Vô Địch Ác Ma

Lục Khải nhận ra bản thân đã bị lừa, cũng đã quá muộn, liền nhanh chóng muốn trở về Lục gia, nhưng nhận ra bản thân hoàn toàn, không thể thoát khỏi đây, cố đến mấy cũng không thể mở ra lổ hổng không gian.

Không gian cũng dần thu hẹp lại, tạo thành một hình tròn, giam giữ Lục Khải.

Chẳng lẽ, đây là trong hốc mắt của tên đó a? Sao việc này có thể chứ?

Lục Khải nổi lên chút nghi vấn.

* * *

Diệp Bạch vươn vai, chợt nhớ ra gì đó.

Đúng rồi, ta nhớ không nhầm, tiểu tử của Trương gia, đang thực hiện kế hoạch lật đổ Lục gia thì phải, nếu vậy, thì càng tốt, ta lại bỏ được thêm một đối thủ.

Nhưng Diệp Bạch lại chợt nhận ra.

Không, nếu ta nhớ không nhầm, cuối cùng tiểu tử đó thất bại, bị giam cầm trong thần nhãn, Lục gia sau đó cũng đến góp sức cho Viêm gia, nếu vậy ta lại càng khó đối phó, chi bằng lợi dùng tiểu tử đó, ít nhất cũng bào mòn được sức lực, của Lục gia.

Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên, lên tiếng nói.

"Cô đưa bọn chúng vào trong không gian đi, xong đi cùng ta có việc."


Âm bản nguyên nghe xong, nhìn sang đám người, rồi lên tiếng nói.

"Được thôi, các ngươi đứng im cho ta."

Âm bản nguyên nói xong, trực tiếp đưa lòng bàn tay ra, từ trong một lốc xoáy xuất hiện, ngay lúc đó Diệp Bạch chặn lại.

"Khoan đã, để lại tên Viêm Hạo cho ta."

Âm bản nguyên gật đầu, rồi hút hết đám người vào trong, chỉ chừa lại, Viêm Hạo.

Diệp Bạch tiến đến, vỗ vai Viêm Hạo rồi lên tiếng nói.

"Nguyên thủy chí tôn, cơ thể này phù hợp với ông chứ?"

Viêm Hạo nghe xong, có chút bất ngờ.

Tiểu tử này, vậy mà lại biết ta đoạt xá của tên này, rốt cuộc tiểu tử này là ai a?

Viêm Hạo nhìn lại Diệp Bạch một lượt, rồi lên tiếng nói.

"Hắc hắc, cơ thể này, rất phù hợp, nhưng ta thấy, cơ thể của ngươi vẫn phù hợp hơn."

Viêm Hạo nói xong, vung tay đến tấn công, nhưng sắp chạm đến Diệp Bạch, thì đã bị âm bản nguyên và dương bản nguyên, khóa chặt cánh tay.

Diệp Bạch trên mặt lộ ra nụ cười, tiến sát Viêm Hạo, rồi lên tiếng nói.

"Nguyên thủy chỉ tôn, ông hiện tại không thắng được ta đâu, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời ta, bằng không, cẩn thận linh hồn của ngươi đấy, ta sẽ làm cho nó tan biến, hắc hắc."

Viêm Hạo bật cười, lên tiếng đáp lại.

"Ngươi có vấn đề a? Ta tuy sử dụng cơ thể phàm nhân, nhưng linh hồn vẫn là chí tôn, cho dù ngươi có muốn, cũng không làm gì được ta đâu, hắc hắc."

Diệp Bạch thở dài, rồi đơn giản nói.

"Tiểu bạch."

Tiểu bạch nghe xong, phóng đến chỗ Viêm Hạo, đầu của tiểu bạch biến dị, trở nên to hơn, tiểu bạch mở miệng, muốn cắn đứt đầu của Viêm Hạo, nhưng hắn đã kịp loại bỏ cánh tay đang bị, âm bản nguyên và dương bản nguyên khóa chặt, rồi ngả người ra sau, né đi đòn này.


Viêm Hạo cắn răng.

Không ổn, con quỷ này, ấy vậy mà lại có thể, ăn được linh hồn, nhưng quái lạ, ta rõ ràng là chí tôn, sao nó có thể ăn được linh hồn của ta chứ?

Diệp Bạch như hiểu được suy nghĩ của Viêm Hạo, mà tiến sát đến chỗ hắn, lên tiếng nói.

"Tiểu bạch, nó không phải là con quỷ bình thường, hoàn toàn có thể ăn được linh hồn của ngươi, tốt nhất ngươi nên nghe lời ta đi."

Viêm Hạo đến nước này, cũng chỉ đành cắn răng, đầu hàng.

"Được, ta cũng chỉ đành vậy."

Nhận được câu trả lời, Diệp Bạch tỏ vẻ hài lòng, rồi tự cắn tay, viết một bản khế ước.

"Ký vào đây đi."

Viêm Hạo cười thầm trong lòng.

Khế ước này, chí tôn như ta, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắc hắc, tiểu tử này biết một nhưng không biết mười.

Diệp Bạch ghé sát Viêm Hạo, rồi nói.

"Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn, tự áp chế tu vi, nếu muốn giở trò thì xác định đi chết đi."

Nói xong, Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên.


"Được rồi, chúng ta đi."

Diệp Bạch lấy từ trong cơ thể ra cây thời gian.

Bây giờ, cũng chỉ còn cách này, để tìm được vị trí của tiểu tử kia.

Diệp Bạch nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm.

Sau một lúc lâu cũng tìm ra, vị trí của Trương Khai.

Tiểu tử đó, cách ta rất xa, với tốc độ hiện tại của ta, hoàn toàn là không thể đến đó, trong vòng một năm, chỉ có cách dùng đến lổ hổng không gian.

Diệp Bạch mở mắt ra, đặt cây thời gian xuống, cây thời gian dần to ra, cao đến vạn trượng, Diệp Bạch dùng tay, mở ra một lổ hổng không gian trên cây thời gian.

Với sức của ta hiện tại, cũng chỉ đành làm cách này.

Từ trong lổ hổng thời gian, hai bàn tay màu đen xuất hiện, rồi kéo Diệp Bạch vào trong.

"Chúng ta đi thôi."

Nói xong, có mấy bàn tay khác xuất hiện, kéo những người còn lại vào trong, xong lổ hổng không gian dần đóng lại, cây thời gian cũng bắt đầu nhỏ dần, rồi nhanh chóng biến mất, trở lại bên trong cơ thể Diệp Bạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui