qua vài cột đèn đường đã đến ngã ba đường nơi hai người chia tay. Đèn đường mờ nhạt. Gió đêm thổi hiu hắt, lành lạnh khiến tóc An Hi bay bay. Thời gian như ngừng lại vào thời khắc này. Nhìn từ góc độ của Diệp Sảng, gương mặt vẫn An Hi tinh xảo động lòng người như trước, chỉ là hắn chưa từng gặp qua biểu hiện ảm đạm này của An Hi. Hắn muốn nói một câu gì đó, nhưng hắn không thể mở miệng được.
Thực ra, hắn muốn nói hắn không bỏ được, nhưng hắn không thể làm gì. Hắn cũng muốn nói hắn muốn cùng ở một chỗ với An Hi. Hắn không yêu cầu gì cao cả. Hắn chỉ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô. Nhưng khi đối mặt với hiện thực, những điều đó thật sự khiến cho người ta rất do dự.
Một cửa tiệm bên đường phát một ca khúc tiếng Việt có giai điệu nhẹ nhàng, trầm lắng càng khiến cho sự thương cảm thêm rõ rệt.
“Có em bên cạnh, vĩnh viễn ấm áp. Làm sao đề mùa đông không đến, mãi mãi là mùa xuân. Nhu tình mật ý vĩnh viễn ở lại lòng anh. Anh biết rõ, đêm nay em đi… khó có ngày gặp lại…”
Hai người rất nhanh đã đi tới ngã ba đường, đứng lại. An Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Diệp tử!”
Diệp Sảng nhìn cô: “Chị An!”
An Hi nói từng chữ: “Sau này hãy bảo trọng!”
Diệp Sảng nói: “Chị cũng vậy!”
An Hi không nói thêm gì nữa, chậm rãi xoay nguời, biến mất trong bóng đêm.
Trở lại phòng ngủ, Diệp Sảng nằm vật trên giường. Sau khi trở về, Diệp Sảng thẫn thờ, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Lão Mập trầm mê trong game, bỏ bê sản nghiệp, cảm giác của mình là gì? Có lẽ nên rời kí túc xá trường ra ngoài xã hội? Điểm này chị An có thể nhìn xa hơn hắn. Nghĩ tới hai năm nay An Hi giống như thầy tốt, bạn hiền của Diệp Sảng. Tuy rằng An Hi không dạy hắn cái gì nhưng luôn tạo ảnh hưởng tích cực cho hắn.
“Mình cũng sẽ đi tìm công việc mới!” – Diệp Sảng quyết định. Nhưng mà nếu rời kí túc xá thì ít nhất cũng nên thuê một chỗ để ở. Hiện tại toàn bộ tài sản của hắn không đến 2000RMB, đi thuê cái méo gì? A đúng rồi, có thể lấy tạm ít tín dụng đổi thành NDT.
Trong lúc Diệp Sảng miên man suy nghĩ, di động tự nhiên rung bần bật. Diệp Sảng cầm lên nhìn. An Hi gửi tin nhắn: “Chị sẽ nhớ em mãi mãi!”
Máu dồn nên não. Mặc kệ sau này thế nào, chẳng phải chỉ cần giữ chị An lại sao? Khó gì! Chỉ là, đúng lúc Diệp Sảng đang định gọi lại, chuông điện thoại chết dẫm lại vang lên đúng thời điểm mấu chốt.
“Mùa xuân ở nơi nào… mùa xuân ở nơi đâu… Mùa xuân ở trên đùi tiểu muội muội…”
Diệp Sảng cầm điện thoại.
“Nghe!”
Diệp Đình vô cùng nổi giận: “Anh sao rồi?”
Diệp Sảng nói: “Đang rất tốt thì bị mày gọi tới, sắp chết rồi!”
Diệp Đình ngạc nhiên nói: “Người ta quan tâm mới gọi, sao lại mắng?”
Diệp Sảng: “Hôm nay tâm trạng anh không tốt!”
Diệp Đình lại hỏi: “Vậy giờ sao rồi?”
Diệp Sảng trả lời: “Bây giờ anh mày thất nghiệp rồi, lại còn sắp tốt nghiệp. Anh đang muốn thuê một căn phòng, tìm việc khác.”
Diệp Đình lập tức phấn chấn trở lại: “Tưởng gì chứ đơn giản. Em có một người bạn học. Cậu ấy có một căn phòng nhỏ, đang muốn cho thuê. Em hỏi giúp anh nhé?”
Diệp Sảng vội nói: “Cáp mạng phải tốt một chút, cũng không được mắc quá. Mày biết đấy, anh mày cũng không phải kẻ có tiền gì. Gần đây lại càng nghèo túng, mấy ngày nay ăn ở khó khăn lắm, không biết làm thế nào sống qua nổi mấy ngày này đây.”
Diệp Đình nói: “Anh yên tâm. Anh đã nhờ sao em có thể không làm tốt! Giờ em hỏi giúp anh!”
Diệp Đình ngắt điện thoại. Bị tra tấn xong, Diệp Sảng vội vàng bấm số, nhưng đáp lại là giọng nói đều đều: “Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi…”
Diệp Sảng thở dài. Có lẽ An Hi quyết tâm rời đi rồi. Nhưng mà cũng đúng thôi, trước mắt tìm việc làm mới là đại sự.
Lúc này, ở bên kia đầu điện thoại, An Hi còn thất vọng hơn. Lần này, cô phải lấy hết dũng khí mới dám nhắn tin ám chỉ. Tưởng rằng Diệp Sảng sẽ gọi lại ngay, ai ngờ ngay cả nhắn lại một tin Diệp Sảng cũng không làm. Cô lập tức tắt nguồn điện thoại. Cô đã quyết định phải chuẩn bị tâm lí thật tốt đón ngày mai. Nếu có duyên thì sẽ tái kiến, vô duyên thì coi như quãng thời gian vừa qua là một kí ức đẹp.
Đêm nay, có hai người cùng mất ngủ.
Sáng sớm, Diệp Sảng lại cà lơ cà phất login. Lặn lội một quãng đường xa tít tắp, cuối cùng Diệp Sảng cũng về tới thành Thải Hồng khu Tịch Tĩnh. Nhiều ngày nay không thể liên lạc với thế giới bên ngoài qua thông tấn khí, lúc này trở về chốn cũ, mở ra liền thấy một đống tin nhắn. Diệp Sảng đọc một mạch, sau đó đi thẳng tới Nhuế Nhân Kí (*). Cửa hàng của A Nhuế bây giờ là căn cứ địa số 2 của Diệp Sảng.
(*) Từ giờ sửa Nhuế Nhuế Niệm thành thế này nhé.
Nhuế Nhân Kí đã khai trương được vài ngày, buôn bán làm ăn khá tốt. A Nhuế bán nhiều loại đạo cụ cho các chức nghiệp. Ví dụ như lựu đạn giá 3 tín dụng một quả, thuốc nước trị liệu cao cấp 1 tín dụng một lọ, các loại dụng cụ phụ trợ dã ngoại thì bán được rất nhiều, giá cả cũng tốt. Hai NPC nhân viên phục vụ thu tiền tưởng như gãy tay. Diệp Sảng vừa tới đại sảnh đã bị một đám người vây quanh.
“A Ngân, tên tiểu vương bát đản này. Mấy ngày nay mi chết ở đâu? Chị ta chết trở về, ta đây thật muốn bắn một mũi cho mi chết luôn!” – Tinh Tinh rất bất mãn với Diệp Sảng - “Ái chà, mấy ngày nay phát tài à? Mặc quân phục cơ đấy. Trong nguời có bao nhiêu tiền, mau giao hết ra đây!”
Diệp Sảng có chút phờ phạc rã rời. Hôm qua đã bị một đống chuyện ập vào đầu rồi.
“Ngân ca, trong người không thoải mái à?” – Vợ chồng Nhị Bức Hỷ Hỷ đã trở về đây. Hơn nữa, bây giờ Nhị Bức Hỷ Hỷ lại vô cùng nịnh bợ Diệp Sảng bởi vì Diệp Sảng đã đồng ý sẽ trả lại AUG cho cô.
Vốn Diệp Sảng định chiếm luôn. Nhưng lúc chiến đấu với Demon, AUG đã cứu hắn một mạng. Diệp Sảng cũng không muốn lấy nữa. Bây giờ Nhị Bức Hỷ Hỷ vô cùng cao hứng. Nhưng thấy sắc mặt Diệp Sảng không tốt, Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng không muốn nói nhiều nhiễu sự. Hiện tại Nhị Bức Hỷ Hỷ coi Diệp Sảng không khác gì là ông nội mình, ông nội bảo sao cũng đúng. Đúng là bị người ta nắm được thóp thật khó chịu nha.
“Sao thế? Tiểu tử, trông sầu mi khổ não quá vậy?” – Tinh Tinh cô nương ngồi trên salon, chân bắt chéo, tay nâng li cà phê làm bộ tiểu thư kiêu kì, nhưng mà nhìn thế nào vẫn thành kiểu ngả ngớn của Diệp Sảng – “Có khó khăn gì cứ nói với chị đây. Chị đây vừa ra khỏi nhiệm vụ liền tới thăm cậu. Tiểu tử nhà cậu cũng nên mừng vui chứ.”
Vốn là một câu nói đùa, nhưng tâm tình Diệp Sảng lại đang không tốt, nghe vào lại thấy thật ấm lòng. Ở trong game thật ra mình chẳng có bạn bè gì. Thế là Diệp Sảng vừa mở miệng liền nói: “Đừng ầm ĩ nữa, anh đây đang thất nghiệp!”
“Ơ. Chị đây còn tưởng có chuyện gì.” – Tinh Tinh cô nương tiêu sái hất đầu – “Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, sao có thể cứ mặt co mày cáu như thế này. Nào, cười một cái chị xem nào.”
Bây giờ Diệp Sảng cười không nổi. Hôm nay hắn login là muốn vào game đổi chút tiền. Nhưng bây giờ xui xẻo thế nào lại không tìm được mối.
Thấy tinh thần Diệp Sảng thật sự rất sa sút, Tinh Tinh cũng không đùa giỡn nữa: “Ai nha, đừng vậy nữa, chỉ mất công việc thôi mà, cũng không quá to tát.”
Diệp Sảng thở dài: “Thiên tỷ với ta cùng thất nghiệp.”
“A? Khó trách ngày hôm qua cô ấy không login, hóa ra là tìm việc. Ở Giang Thành cũng nhiều việc, không lo không kiếm được đâu. Yên tâm!”
Tinh Tinh nói làm Diệp Sảng kinh ngạc: “Tinh Tinh, chẳng lẽ cô cũng là người Giang Thành?”
Tinh Tinh liếc: “Nói thừa. Đương nhiên chị đây sinh ra lớn lên ở Giang Thành rồi! Chưa nói cho mọi người biết à?”
Mắt Diệp Sảng sáng rực: “Vậy cô có biết chỗ nào có phòng trọ tiện nghi một chút không? Người ta muốn thuê một phòng, sau đó đi tìm việc khác.”
Tinh Tinh bất mãn: “Ây… thằng bé ngu ngốc này. Chị thương… Nhà nghỉ, khách sạn đầy, không biết đường đến ở à?”
“Chuyện này…” – Diệp Sảng khó nói. Ai chả biết nhà nghỉ, khách sạn có rất nhiều. Nhưng mà lại mất thêm nhiều loại tiền, tiền hoa hồng linh tinh. Hắn lại không muốn phí tiền vớ vẩn. Nhưng chủ yếu là hắn không có bao nhiêu tiền. Ai ai, nói ra thật mất mặt.
Nhị Bức Hỷ Hỷ nhìn mặt mà đoán, biết Diệp Sảng hiện tại nghèo rớt mùng tơi, nghiêm mặt nói: “Ngân ca, không gạt anh chứ em với chồng cũng là ngươi Giang Thành. Em có một người bạn đang muốn cho thuê một phòng nhỏ. Nếu anh không chê thì có thể đến xem. Em sẽ nói chuyện với bạn em, chắc chắn giá sẽ rẻ thôi.”
Diệp Sảng quá là mừng luôn: “Chị Hỷ Hỷ là nhất. Chị Hỷ Hỷ vạn tuế! Mọi người chúng ta thật là có duyên ngàn dặm chung một thành. Vô duyên ngàn dặm thành cũng không chung. Ha ha… ha ha… oa ha ha ha ha…”
Thấy Diệp Sảng cười to như điên, Tinh Tinh lại bốc hỏa, cắn răng nói: “Uây uây uây, người ta cũng có bạn đang cho thuê phòng. Người ta cho số điện thoại này, mi đi xem xem. Người ta cam đoan chất luợng tốt khiến mi phát khóc luôn.”
Diệp Sảng vui vẻ nói: “Thật không?”
Tinh Tinh vênh váo: “Mi chỉ cần nói với cậu ta là Tinh Tinh giới thiệu, chắc chắn tiền phòng sẽ giảm một nửa!”
“Một nửa?” – Diệp Sảng và Nhị Bức Hỷ Hỷ mở to hai mắt nhìn chòng chọc. Có người cho thuê phòng lại giảm nửa giá sao? Chẳng phải thế sẽ lỗ vốn nặng à?
Nhưng Nhị Bức Hỷ Hỷ lập tức phản ứng kịp. Tinh Tinh và Diệp Sảng nhất định là người yêu trong game. Chắc chắn vừa rồi Tinh Tinh ăn giấm chua. Nhưng vấn đề là nếu Diệp Sảng thật sự muốn tới chỗ bạn của Tinh Tinh thì mình không còn cách nào trả ân cho Diệp Sảng. Cô cũng không phải là loại vong ân phụ nghĩa. Hiện tại lại được kết bạn với Diệp Sảng, bao nhiêu tiền mới mua được? Nếu Diệp Sảng không nhận sự trả ơn của mình, sau này phải làm sao? Còn AUG nữa. Mình nhất định phải giúp Diệp Sảng giải quyết vấn đề nhỏ này. Nếu Diệp Sảng cao hứng, vậy thì sau này không cần lo. Hơn nữa, thuê một phòng ở Giang Thành thì giá có thể là bao nhiêu. Mà giá cả các chỗ cũng không khác nhau đáng kể. Quả thực là hết cách rồi.
Nghĩ đến đây, Nhị Bức Hỷ Hỷ quyết tâm: “Ngân ca, Tinh Tinh có bạn cho thuê phòng cũng tốt. Nhưng em cảm thấy anh nên đi xem cả hai bên rồi cân nhắc xem. Anh thấy chỗ nào thoải mái hơn thì chọn. Mấu chốt là giá rẻ đúng không?”
Nhị Bức Hỷ Hỷ nháy mắt ra hiệu. Diệp Sảng cũng hiểu. Nhị Bức Hỷ Hỷ đang khẩn cầu mình. Chậc, mình có ơn với người ta mà không chiếm tiện nghi của người ta một chút thì thật xin lỗi lương tâm của mình. Lấy danh nghĩa là bạn của cô ấy đi ép giá, quá hay. Hắc hắc, món hàng ngon vậy làm sao ca đây có thể bỏ lỡ.
Ngàn dặm khó tìm là bạn tốt. Bạn tốt đi rồi lại dễ quên. Hôm nay có rượu hôm nay say. Tiền mà không có phải trộm thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...