Trương Khai ngẩng đầu lên nhìn Lục Khải, rồi lên tiếng nói.
"Lục Khải, ông rốt cuộc sao lại mạnh vậy a?"
Lục Khải vẫn đứng im không di chuyển, ông thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.
"Sao ta lại mạnh a? Đối với ngươi, ta rất mạnh, nhưng đối với kẻ khác, ta vẫn còn yếu kém."
Lục Khải ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, rồi nói tiếp.
"Ta mạnh hay yếu, quyết định vào tầm nhìn của ngươi, và sức mạnh của ngươi."
Lục Khải vươn vai, rồi nói tiếp.
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có đầu hàng không?"
Trương Khai trầm mặt, rồi lên tiếng đáp.
"Cần phải hỏi? Nhất định là không rồi."
Lục Khải nghe xong, liền bật cười, rồi nói.
"Nếu vậy, thì mau chóng kết thúc trận đấu này đi."
Lục Khải nói xong, bung hết sức lực, uy áp phát ra mạnh gấp vài chục lần ban nãy, cho dù là trong trạng thái bán quỷ, Trương Khai cũng không chịu được áp lực này, mà bị đè sát bề mặt cán thần kiếm.
Trương Khai cắn răng.
Ta biết ông ta rất mạnh, nhưng sao lại đến mức này a?
Trương Khai đưa mắt lên nhìn Lục Khải, xung quanh cơ thể ông ấy, phát ra những tia sáng đen, hai mắt Lục Khải phát sáng, thanh kiếm trên tay cũng mang lại cảm giác lạnh sống lưng, khác hẳn với ban nãy.
Lục Khải đưa tay lên bẻ cổ, "Rắc." một tiếng, xương cổ đã vỡ vụn, Lục Khải bật cười.
"Ta lỡ mạnh tay quá, làm gãy xương cổ của ta rồi, hắc hắc."
Lục Khải đưa tay lên, chữa trị lại số xương đã gãy, xong bật cười nói.
"Đến lúc kết thúc trận đấu này rồi."
Trương Khai có chút run sợ, mà suy nghĩ.
Mạnh đến mức, không kiểm soát được mà tự làm xương của bản thân vỡ vụn, đây là mức độ quái vật gì a?
Trương Khai cắn răng, cố hết sức đứng dậy, nhưng cũng chẳng di chuyển được, với thứ áp lực kinh người này.
Lục Khải tiến đến cạnh Trương Khai, mà lên tiếng hỏi.
"Ta cho ngươi cơ hội cuối, nếu vẫn không đầu hàng, ta chỉ đành giết ngươi."
Trương Khai gượng cười.
"Nếu muốn thì giết ta đi."
Lục Khải thả lỏng tay cầm kiếm, dùng tay còn lại, vận sức, ánh sáng đen phát ra trên tay, ngày càng đậm hơn, nhìn cũng đủ thấy sức công phá của nó, khủng khiếp cỡ nào.
Lục Khải đánh quyền này xuống người Trương Khai, đòn này mạnh đến mức, đấm xuyên bụng Trương Khai, tạo ra một lỗ lớn, chưa hết xung quanh vết thương, còn xuất hiện những vết nứt.
Trương Khai dồn lực vào tay, phóng ra một chùm sáng đen, rồi dịch chuyển lại phía chùm sáng đó, Trương Khai thở hồng hộc, hai tay chống vào đầu gối.
Trương Khai đưa tay lên lau máu dính trên miệng.
May là khi đòn này đánh xuống, uy áp mà ông ta phát ra, cũng biến mất, nếu không ta đã không toàn mạng rồi.
Ngay lúc Trương Khai còn suy nghĩ, đã cảm nhận được gì đó, khi nhận ra, lưỡi kiếm của Trương Khai đã kề sát cổ, lần này Lục Khải không còn lòng vòng nữa, mà trực tiếp chém vào cổ Trương Khai, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, Lục Khải chỉ chém nhẹ, đã khiến cổ Trương Khai sắp đứt ra.
Ngay lúc đó, Trương Khai liền nhảy ra xa giữ khoảng cách, Trương Khai đưa tay lên, chỉnh lại đầu, các mảng thịt cũng dần dính lại, nhanh chóng được hồi phục.
Trương Khai cầm chặt kiếm, cẩn thận quan sát xung quanh, ngay lúc đó, Lục Khải đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, Trương Khai không chần chừ, trực tiếp vung kiếm, chém Lục Khải, nhưng nhìn lại, đó chỉ là tàn ảnh của Lục Khải, còn Lục Khải đã xuất hiện ngay sau lưng Trương Khai, dùng kiếm chém cơ thể Trương Khai thành hai phần, theo đường dọc.
Lục Khải vươn vai thở dài một hơi.
"Kết quả vẫn không thay đổi nhỉ, chỉ khác ở chỗ, ngươi không còn có thể, đấu với ta lần nữa."
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng nói lại đột nhiên vang lên.
"Ta vẫn chưa chết mà."
Lục Khải nghe tiếng này, liền nhìn lại.
Phía sau là Trương Khai, cơ thể đã biến dạng, mọc thêm hai cánh tay, mỗi tay đều cầm một thanh kiếm, Lục Khải thấy vậy, liền lên tiếng hỏi.
"Ngươi đã dùng, hắc ám ma thạch rồi a?"
Trương Khai không nói gì, mà chỉ gật đầu.
Hắc ám ma thạch, một loại thiên thạch hiếm có, khi dùng sẽ khiến bản thân bị biến dạng, trở thành hình dạng mà bản thân mong muốn, tà niệm càng lớn, càng mạnh, khả năng thành công càng cao, nhưng cũng bị giới hạn ở mức nhất định.
Trương Khai nhanh chóng biến mất, rồi lại xuất hiện sau lưng Lục Khải, chém xuống một nhát cực mạnh, nhưng đã bị Lục Khải dễ dàng chặn lại.
Nhưng Trương Khai vẫn chưa dừng lại, chém tiếp một nhát nữa, lần này Lục Khải vẫn vậy, chỉ nghiêng kiếm một tí, đã chặn được.
Trương Khai nhìn qua một lượt, rồi dùng hai tay còn lại, mà đâm kiếm vào bụng Lục Khải, ông thấy vậy vẫn không chút sợ hãi, mà chỉ đơn giản lùi nhẹ về sau, né đi hai nhát đâm đó, rồi vung kiếm, đẩy hai thanh kiếm của Trương Khai ra, xong vung kiếm chém thẳng vào cổ Trương Khai.
Nhưng Trương Khai đã vung hai thanh kiếm ra, chặn lại được đòn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...