Nghe Trần Lâm nói ra lời này, Lưu Hoằng hoàn toàn không có một chút do dự nào, vô cùng kiên định gật đầu đáp ứng.
“Cho dù là cậu có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần có thể cứu được con gái của tôi một mạng, thì tôi có làm trâu làm ngựa cho cậu, tôi cũng nhất định không từ nan!”
Vừa nói, Lưu Hoằng còn muốn quỳ xuống, hướng về phía Trần Lâm dập đầu.
Nhưng mà, Trần Lâm đã nhanh tay đem ông ta nâng dậy.
Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra: “Kỳ thật, cái điều kiện này cũng rất đơn giản.
Tôi muốn sau này, ông về làm việc cho tôi.
Mỗi tháng, tôi có thể trả cho ông năm chục triệu.
Đồng thời, tiền thưởng hoặc là hoa hồng đều sẽ được trích theo phần trăm.
Chỉ cần ông có thể đem danh tiếng của công ty tôi tăng lên, thì chỗ tốt của ông đều sẽ không bao giờ thiếu phần!”
Nghe được lời này của anh, đừng nói là hai cha con Lưu Hoằng, cho dù là Võ Hoàng Yến lúc này cũng kinh ngạc đến ngây người.
“Cái… cái này… cái này có phải là quá tốt rồi không?”
Vốn dĩ, Lưu Hoằng còn tưởng rằng Trần Lâm sẽ đưa ra điều kiện hà khắc gì, để ông ta bỏ ra một cái giá thật lớn, anh mới cứu con gái của ông ta.
Thế nhưng, đây là cái gì điều kiện? Còn không phải là muốn để cho ông ta đi kiếm tiền hay sao?
Mặc dù so với đãi ngộ trước đây mà ông ta đã từng đạt được, điều kiện của Trần Lâm cũng không tính quá cao.
Nhưng nếu như thật sự được ký hợp đồng như vậy, ông ta rất có tự tin, chỉ cần con gái của mình khỏi bệnh, tiêu tốn vài năm liền có thể đem căn nhà tổ chuộc về lại.
“Tất nhiên, đây chỉ là một chút điều khoản ở trong đó mà thôi.
Dù sao, tiền đối với tôi không phải là vấn đề.
Chỉ cần ông đồng ý điều kiện vừa rồi của tôi, thì chúng ta có thể bắt đầu điều trị cho con gái ông.”
“Bắt… bắt đầu? Bây giờ?!”
Lưu Hoằng thật sự có chút khó tin, liếc mắt nhìn về phía Trần Lâm.
“Thế nào? Chẳng lẽ ông không đồng ý với điều kiện vừa rồi của tôi?!”
Thấy biểu hiện của Lưu Hoằng như vậy, Trần Lâm không khỏi nhíu mày.
Mà lúc này, Lưu Hoằng cũng giật mình tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu nói ra.
“Không không, ý tôi không phải là như vậy.
Thế nhưng mà… thế nhưng mà, cậu muốn làm như thế nào để trị liệu cho con gái tôi?”
Nghe Lưu Hoằng nói như thế, Trần Lâm không khỏi vuốt cằm khẽ cười.
Anh còn tưởng rằng điều kiện của mình đưa ra vẫn còn chưa đạt yêu cầu, thế nên ông ta mới không hài lòng, còn muốn tăng giá.
Như thế, mặc dù anh cũng có thể tăng lên phúc lợi cho Lưu Hoằng, nhưng trong lòng cũng không quá thoải mái.
Dù sao, đây là điều kiện đãi ngộ tương đối tốt.
Hơn nữa, mục đích của anh cũng không phải để cho Lưu Hoằng về làm việc cho mình, mà muốn đến trợ giúp cho công ty của Châu Ngọc Ánh, tăng lên khả năng cạnh tranh trong giới thời trang, ngọc thạch.
Thế nhưng, đây chỉ là anh đang hiểu lầm hai cho con Lưu Hoằng, ông ta cũng không thật sự vì việc này mà tỏ ra do dự, ngược lại bởi vì lo lắng cho con gái của ông ta, thế nên mới chưa có đưa ra quyết định cuối cùng.
Thấy thế, Trần Lâm hơi trầm ngâm một chút.
Sau đó, anh liền ra hiệu cho Võ Hoàng Yến, đi ra ngoài lấy sẵn hợp đồng.
Còn anh thì đưa mắt nhìn về phía hai cho con Lưu Hoằng, nói ra.
“Việc này không cần phải vội, tôi có rất nhiều phương pháp để chữa trị cho con gái của ông.
Hơn nữa, những phương này đều là bí truyền, chỉ có tôi mới có thể làm được.
Thế nên, tôi muốn nhắc nhở ông một chút, tuyệt đối không thể đem chuyện này tiếc lộ ra ngoài.
Với lại, tôi cần một nơi yên tĩnh, không được có ai đến quấy rầy.
Sau khi ông ký xong hợp đồng với người của tôi, tôi có thể đem con gái của ông hoàn chỉnh, không chút bệnh tật nào trả về.”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không có tiếp tục cùng với hai cha con Lưu Hoằng trò chuyện.
Ngược lại, anh để cho bọn họ tự mình thương lượng, còn bản thân thì đi ra ngoài, dạo một vòng ở xung quanh.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm rời đi, lúc này hai cho con nhà họ Lưu mới đưa mắt nhìn nhau.
“Bố, nếu như bố không thích về làm việc với anh ta, vậy thì bố cũng không cần phải ký hợp đồng với bọn họ.
Con tự biết bệnh của mình, không ai có thể chữa khỏi được đâu.
Bố không cần phải hao tốn thời gian, vì một đứa con gái sắp chết như con!”
“Tử Y, bố không cho phép con được nói bậy!”
Nghe con gái nói ra những lời này, Lưu Hoằng có chút tức giận, quát lên một trận.
Nhưng ngay sau đó, thần sắc của ông ta liền ỉu xìu xuống, nhìn về phía con gái của mình, ánh mắt mang theo mấy phần cưng chiều, vuốt nhẹ trên mái tóc của cô bé.
“Tử Y à, con còn nhỏ, có những chuyện con không thể hiểu rõ được đâu.
Cho dù bố có đánh đổi cả mạng sống này của mình, bố cũng tuyệt đối không để con xảy ra chuyện.
Hơn nữa, là con không biết rõ được tình huống, kỳ thật điều kiện vừa rồi của cậu Lâm rất tốt.
So với tất cả những hợp đồng mà trước đây bố đã ký, rõ ràng là ưu đãi hơn gấp cả trăm lần, ngàn lần.”
“Bố, không phải là bố đang gạt con đấy chứ?!”
Ánh mắt của cô bé lúc này mang theo một vẻ khó tin, nhìn về phía cha của mình.
Lưu Hoằng lập tức mỉm cười, lắc đầu nói ra.
“Không, bố không cần thiết phải lừa gạt con.
Đây chính là sự thật, cậu Lâm là một người tốt.
Bố tin tưởng, cậu ấy có thể chữa trị được cho con gái của bố nhanh chóng khỏi bệnh, sau đó có thể lần nữa thực hiện được giấc mơ của mình, đứng trên sân khấu ca hát!”
Nhìn nét mặt tràn đầy thành kính của cha mình, cô bé Tử Y có chút cảm giác quen thuộc, lại mang theo vô tận nghi hoặc.
“Thế nhưng mà, anh ta làm sao lại phải đối xử với chúng ta tốt như vậy? Vừa muốn chữa bệnh cho con, lại còn muốn tọa điều kiện cho bố vào trong công ty của anh ta để làm việc?”
Mặc dù chỉ là một đứa bé mười bốn, mười lăm tuổi quanh năm còn nằm ở trên giường bệnh.
Nhưng cô bé cũng không phải là kẻ ngốc, trên đời này làm gì có bánh trái thơm ngon như vậy rơi vào trên đầu của hai bố con của bọn họ?
“Chuyện này thì bố thật sự không biết.
Nhưng mà, có lẽ cậu Lâm cảm thấy con là một đứa bé ngoan, cậu ấy muốn để cho con có thêm một cơ hội nữa, được sống cuộc sống của chính mình!”
Kỳ thật, chính Lưu Hoằng cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Ban đầu, bởi vì nhìn thấy viên cẩm thạch của Trần Lâm có chút kỳ lạ, lại liên quan đến một câu chuyện trong truyền thuyết, có thể mang đến một chút hy vọng cho ông ta cứu sống được con gái của mình.
Thế nên, lúc đó Lưu Hoằng mới tìm đến Trần Lâm, đồng thời nói ra ý đồ của mình.
Nhưng ông ta lại không hề nghĩ đến, Trần Lâm vậy mà vô cùng dễ dàng đồng ý, còn muốn giúp cho con gái của ông ta chữa bệnh?
“Các người cũng không cần phải nghi ngờ lòng tốt của đội trưởng chúng tôi.
Nếu anh ấy đã nói có thể cứu chữa được con gái của ông, thì anh ấy nhất định sẽ có thể cứu chữa được.
Hơn nữa, từ trước đến giờ, anh ấy chưa bao giờ đối xử không tốt với cấp dưới của mình.
Chỉ cần, sau này ông chăm chỉ làm việc, anh ấy nhất định sẽ cho ông những gì mà ông xứng đáng được nhận!”
Lúc này, Võ Hoàng Yến từ phía bên ngoài bước nhanh đi vào.
Sau đó, ánh mắt của cô nhìn về phía hai cho con Lưu Hoằng, chậm rãi nói ra.
Đột nhiên bị người khác nghe được cuộc trò chuyện của mình, trong lòng Lưu Hoằng hơi có một chút xấu hổ.
Mà cô bé Tử Y, thì dùng ánh mắt vô cùng cảnh giác, nhìn chăm chăm về phía Võ Hoàng Yến.
Thấy bộ dáng của hai cha con bọn họ như vậy, Võ Hoàng Yến cũng không có tiếp tục nói gì.
Mà lúc này, Trần Lâm cũng từ bên ngoài bước vào, anh hơi liếc nhìn cha con Lưu Hoằng một chút, sau đó mới chậm rãi nói ra.
“Thế nào, hai cha con ông đã làm ra quyết định hay chưa? Nếu đã làm ra quyết định, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Tôi cũng không có quá nhiều thời gian để lưu lại ở đây!”
Nghe Trần Lâm nói như thế, hai cha con bọn họ lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau.
Mà Lưu Hoằng chỉ hơi thoáng xoắn xuýt một chút.
Sau đó, ông ta liền cắn chặt răng, gật đầu làm ra quyết định.
“Trăm sự đều nhờ hết vào cậu.
Cho dù cậu không có cách nào chữa trị hết bệnh cho con gái của tôi, thì tôi cũng sẽ đáp ứng làm theo yêu cầu cậu, đến công ty của cậu để làm việc!”
“Ừm?!”
Nghe được lời này từ trong miệng của Lưu Hoằng nói ra, trong lòng của Võ Hoàng Yến hơi có một chút bất mãn, nhíu chặt lông mày nhìn về phía đối phương.
Chỉ có điều, lúc này Trần Lâm đã đưa tay ra ngăn lại.
Sau đó, anh nhìn về phía hai cha con bọn họ, mỉm cười.
“Ông yên tâm đi, bệnh này của con gái ông chỉ là một loại triệu chứng của nhiễm độc mà thôi.
Mặc dù hơi khó giải quyết một chút, nhưng đối với tôi mà nói, cũng không tính là khó khăn gì.”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không chờ đợi được nữa, liền ra hiệu cho Lưu Hoằng dẫn mình đưa đến phòng riêng, mà cô bé Lưu Tử Y, lúc này cũng chậm rãi đi theo phía sau ở hai người bọn họ.
Võ Hoàng Yến tất nhiên cũng đi theo phía sau, nhưng cô không có theo vào bên trong.
Vừa mới vào trong phòng, Trần Lâm liền ra hiệu cho cô bé Lưu Tử Y nằm xuống, đồng thời quay sang nói với Lưu Hoằng.
“Tạm thời ông hãy ra ngoài trước đi, tôi sẽ bắt đầu tiến hành điều trị cho con gái ông!”
Mặc dù trong lòng có chút không yên tâm, nhưng Lưu Hoằng lúc này cũng chỉ có thể gật đầu thối lui.
Nhìn Lưu Hoằng rời đi, lúc này Trần Lâm mới một lần nữa nhìn về phía cô bé Lưu Tử Y, khóe miệng của anh nhếch lên, nói khẽ một câu.
“Cởi quần áo ra!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...