Cú đá này của Lý Nhã Kỳ thật sự quá mức hung ác, Lương Gia Vĩ chỉ cảm giác như toàn bộ “trứng chim” của mình đã bị đá nát.
Nhất thời, trong lòng Lương Gia Vĩ cảm thấy vô cùng tức giận.
Hắn vừa ôm lấy hạ bộ của mình vừa chỉ tay về phía Lý Nhã Kỳ gầm rú lên.
Thế nhưng, Lý Nhã Kỳ không những không có sợ hãi, cô ngược lại càng thêm tỏ ra hung ác, đem gót chân đạp mạnh xuống giày của Lương Gia Vĩ.
“Á!!!”
Gót giày của Lý Nhã Kỳ thật sự rất nhọn, hơn nữa lúc đạp xuống cô còn dùng rất nhiều lực.
Thế nên, lúc này Lương Gia Vĩ chỉ có cảm giác bàn chân của mình như sắp bị xuyên thủng, để cho hắn đau đến mức nhịn không được hét rống lên, nước mắt nước mũi đều muốn chảy dài.
“Mẹ ơi, đau chết mất thôi!”
Vừa ôm lấy bàn chân nhảy lên lò cò, Lương Gia Vĩ vừa vô cùng phần nộ, đưa tay chỉ về phía Lý Nhã Kỳ, quát ầm lên.
“Con bà nó, chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh, đem con đàn bà thúi này bắt lại cho tao.
Hôm nay, Lương Gia Vĩ tao không đem nó xử lý, tao thề là tao không mang họ Lương!”
Nhìn thấy đám đàn em đứng ở một bên xem mình bị làm thành trò hề, Lương Gia Vĩ thật sự rất nổi nóng.
Mà nghe được tiếng quát này của hắn, rốt cuộc đám đàn em của Lương Gia Vĩ cũng kịp phản ứng lại.
Ngay lập tức, đám người áo đen cấp tốc lao tới, dự định đem nhóm người Lý Nhã Kỳ vây lại.
“Các người muốn làm cái gì? Mau cút hết cho tôi!”
Nhìn thấy đám người áo đem đang vây tới, lúc này sắc mặt của Lý Nhã Kỳ hơi thoáng có chút tái nhợt.
Chỉ là, cô vẫn không có lùi lại, ánh mắt vẫn rất kiên định, nhìn lấy đám người bọn họ.
“Còn làm cái gì? Mẹ kiếp, ông đây đương nhiên là muốn đem mày bắt về, đập cho một trận! Cả Lương Gia Vĩ này mày cũng dám đánh, có phải là mày chán sống rồi hay không hả?”
Mặc dù Lý Nhã Kỳ thật sự rất xinh đẹp, để cho Lương Gia Vĩ vô cùng thèm khác.
Nhưng vừa rồi bị cô làm cho mất mặt như vậy, trong lòng của Lương Gia Vĩ lúc này chỉ muốn dạy dỗ cho cô một bài học.
Chỉ là, lần này còn không đợi cho đám đàn em của Lương Gia Vĩ lao tới.
Lúc này, âm thanh của Châu Ngọc Ánh đã ở bên trong hành lang vang lên.
“Dừng tay lại hết cho tôi! Nơi này là công ty của tôi, ai dám động đến bọn họ, tôi sẽ thông báo cho cảnh sát, đem các người xử lý!”
Nghe được tiếng hô này của Châu Ngọc Ánh, ngay cả Lý Nhã Kỳ cùng với Lương Gia Vĩ đều vô cùng kinh ngạc, xoay người nhìn lại.
Lúc này, Châu Ngọc Ánh cùng với nữ thư ký đã từ trên tầng lầu đi xuống, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh thật sự là rất không tốt.
Vừa rồi, nhận được tin tức có người ở phía dưới chặn lại nhân viên của công ty, Châu Ngọc Ánh đã cảm thấy có chuyên không ổn.
Hiện tại, nhìn thấy nhân viên của mình vậy mà bị đám người này ức hiếp.
Hơn nữa, ngay cả chị em tốt của cô, Lý Nhã Kỳ cũng bị liên lụy vào.
Điều này để cho Châu Ngọc Ánh thật sự rất phẫn nộ.
Thế nhưng, sau khi thấy được người đi xuống chỉ là hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, không phải nhân vật ghê gớm gì, sắc mặt của Lương Gia Vĩ liền chuyển sang tối đen như mực.
Trong con ngươi của hắn lóe ra hung quang, chăm chú nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, gằng từng chữ nói ra.
“Cô cứ báo cảnh sát thử đi, xem ai sợ ai kia chứ?!”
Dù sao, bọn họ cũng là người của công ty địa ốc, bình thường chỉ làm một chút việc tay chân, không có ảnh hưởng gì đến án mạng giết người.
Hơn nữa, vừa rồi là đám người của bọn họ bị Lý Nhã Kỳ tấn công trước.
Thế nên, trong lòng của Lương Gia Vĩ vẫn rất vững vàng, cũng không sợ bị Châu Ngọc Ánh tố cáo.
“Thật vậy sao? Vậy xin chúc mừng anh, hiện tại cảnh sát đã đến rồi!”
Ngay vào lúc này, một trận âm thanh trào phùng từ phía sau lưng truyền đến, để cho đám người Lương Gia Vĩ không khỏi giật mình.
Cũng không biết từ lúc nào, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, đi theo một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần tây, áo sơ mi trắng, hai tay đút ở bên trong túi quần, chậm rãi đi tới.
Thấy được người trẻ tuổi đi ở phía trước, sắc mặt của Lương Gia Vĩ không khỏi lộ ra mấy phần khó coi.
Từ trong ánh mắt của hắn, có thể thấy được hắn đối với người ở phía trước mặt này tỏ ra vô cùng kiêng kỵ.
“Đội trưởng Long, anh làm sao lại đến đây!”
Lương Gia Vĩ cố kéo lấy khuôn mặt tươi cười, hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi đi ở phía trước, hô lên một tiếng.
Nghe thế, nụ cười trên mặt của đội trưởng Long không khỏi kéo căng.
Sau đó, đội trưởng Long mới đi tới, đưa tay choàng qua bả vai của Lương Gia Vĩ, rồi vỗ nhẹ lên trên gò má của đối phương, thấp giọng nói ra.
“Thế nào, nơi này chẳng lẽ là nhà của anh hay sao? Tôi không thể đến đây di dạo một chút được hay sao?”
Nghe được lời này của đội trưởng Long, sắc mặt của Lương Gia Vĩ tức thì không khỏi đỏ bừng lên.
“Em… em không có!”
Không biết vì lý do gì, rõ ràng vừa rồi Lương Gia Vĩ còn một bộ rất ngạo mạn, hiện tại lại vô cùng ngoan ngoãn, không dám ở trước mặt của người đàn ông trẻ tuổi này tỏ ra một chút thái độ nào.
Đối với hành vi của Lương Gia Vĩ, đội trưởng Long cũng không quá để ý đến.
Ngược lại, ánh mắt của anh ta bắt đầu chuyển hướng, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh cùng với Lý Nhã Kỳ, nói ra.
“Ở đây ai là Châu Ngọc Ánh?”
Đột nhiên nghe đối phương hô lên một câu như vậy, Châu Ngọc Ánh có chút giật mình.
Đồng thời, ánh mắt của cô lộ ra mấy phần nghi hoặc, nhìn về phía đội trưởng Long.
“Xin lỗi, tôi chính là Châu Ngọc Ánh, không biết anh tìm tôi có việc gì hay không?”
Thấy đối phương cũng là cảnh sát, Châu Ngọc Ánh cũng không quá hoảng sợ, ngược lại còn mang theo mấy phần tò mò, nhìn về phía đối phương.
“Ồ!”
Đội trưởng Long lúc này hơi khẽ ồ lên một tiếng.
Ngay sau đó, hai mắt của anh ta bỗng dưng sáng rực lên, nhìn chằm chằm về phía Châu Ngọc Ánh, hưng phấn nói ra.
“Quá tốt rồi, hôm nay tôi dẫn người đến đây là muốn kiểm tra tòa nhà này.
Nếu như cô đã ở đây, vậy chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau được không!”
Bị ánh mắt của đối phương nhìn đến như vậy, Châu Ngọc Ánh thật sự không quá tự nhiên.
Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Châu Ngọc Ánh cũng không có lý do gì để từ chối.
Cuối cùng, cô chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Mà đội trưởng Long lúc này cũng không có một câu khách sáo, trực tiếp hướng về phía cấp dưới của mình hô lên.
“Đi, giúp tôi kiểm tra tình huống của tòa nhà này, tốt hơn hết là kiểm tra kỹ càng một chút.
Mấy ngày hôm nay, thành phố xảy ra không ít hỏa hoạn, tôi lo lắng nơi này vẫn không quá an toàn.
Thế nên, hy vọng là các đồng chí sẽ phối hợp chặt chẽ để điều tra!”
Nghe được lời này của đội trưởng Long nói ra, sắc mặt của Lương Gia Vĩ tức thì trở nên trắng bệch.
Mà nhóm cảnh sát lúc này cũng không có nhiều lời, trực tiếp đi thẳng về phía thang lầu, bắt đầu từng tầng từng tầng kiểm tra.
Thấy một màn như vậy, trong lòng của Châu Ngọc Ánh cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Dường như, chuyện lần này cũng không có giống như những gì cô nghĩ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...