Một lúc lâu sau khi họ đã rời đi, tại Viêm gia, bây giờ vô cùng tức giận, Viêm Thế đứng trước xác của Viêm Tử Dạ, bóp chặt nắm đấm, cắn răng, mà lên tiếng.
"Kẻ nào giết con ta, nhất định, ta sẽ chém tên đó thành trăm mảnh."
Vương Thế lúc này, mới để ý đến dòng chữ, bằng máu mà Diệp Bạch để lại, đọc xong, ông ta càng thêm tức giận.
"Lục Khải, nếu thực sự là ngươi giết con ta, thì tên kiếm vương như ngươi, cũng nên chuẩn bị giết đi."
Nhưng Viêm Thế lại tìm được điểm vô lí.
Khoan đã, tên Lục Khải vẫn còn trong kết giới, cho dù hắn muốn ra đi chăng nữa, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chưa hết, khí tức ở đây, cũng không phải của hắn, tí nữa ta đã giận quá mất khôn rồi.
Viêm Thế nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận.
Bọn chúng vẫn chưa đi xa, nếu bây giờ ta đuổi theo, nhất định sẽ theo kịp, nhưng bọn chúng có thể dễ dàng hạ con ta, xem ra cũng là cao thủ phương nào chứ chẳng yếu.
Viêm Thế thở dài một hơi.
Chuyện này, đành để sau vậy, bây giờ vẫn phải lo chính sự trước.
Viêm Thế vẻ mặt nghiêm trọng, đưa hai tay ra phía trước, giữa hai lòng bàn tay một quả cầu nhỏ, màu đen được hình thành, Viêm Thế nhìn vào nó.
Viêm gia ta, tuy đứng đầu nơi này, nhưng vẫn có những thế lực khác mạnh hơn, đã vậy, nói là đứng đầu, nhưng chỉ cần tất cả bọn chúng hợp lực lại, Viêm gia ta cũng khó mà trụ vững được, bây giờ tốt nhất vẫn nên diệt trừ trước khi quá muộn.
Viêm Thế di chuyển tay, xung quanh quả cầu, những luồng ánh sáng vàng phát ra từ tay ông, thoáng chốc, nhưng tia sáng vàng đó, đã bao quanh lấy quả cầu.
Viêm Thế áp sát tay lại với nhau, quả cầu theo đó cũng bị ép nhỏ dần lại, Viêm Thế vẫn chưa dừng lại, tiếp tục áp sát hai lòng bàn tay, nhưng cố gắng bấy nhiêu, cũng không thể cho hai lòng bàn tay chạm vào nhau.
Quả cầu không chịu được sức ép lớn đó, mà nổ tung, Viêm Thế không kịp phản ứng, mà dính trọn đòn đó, Mặt ông ta lưu lại mấy vết đen, áo cũng cháy xém, Viêm Thế đưa tay lên lau lau miệng, rồi cảm thán.
"Chiêu này, quả thật rất khó luyện, cho dù là ta, dùng cả đời, cũng chưa dám chắc có thể luyện được, huống gì là thành thục chiêu này."
Chiêu mà Viêm Thế vừa sử dụng thất bại, là "vụ nổ bốn chiều." một chiêu thức mang tính chất hủy diệt cực kì cao, được gia chủ đời thứ tám của Viêm gia, Viêm Thái, tạo ra, nhưng ngay cả ông, người tạo ra chiêu này, cũng không thể sử dụng được, mà chỉ dừng lại ở phần lí thuyết, đến đời của Viêm Thế, ông ta đã nổi lên tham vọng, hiện thực hóa chiêu này, nhưng sau rất nhiều lần thử, với vô số cách khác nhau, thì thành quả nhận được vẫn là thất bại.
* * *
Bên này, Diệp Bạch vẫn đang di chuyển, cùng với đám người, bỗng âm bản nguyên lên tiếng hỏi.
"Diệp đế, mọi vật điều bắt nguồn từ cội nguồn a?"
Diệp Bạch ngẫm nghĩ giây lát, rồi lên tiếng đáp.
"Ta cũng không chắc."
Âm bản nguyên lại tiếp tục hỏi.
"Diệp đế, tại sao những thực thể ở cội nguồn, lại không đến nơi khác sống, mà phải sống ở đó a?"
Diệp Bạch nghe xong câu hỏi, hướng mắt nhìn lên bầu trời, rồi đơn giản nói một câu.
"Vì bọn chúng chỉ có thể, sống ở không gian bốn chiều."
Âm bản nguyên nghe xong, có chút ngạc nhiên.
"Nó là gì a?"
Diệp Bạch lắc đầu.
"Ta cũng chưa từng đến nơi đó."
Diệp Bạch vươn vai, thở dài một hơi, rồi tiếp tục nói.
"Ngươi cũng không nên quá tò mò, dù gì cũng chảng thể nào đến được nơi đó đâu."
Âm bản nguyên không vừa ý, lên tiếng ăn vạ.
"Diệp đế, nếu ngươi không chịu cho ta xem, ta sẽ liều với ngươi."
Diệp Bạch thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.
"Được rồi."
Sắc mặt vẫn không thay đổi, Diệp Bạch dừng lại, đưa hai tay ra, từ giữa hai lòng bàn tay, một cấu trúc bốn chiều màu xanh, bằng linh lực, được hình thành, Diệp Bạch lên tiếng nói.
"Cấu trúc bốn chiều, đại khái là vậy, ta cũng không chắc có đúng không nữa."
Diệp Bạch thu tay lại, cấu trúc bốn chiều cũng dần tan rã, Diệp Bạch đơn giản nói mấy tiếng.
"Được rồi, đi tiếp thôi."
Nói xong, liền tiếp tục bước đi, Diệp Bạch vừa đi vừa suy nghĩ.
Nơi mà thời gian tạo hóa ở, cũng là không gian bốn chiêu, khi nào rảnh, có lẽ ta nên đến đó, tìm hiểu về không gian bốn chiều chút ít, sau này, chắc cũng cần dùng đến.
Diệp Bạch nghĩ xong, nhìn lên trên, không gian trãi dài vô tận, hắn bất giác đưa tay lên, như muốn nắm lấy tất cả, Diệp Bạch lại tiếp tục suy nghĩ.
Bây giờ, vẫn chưa phải lúc thích hợp, nếu để ba tên đó phát hiện, công sức của ta, như tan thành mây khói.
Diệp Bạch hạ tay xuống, tiếp tục bước đi.
Diệp Bạch thở dài một hơi.
Không biết, nhưng phân thân kia, giờ sao rồi a? Nhưng mong rằng, bọn chúng không bị phát hiện.
Diệp Bạch nhắm mắt lại, vẫn tiếp tục bước đi.
Thôi kệ vậy, ta cũng chỉ có thể tin vào bọn chúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...