Diệp Bạch đưa tay lên, dùng ngón tay, viết một bản khế ước trên không trung, xong lên tiếng nói.
"Ký vào đi."
Viêm Mặc thở dài một hơi.
"Được rồi."
Nói xong, lão đưa tay còn lại lên, ngay lúc chuẩn bị ấn vào, lão ta liền bao bọc cánh tay, bằng linh lực, đấm thảng vào đầu Diệp Bạch, rồi bật cười.
"Tiểu tử, ngươi còn non và xanh lắm."
Ngay lúc lão ta đang đắc ý, thì Diệp Bạch cất tiếng đáp.
"Viêm Mặc nhìn kĩ lại đi."
Nghe được lời này, Viêm Mặc liền nhìn lại người trước mặt, người đó vẫn là Diệp Bạch, thấy vậy, lão ta nổi lên ý nghĩ.
Tên tiểu tử này, trước khi chết, còn muốn diễn trò a? Để ta xem, ngươi rốt cuộc muốn làm gì.
Vừa nghĩ xong, Viêm Mặc nhìn lại, cơ thể của Diệp Bạch dần tan chảy, thành một loại chất lỏng màu đen, chất lỏng đen đó quy tụ lại, dần tạo thành hình, chỉ sau thoáng chốc, đã thành một người phụ nữ, với mái tóc đen xõa dài, mặc y phục đen, đó cũng là âm bản nguyên.
Ngay lúc đó, Diệp Bạch cất lên tiếng cười.
"Viêm Mặc, ngươi lớn rồi, mà vẫn bị lừa a?"
Viêm Mặc nhìn về phía phát ra giọng nói, Diệp Bạch đang đứng nhìn lão mà cười, Viêm Mặc nhìn xung quanh, rồi lại hỏi.
"Nhưng từ lúc nào a?"
Diệp Bạch tiến đến gần ông ta, rồi lên tiếng nói.
"Viêm Mặc, tốt nhất ngươi nên ký vào khế ước đi, ta không đủ kiên nhẫn đâu."
Viêm Mặc trên mặt nở ra nụ cười.
Với khoảng cách này, chỉ cần dính một đòn của ta, tiểu tử này chắc chắn sẽ chết.
Nghĩ xong, lão ta vung tay ra, đấm thẳng vào mặt Diệp Bạch, ngay lúc đó, Diệp Bạch lại cất tiếng nói.
Viêm Mặc, ngươi lại đánh lộn người rồi, hắc hắc. "
Viêm Mặc nhìn lại, cơ thể của người trước mặt, bắt đầu tan chảy, thành chất lỏng màu đen, xong chất lỏng đen đó quy tụ lại, dần tạo thành hình, thoáng chốc đã tạo thành một người đàn ông, tóc trắng không quá dài, mặc y phục đen, đó cũng chính là dương bản nguyên.
Diệp Bạch từ nãy đến giờ, vẫn đang đứng từ xa quan sát, hắn trên mặt lộ ra nụ cười, rồi cất tiếng.
" Viêm Mặc, ngươi tốt nhất, vẫn nên ấn vào khế ước đi a. "
Viêm Mặc sau khi xác định, được vị trí của Diệp Bạch, liền cười to.
" Tiểu tử, bây giờ, ngươi đừng hòng thoát. "
Nói xong, lão ta tụ linh lực vào tay, nhắm về phía Diệp Bạch mà đánh, nhưng lại không tài nào di chuyển, nhìn lại, tay của hắn, đã bị âm bản nguyên và dương bản nguyên, dùng tay bóp chặt.
Diệp Bạch chậm rãi đi đến, chỗ của Viêm Mặc, thở dài một hơi rồi nói.
" Viêm Mặc, ta cho ngươi nhiều cơ hội quá rồi nhỉ? "
Viêm Mặc tức giận, nhưng cố kìm nén lại, gượng cười đáp.
" Ta ký, ta ký. "
Âm bản nguyên và dương bản nguyên, cũng thả tay ra, lão ta đưa tay lên, cắn mạnh vào ngón tay, rồi ấn vào bản khế ước trước mặt.
Diệp Bạch thở dài.
" Như vậy từ đầu, chẳng phải tốt sao? "
Diệp Bạch hơi cúi xuống, nhìn Viêm Mặc, rồi nói nhỏ vào tay lão ta.
Một lúc sau.
Viêm Mặc mở kết giới ra, bước ra ngoài, bên ngoài, là một trang viên rộng lớn, ở giữa là một quả cầu kết giới màu đen, Viêm Mặc cũng bước ra từ đó, một tay kéo lê Diệp Bạch, thấy lão, có mấy tên canh gác hỏi.
" Viêm lão, sao ngài đánh lâu vậy a? "
Viêm Mặc cười to, rồi đáp.
" Lâu rồi ta chưa đánh nhau, nên phải đánh cho đã tay, hắc hắc. "
Tên lính nghe vậy, bật cười rồi nói.
" Vậy thì tội tiểu tử này quá, hắc hắc. "
Xong Viêm Mặc bước đi tiếp.
" Ta đi trước đây, ngươi canh gác tiếp đi. "
Nói xong, Viêm Mặc xoay ngươi nhanh chóng bước đi.
Một lúc sau.
Viêm Mặc dừng lại tại, một hoa viên vắng vẻ, buông chân Diệp Bạch ra, rồi lão vươn vai.
" Tiểu tử, ngươi có vào được đây, cũng không thể làm gì đâu. "
Diệp Bạch mở mắt ra, bật cười rồi đáp lại.
" Ngươi yên tâm, ta đã tính hết rồi. ".
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Ngay lúc này, bỗng có tiếng bước chân, Diệp Bạch liền nhắm mắt lại, tự phong ấn tu vi, rồi nằm xuống giả vờ chết.
Người bước đến là, Viêm Thế, là một người đàn ông trung niên, mặc y phục đặc trưng của Viêm gia, chỉ khác ở chỗ, là ông ta khoác thêm, một chiếc áo choàng, màu vàng, có họa tiết hình phượng hoàng màu đỏ, ông ta cũng chính là gia chủ hiện tại của Viêm gia, Viêm đế.
Viêm thế bước đến, ngồi xuống ghế, đưa tay ra, lấy cốc trà, rồi đưa lên uống một ngụm, xong ông ta cười to.
" Viêm lão, tên tiểu tử đó sao rồi. "
Viêm Mặc vỗ vai Viêm Thế, bật cười đáp lại.
" Ngài cũng thấy rồi đó, hắn bị ta đánh chết rồi, hắc hắc. "
Nghe vậy, Viêm Thế nói lại.
" Chỉ là một tiểu tử ngông cuồng, cũng muốn lên mặt, làm ta cứ nghĩ là cao thủ phương nào. "
Viêm Thế vỗ vai Viêm Mặc, rồi cất tiếng nói tiếp.
" Ta có việc đi trước, tạm biệt."
Nói rồi, Viêm Thế xoay người rời đi, trước khi đi, còn nhìn lại.
Ta cứ cảm nhận, thấy có gì đó sai sai, giống như tiểu tử đó vẫn chưa chết vậy a.
Nhưng Viêm Thế nhanh chóng trấn an bản thân.
Chắc là ta nghĩ nhiều rồi, đối đầu với Viêm Mặc, sao có thể còn sống chứ, cho dù còn sống, thì cũng trọng thương, mất hết tu vi.
Viêm Thế nghĩ xong, nhanh chóng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...