Kiến thức về vũ khí của Diệp Sảng quả thực là ít đến thê thảm. Trên đường trở lại trung tâm phục vụ, sau một hồi nghe Lôi Lôi giải thích tỉ mỉ, Diệp Sảng cuối cùng cũng hiểu một chút về quỷ lôi. Nói đơn giản, quỷ lôi nhìn qua giống lựu đạn thường, tiếng lại không giống tiếng sấm. Trong chiến tranh, quỷ lôi chính là đạo cụ dụ địch mắc mưu trọng yếu. Một khi trúng chiêu sẽ bị nổ đến chết đi sống lại. Đã từng có một bộ phim tên “Quỷ lôi chiến” nói về quân dân Trung Hỏa đem quỷ lôi chiến biến thành đủ thứ, chôn dưới mặt đất, giấu trên tán cây, cột vào biển chỉ đường, thậm chí là nhét trong vò rượu khiến trên trời dưới đất khắp nơi là quỷ lôi. Quân Nhật khi đang tiến hành càn quét đã bị tạc cho sứt đầu mẻ trán. Trên thực tế, trong tay quân dân Trung Hoa, thế mạnh của quỷ lôi được phát huy tới cực hạn. Thời chiến, điều kiện về súng ống cực kì khó khăn. Nhưng trong điều kiện đó, quân dân Trung Hoa có thể chế tạo ra quỷ lôi, có thể thấy tài trí của quân dân Trung Hoa cũng khá.
Trong cuộc chiến tranh Mĩ – Diệm, thứ vũ khí thường thấy nhất chính là quỷ lôi được giấu cùng với từng mũi chông chôn dưới lỗ châu mai. Chiến đấu trong rừng, quân Mĩ căn bản không thể thích ứng được với loại bẫy này, cho nên rất nhiều binh sĩ bị oanh tạc nặng nề, sau đó hầu như đều tàn phế. Sau lần đó, quân Mĩ lại cực kì tàn ác sử dụng vũ khí sinh hóa trả thù lại quân dân Việt Nam. Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến Mĩ trả thù Việt Nam tàn khốc như vậy.
Thập kỉ 90, trên chiến trường chiến tranh vùng vịnh Kuwait, quỷ lôi trở thành một món vũ khí giúp Iraq đấu trí đấu dũng. Loại kinh điển nhất chính là loại có hai ngòi nổ, mặt trên ... (*)
(*) lại phải xin lỗi người, câu này đọc khó hiểu quá, cũng khoảng mười chữ thôi, túm lại là nói về cấu tạo loại quỷ lôi kinh điển gì kia a... xin lỗi người lần hai *cúi đầu*
Bộ đội công binh căn bản cũng cũng không có biện pháp động tay mà bài trừ. Trong chiến tranh kháng Nhật, quỷ lôi cũng thịnh hành. Trong bộ phim kinh điển “007”, mỗi một thiết kế của tiến sĩ Q đều có dính tới quỷ lôi, thuốc nổ. Như bút máy, nhựa cao su, đồng hồ, kính mắt, giày da, bên trong tất cả đều có thuốc nổ trợ giúp 007 chạy trốn hết lần này qua lần khác.
Nghe Lôi Lôi giải thích xong, Diệp Sảng mới hiểu được Vua Mạo Hiểm không phải loại bom điều khiển. Điều khiển từ xa cũng chỉ là không chế dẫn châm. Một khi dẫn châm được khởi động thì địch nhân bắt gặp phải mặt lập tức nổ tung. Hắc hắc. Xem ra đây cũng là thứ dùng để ám sát rất tốt ý nha.
Trong đại sảnh trung tâm tòa cao ốc của trung tâm phục vụ, mấy NPC có vẻ đều rất rảnh rỗi đang tám chuyện với nhau. Xem ra rất ít người bái sư học nghệ. Một thân lam tây trang cầm đầu đi tới: “Hà tiên sinh, Hoa tiểu thư, bái sư cần nộp 1 điểm tín dụng phí thủ tục!”
Diệp Sảng lại bắt đầu kinh hô: “Dựa vào, cái này cũng muốn thu tiền?”
Lôi Lôi bất đắc dĩ nói: “Hiện tại tôi cuối cùng cũng hiểu không có tiền thật khổ!”
Diệp Sảng liếc cô một cái: “Thực ra thì cô cũng không phải thống khổ đau xót cái gì! Trên người cô một phân tiền cũng chẳng có!”
(ý Lôi Lôi là không có tiền thật khổ, làm gì cũng không được, còn anh Sảng lại có ý là Lôi Lôi chẳng có đồng cắc nào trên người, cho nên không phải thống khổ vì mất tiền)
Lôi Lôi nhún vai. Sau khi người mặc tây trang màu lam thu phí liền dẫn hai người tới trước quầy làm việc: “Tín vật thầy trò của hai vị?”
Lôi Lôi: “Đó, anh tính sao?”
Diệp Sảng ha ha cười: “Yên tâm, sư phụ cô rất là giỏi!”
Nói xong, hắn lôi ra mộ thanh trường kiếm từ trong túi Càn Khôn, chính là thanh kiếm ngày hôm qua Diễm Vô Song cầm trên tay. Rất rõ ràng, ngày hôm qua cô ta giết chết Lôi Lôi, thì hắn đương nhiên sẽ giết chết cô ta. Nhân phẩm cô gái này không tốt, vũ khí chủ chiến lại bị Diệp Sảng lột mất, lúc này phỏng chừng đang ôm gối ngồi khóc tu tu.
Tuyết Lãng Kiếm (cấp tinh anh).
Yêu cầu cấp bậc: 15.
Yêu cầu chức nghiệp: chiến sĩ hệ thông dụng.
Công kích: 60 – 100.
Tác dụng phụ: làm tê liệt miệng vết thương tăng thương tổn.
Đây cũng là một thanh bảo kiếm cực phẩm, các yêu cầu sử dụng đơn giản mà lực sát thương lại lớn. Thân kiếm dài mảnh, thẳng tắp, ẩn ẩn có sương khói lan tỏa như được bao bọc bởi một tầng bạch vụ mỏng. Khí chất thanh kiếm nội liễm mà vẫn không mất đi sát khí mạnh mẽ. Lôi Lôi vừa nhìn đã biết đây không phải là trang bị bình thường. Diệp Sảng thật sự là người hào phóng.
Kì thực Diệp Sảng thương tâm muốn chết. Nếu cầm kiếm này đi đổi trang bị hoặc bán lấy tiền gì gì đó thì chắc chắn là đã kiếm được một khoản tiền phi nghĩa lớn a. Vậy mà cứ thế mang đi cho đồ đệ, chậc chậc... Aiii, vì đại kế chinh chiến trong tương lai đành phải nhịn đau lùi một bước tiến N bước thôi!
“Nhìn biểu tình của anh chính là dạng không nỡ bỏ á! Nếu không đành lòng thì lấy đại một thứ gì rách nát cho tôi cũng được rồi!” – Lôi Lôi vẫn là luôn biết đọc tâm trạng của người ta.
“Cô cho rằng sư phụ cô là kẻ keo kiệt với đồ đệ như vậy à?” – Diệp Sảng đưa thanh kiếm cho người mặc lam tây trang.
Trong lòng Lôi Lôi bỗng chảy một dòng nước ấm. Tên này thực ra là người rất thống khoái. Thanh kiếm trên tay hắn không biết bị làm gì mà thuộc tính sau đó liền thay đổi một chút.
Yêu cầu chức nghiệp: Túy Hoa Hồng Trần chuyên chúc vũ khí, không thể rơi xuống.
“Hi hi...”
Lôi Lôi cầm thanh kiếm ngây ngô cười. Thật tốt, kiếm này đã hoàn toàn thuộc về mình, không sợ bị bạo mất đồ gì gì đó. Bất quá hiện tại vẫn chưa dùng được, đành phải cất vào trong túi Càn Khôn.
Nghe người mặc lam tây trang thông báo, hai người liền đứng vững trước quầy làm việc. Hai cái máy thăm dò trên bàn phát ra xạ tuyến, không ngừng quét hình trên thân hai người. Đây là hệ thống đầu não chứng thực thân phận một lần nữa. Lôi Lôi cũng không lo lắng, hệ thống sẽ không hạn chế mình bái sư học nghệ.
Rất nhanh, bảng thuộc tính của hai ngươi đều xuất hiện một ít biến hóa vi diệu. Diệp Sảng thấy bảng thuộc tính của mình nhiều hơn vài mục.
Game thủ: Hà Kim Ngân.
Level: 28.
Chức nghiệp: thương thủ.
Tiến giai: hỏa thương thủ sơ cấp.
Ty thừa: sư phụ Túy Hoa Hồng Trần.
Giá trị công đức: +42.
Giá trị tu hành: 0.
“Giá trị công đức với tu hành là cái gì?”
Người mặc tây trang cười nói: “Chúc mừng các vị! Hà tiên sinh, ngài chính thức trở thành sư phụ của Túy Hoa Hồng Trần. Giá trị tu hành trong hệ thống sư đồ chính là giá trị có được khi hai sư đồ tổ đội làm nhiệm vụ. Cả hai sư đồ mỗi người cố gắng tu luyện, giá trị tu hành sẽ được tính dựa trên phần trăm kinh nghiệm. Ví dụ hiện tại giá trị tu hành là 32%, sau khi ngài lĩnh thì giá trị kinh nghiệm cũng sẽ tăng 32%. Hạn lĩnh là 3 ngày 1 lần. Nếu như ngài không lĩnh thì giá trị sẽ cộng chồng dần lên, nhưng đến khi đạt 100% thì sẽ không cộng dồn nữa. Như vậy, nếu như giá trị tu hành đã lên đến 100% mà ngài vẫn không đi lĩnh thì tất cả những công sức luyện giá trị tu hành sau đó sẽ bị bỏ đi.
“Ồ!!” – Diệp Sảng kinh ngạc – “Hóa ra còn có loại tiện nghi thế này nữa! Thật nhàn hạ nha!”
Hắn liền lập tức hiểu ra tại sao mấy tên mãnh nhân đứng top trong bảng xếp hạng level lại tăng level nhanh đến như thế. Hóa ra phần nửa đều là thu đồ đệ a.
Người kia lại giải thích tiếp: “Nếu hai người tổ đội tu luyện cùng một chỗ thì hệ thống sẽ không cộng giá trị tu hành mà trực tiếp gia thành 20% kinh nghiệm. Ngoài ra phần trăm được gia thành còn phụ thuộc vào cấp bậc hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống bình xét.”
Diệp Sảng sảng khoái vô cùng. Nếu hai thầy trò cùng nhau đánh quái, hệ thống bình xét cấp bậc là max 10, vậy thì kinh nghiệm được gia thành tới 220% lận nha. Tốc độ luyện level cũng không phải là hỏa tiễn, mà là dùng tốc độ đĩa bay. Hóa ra làm sư phụ cũng thực có nhiều lợi ích, xem ra tặng cho Lôi Lôi thanh kiếm kia thực xứng đáng, không những không thiệt mà còn lời rất nhiều.
“Giá trị công đức kì thực chính là tổng số giá trị chính nghĩa và giá trị tà ác của hai thầy trò!” – Người kia lại nói – “Tỷ như giá trị chính nghĩa của hai thầy trò cộng lại là 50 điểm, vậy thì hai người có thể nhận nhiệm vụ cao cấp. Nhưng nếu giá trị tà ác cộng vào là 50, nghĩa là quái sẽ không dám công kích hai người. Nhưng mà giá trị tà ác cùng với giá trị chính nghĩa giữa hai người mà lệch nhau quá nhiều thì hậu quả thật không dám nói trước!”
Diệp Sảng lập tức hiểu được. Như vậy nghĩa là thầy trò phải đồng tâm, phải cùng nhau làm chuyện tốt, mà làm chuyện xấu cũng phải có bạn có bè nó mới khoái, không được đánh lẻ. Mà so với Diệp Sảng thì Lôi Lôi đương nhiên rõ ràng hơn, mà hơn nữa là cô còn biết những điểm tốt giá trị công đức đem lại mà NPC sẽ không bao giờ tiết lộ cho game thủ. Nhưng mà cô không thể tiết lộ cho Diệp Sảng được, bất quá phải làm thế nào để có được chỗ tốt đó, tân thủ phải đi theo con đường tu luyện thế nào để phù hợp với mình thì Lôi Lôi nắm rất rõ.
“Đi, đồ đệ, theo vi sư đi luyện cấp!” – Diệp Sảng hiện tại rất hăng hái, dục vọng tăng cấp tăng mạnh.
“Sư phụ, đồ đệ thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để luyện cấp!” – Thần thái Lôi Lôi chậm rãi giống như lão thái thái.
“Ách. Vì sao?” – Diệp Sảng kinh ngạc – “Chẳng lẽ đồ đệ không muốn tăng cấp?”
“Sư phụ, người suy nghĩ kĩ một chút nào. Người cho rằng bây giờ nếu chúng ta đi luyện cấp sẽ nhanh chóng thăng cấp? Đồ đệ dám chắc rằng kinh nghiệm sẽ không tăng nhanh như người nghĩ!”
Diệp Sảng ngơ ngẩn: “Vì sao?”
Lôi Lôi lại tiếp: “Bởi vì thương pháp của sư phụ quá kém!”
“Thương pháp kém liên quan gì tới tốc độ luyện cấp?”
“Có chứ!” – Lôi Lôi lạnh lùng – “Bây giờ đi luyện cấp thì người nghĩ dùng 98K, AK hay M4 sẽ nhanh thăng cấp hơn?”
Diệp Sảng nghĩ nghĩ: “Rất rõ ràng nha, nhất định hẳn là dùng súng trường bởi vì có thể liên xạ!”
“Được, độ thuần thục cùng với sức giật khi dùng vũ khí đều có liên hệ với thương pháp. Mà thương pháp sẽ ảnh hưởng tới tốc độ luyện cấp. Ví dụ như hiện tại đối với AK47 thì sức giật là 44%, độ thuần thục là 0%. Căn cứ vào kĩ thuật của sư phụ thì chỉ có thể liên xạ 3 phát trúng, còn lại sẽ lệch hoàn toàn. Một băng đạn có 30 viên, trên lí luận thì sư phụ cần 2 giây/vòng cho 3 phát trúng. Cứ cho là quái trước mặt chúng ta chỉ đứng yên đợi ta giết thì cũng cần nửa phút với được vài con. Còn nếu thương pháp của người tốt hơn một chút, khả năng khống chế khi liên xạ cũng tốt hơn, đồng thời độ thuần thục lên đến 30% thì hiệu suất... ừm... ít nhất là tăng gấp đôi rồi!”
Diệp Sảng hoàn toàn đứng đực ra, những lời này hắn ngay cả nghĩ thử qua cũng chưa từng chứ đừng nói là đã nghe qua rồi.
“Thêm một thí dụ cụ thể nữa, nếu bây giờ sư phụ trước hết luyện thương pháp, sau đó mới đi luyện cấp. Trong thời gian một ngày, hiệu suất và kinh nghiệm chắc chắn sẽ tăng nhanh hơn hẳn việc bây giờ người cứ như vậy mà đi đánh quái luôn.”
Lôi Lôi cứ như vậy bất động thanh sắc chỉ điểm. Diệp Sảng ngộ ra đôi chút: “Vậy thì chỗ nào thích hợp để luyện thương pháp một mình?”
Lần này không đợi Lôi Lôi trả lời, người mặc tây trang kia đã lập tức nói: “Hà tiên sinh, tôi có thể đề cử một nơi. Ở Thải Hồng Thành này có một trại huấn luyện quý tộc dành cho thương thủ. Ở đó, ngài có thể sử dụng chính súng của mình để luyện, băng đạn có thể tự động thu trở lại. Ngoài ra còn có rất nhiều hạng mục huấn luyện khác nhau để ngài thoải mái lựa chọn. Nơi đó rất đáng để đi thử một lần!”
“Trại huấn luyện quý tộc?” – Diệp Sảng mở to hai mắt nhìn, cảm thấy hiếu kì về cái nơi mới vừa nghe. Hắn thiết nghĩ đã làm loạn trong Đệ Nhị Thế Giới được một khoảng thời gian không ngắn nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua cái gì mà trại huấn luyện quý tộc cả.
Đương nhiên là hắn chưa thể từng nghe qua. Nguyên nhân rất đơn giản thôi. Loại đầu khôi hắn dùng là loại cùi, rẻ nhất cho nên nhân vật vừa tạo ra liền mang xuất thân từ nông thôn. Đừng nói là doanh trại luyện tập gì đó, ngay cả cái nơi được coi là cửa hàng cũng khó thấy. Mà tại Trung Quốc, ít nhất cũng hơn vạn người chơi xa hoa bỏ tiền ra mua khoang dưỡng chất, mang trên mình cái tiếng xuất thân từ thành phố lớn, thế nên có thứ gì mà chưa từng thấy qua?
Hơn nữa, công ty game đương nhiên là mong ước người chơi đầu tư thật nhiều tiền vào trò chơi. Cho nên đối với nhưng người chơi bỏ nhiều NDT nuôi game ắt sẽ được chiếu cố. Còn nếu không muốn bỏ tiền vậy thì chấp nhận thôi. Bởi vậy mới nói không có gì là công bằng tuyệt đối cả. Cái thế giới mang tôn chỉ tuyệt đối tự do, tuyệt đối công bằng không hề tồn tại.
Nhắc tới cái trại huấn luyện đó, Diệp Sảng chỉ có thể không ngừng nhẫn nại lòng hiếu kì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...